Con Ma Biến Thái

Chương 82






Tôi nghỉ ngơi trong lòng Hạ Khải Phong, đợi đến khi tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi mới ngước mắt nhìn hắn.

Đôi mắt màu xanh da trời tĩnh mịch như hồ nước thu, môi mỏng mím lại thật chặc, bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ.
"Em cũng gặp thật nhiều tai nạn! Xem ra, nếu không có tôi ở bên cạnh là không thể được." Hắn không biết ngượng mà nói khoác.
Tôi đứng xuống đất, cười cười: "Dạ dạ, về sau tiểu tữ sẽ lăn lộn cùng với thiếu chủ đại nhân, không ngờ tiểu nữ lại mang âm thể, bị những đại quỷ, tiểu quỷ này yêu thích, sau này thiếu chủ đại nhân phải bảo kê cho tiểu nữ đó."
Tôi nhìn hắn, mới phát hiện trên trán Hạ Khải Phong bị sưng bươu một cục, quả thực là chuyện lạ có thật.

Hắn thần thông quảng đại như vậy? Là ai lại có thể khiến hắn chịu uất ức như thế chứ?

"Trên trán anh sao lại bị sưng to như vậy? Ma cũng có thể có viết thương ngoài da như vậy sao?" Tôi giật mình hỏi, muốn vươn tay ra xoa bóp nhưng hắn lại nghiêng đầu tránh đi.
"Còn không phải là chuyện tốt do tên nhóc này làm sao? Nếu không phải nghe mẹ em nói em nhận nuôi một thằng bé lớn như vậy, bổn thiểu chủ mà không đánh nát cái mông của hắn là điều không thể." Hạ Khải Phong tức giận, bất bình nhìn Duệ Duệ, mà Duệ Duệ hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì, nhìn hắn tràn đầy cung kính.
Là Duệ Duệ làm sao? Khó trách! Không ngờ sức lực của Duệ Duệ lại lớn như vậy.
Lúc này, nghĩ tới con ma nữ đã treo tôi lên cây, sau khi ngó trước ngó sau thì phát hiện ra cô ấy đứng xa xa, đang lẳng lẳng nhìn chúng tôi, không tới gần mà cũng không rời đi.
Con mắt Hạ Khải Phong bỗng biến thành màu đỏ, hắn nâng tay lên, chỉ thấy con ma nữ bay về phía chúng tôi, ngã sấp mặt trên mặt đất.
Duệ Duệ kích động vỗ vỗ vào tay tôi, khen ngợi: "Ba ba giỏi quá! Ba ba giỏi quá!"
Hạ Khải Phong liếc mắt nhìn hắn: "Thật phiền phức! Ta đã nói là không phải rồi." Lúc này, vẻ mặt hắn dịu đi, ánh mắt biến thành màu xanh da trời.
Bàn tay nhỏ bé của Duệ Duệ chống vào eo, tức giận hô: "Dạ dạ dạ." Hắn chỉ tay vào mắt Hạ Khải Phong, nói: "Ba ba, mắt của ba có hai màu kìa."
Thì ra là thế ah! Duệ Duệ dựa vào điểm này để nhận diện ra ba của hắn.
Nhìn hai cha con, tôi rất muốn cười, nhưng thấy con ma nữ thống khổ nằm quằn quại trên mặt đất thì tôi lại cười không nổi rồi, Hạ Khải Phong lại muốn đánh cô ấy, tôi liền vội vàng giữ chặt tay hắn lại.
"Thật ra thì cô ấy cũng không làm thương tổn tôi." Tôi nói.
Sự thật chính là như vậy, tôi ngã là do con chim chứ không phải do cô ấy.

Với lại tôi nghĩ cô ấy làm như vậy nhất định là vì có lý do bất đắc dĩ.

Con ma nữ ngẩng đầu nhìn tôi, khóc thút thít.
Hạ Khải Phong liếc nhìn tôi, nói với con ma nữ: "Cút đi! Nếu để ta gặp cô một lần nữa, ta nhất định sẽ cho cô hồn phi phách tán."
"Đi nhanh đi!" Tôi cảm thấy con ma nữ rất đáng thương, thúc giục nói.
Con ma nữ cố gắng bò dậy, nhưng cô ấy không rời đi mà tới dập đầu với chúng tôi: "Tôi biết chị là nữ nhân của thiếu chủ nên mới cố tình làm như vậy để gọi thiếu chủ ra.

Thiếu chủ, tôi thực sự rất muốn được siêu thoát, mong người hãy giúp tôi."
Hạ Khải Phong ôm tôi, nhìn con ma nữ, tuyệt tình nói: "Không đánh cô hồn phi phách tán đã là tốt lắm rồi, còn muốn ta giúp cô? Nằm mơ."
Tôi ôm cổ Hạ Khải Phong, tươi cười nói: "Giúp cô ấy đi.

Chuyện này đối với anh rất đơn giản mà?"

Hạ Khải Phong phớt vẻ mặt tươi cười sáng lạn của tôi, mặt không cảm xúc nói: "Nếu ai cũng giống như cô ta thì chắc bổn thiểu chủ bận chết."
"Không phải anh gặp phải em sao? Anh cứ coi như là đang giúp em đi?" Nói xong, tôi kiễng chân, hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó mỉm cười thật tươi, rồi nháy mới ra hiệu với Duệ Duệ.
Đạt được cái hôn thơm mát của tôi, cả người Hạ Khải Phong sửng sốt, hắn nhướng mày nói: "Hình như đây là lần đầu tiên em chủ động hôn ta?"
Tôi ngượng ngùng cười, nháy mắt ra hiệu với Duệ Duệ một lần nữa.

Duệ Duệ hiểu ý, ôm chặt chân Hạ Khải Phong, hai mắt cong cong, cười xán lạn: "Ba ba, ba ba, ba ba của Duệ Duệ...!Là hùng."
Hạ Khải Phong không dám tin, trừng mắt nhìn Duệ Duệ, rồi quay sang nói với tôi: "Hắn mắng ta là gấu?" (*chú thích: trong từ Hán Việt, hùng có nghĩa là gấu)