Gần nửa tiếng đi bộ thì cả hai đến nhà. Nhà Giang Thần Diệp là một căn biệt thự trắng cách trung tâm thành phố không xa...
- Woa.. nhà đẹp thế này. Xem ra anh thật giàu có mà. Liệu chừng có thể nuôi thêm 100 con ma như tôi!
- Chưa gì cô đã muốn ăn bám? Lại còn kéo đồng bọn?
- Đã ăn bám khi nào chứ!
- Thế cô sẽ trả tiền ăn ư?
- Xì! Lại thói keo kiệt.
Đang nghĩ ngợi, Mễ Ái thất vọng bĩu môi nhìn, thật là đáng ghét!
Nhưng dù ghét cái tên bủn xỉn này thế nào thì hôm nay cô trót cũng phải " ăn nhờ ở đậu ", thôi thì tạm chấp nhận hắn ta. Mà nghe nói tay nghề nấu ăn tên này không kém đâu...
- Sao lại là mì hải sản ư? Thật ra tôi thích mì bò.
- Không ăn thì đưa tôi! -
Diệp Thần lấy tay, ý kéo tô mì về phía mình, nhưng nhanh chóng Mễ Ái giành lại.
- Ăn ăn ăn, ăn cả thế giới cũng được!!
- Cô chỉ biết ăn thôi à?
- Anh không thấy hai ta hợp sao? Anh biết nấu ăn, tôi lại biết ăn!
______________
Sau khi ăn xong thì một tay Thần Diệp rửa chén. Mễ Ái nằm lăn lộn dưới đất, cứ lăn qua rồi lăn lại:
- Rửa chén mau, tôi muốn ngủ ~~~
- Thái độ " ăn bám " của cô là thế này à?
-Được rồi, anh đẹp trai bỏ qua cho tôi để càng đẹp trai hơn đi ~
Đoạn Diệp Thần phớt lờ cô, bỏ vào phòng. Mễ Ái bò bò dưới sàn, mệt mỏi lếch vào phòng ngủ. Cửa phòng không khóa, hé cửa nhẹ. Ánh đèn phòng sáng chói, cơ thể nam nhân " thân không mảnh vải "thật sự rất rõ ràng. Tuy là đã nhìn cả 3 lần nhưng bây giờ cô mới cảm thấy thật sự là "sắc vị nam nhân ". Bộ đồ ngủ vừa được mặc xong thì anh bắt gặp ngay ánh mắt si mê của cô cùng máu mũi phun ra...
" Á......................"
- Chật, trắng trẻo thế mà là trai thì thật uổng - Cô lau vội máu đang chảy, xuýt xoa.
- Mọe nó, biến ra khỏi phòng tôi ngay!!!!!!
Cô vẫn trơ trẽn nhìn anh, rồi vội leo lên giường, thách thức.:
- Cứ nằm đây, dám thì cứ lên nằm, ai biến thái hơn ai thì cứ thử!!!
- Vì cô biến thái, cô có quỳên. Tôi đi!!!
Nói rồi, Giang Thần Diệp vớ tay ôm cái gối, nằm dưới sát chân giường, trong khi cô nệm ấm chăn êm, ngủ thẳng cẳng đến sáng.