Con Mèo Vô Lương Tâm
Tối qua sau khi đuổi Triệu Tây Duy ra khỏi phòng, Trần An cũng không đi ngủ ngay, mà mở ngăn tủ đầu giường lấy ra một bản phác hoạ.
Trên đó vẽ đầy Triệu Tây Duy, nhưng không phải chân dung của Triệu Tây Duy, mà là anh vẽ lại từ những bức ảnh của hắn.
Trong những ngày tháng ngắn ngủi ấy, Trần An và Triệu Tây Duy không để lại bất kỳ tấm ảnh chụp chung nào. Anh chỉ có thể tìm thấy rất ít ảnh của hắn được dán trên bảng học sinh danh dự của trường, cũng như bảng dán những câu tỏ tình, mà những tấm ảnh kia phần lớn đều không còn nhìn ra hình dáng.
Sau khi ra nước ngoài, Trần An cũng thường xuyên tìm kiếm trong các tạp chí kinh doanh trong nước, sẽ có đôi lúc Triệu Tây Duy được cấp trên phỏng vấn, thậm chí còn có một lần hắn còn được một quyển tạp chí đưa lên trang bìa.
Những quyển tạp chí kia anh cũng không lưu giữ lại, mà thích Triệu Tây Duy dưới nét vẽ của mình hơn. Bút chì không được gọt nhọn, đầu bút tròn khiến cho đường nét của Triệu Tây Duy mềm mại hơn đôi phần.
Thật ra thì Trần An cũng không ở lại thành phố C học quá lâu. Học kỳ một của lớp mười một anh chuyển qua chỗ khác, học kỳ sau còn chưa học xong đã chuyển đi tiếp.
Sau mỗi lần như thế, Trần An thường không hoà nhập vào môi trường mới nhanh chóng như những học sinh chuyển trường khác, bởi anh vốn cũng chẳng có thứ năng lực này.
Triệu Tây Duy và Trần An không học chung lớp, Trần An học lớp mười một, còn Triệu Tây Duy là tiền bối của anh.
Hai người thậm chí còn không học chung lầu, Trần An cảm thấy như để được tình cờ gặp mặt Triệu Tây Duy trong những năm tháng ấy, anh đã dùng hết may mắn của mình.
Trần An thường bắt gặp Triệu Tây Duy ăn sườn xào chua ngọt trong căng-tin của trường, rồi theo sau xếp hàng chung với hắn.
Triệu Tây Duy và bạn bè của hắn thích ngồi vào một góc của căng-tin. Hắn sẽ vừa ăn sườn vừa tán gẫu cùng lũ bạn: "Đây là món duy nhất có thể nuốt xuống được ở cái căng tin này."
Cũng sẽ có đôi lúc Triệu Tây Duy mời Trần An ăn chung với bọn hắn, mỗi lần như thế anh đều sẽ ngại ngùng cười, rồi lặng yên ngồi đối diện dùng phần ăn giống như hắn.
Sau đó hai người còn đi trả đĩa ăn cùng nhau, Triệu Tây Duy vội vàng đưa Trần An về phòng học trước khi chuông báo tự học buổi tối vang lên. Đợi đến khi Trần An nói một câu cảm ơn tiền bối, hắn mới chậm rãi thong dong đi về hướng tầng học của mình.
Trước khi chuyển đi Trần An chưa từng đổi chỗ ngồi. Anh luôn ngồi ở chỗ gần cửa sổ để có thể từ cửa sổ tầng ba mà nhìn thấy được bóng lưng của Triệu Tây Duy ở tòa đối diện. Như vậy anh cũng có thể cảm thấy như mình gần hắn thêm một chút.
Lúc Trần An nhận ra bản thân thích Triệu Tây Duy là vào ngày lễ Giáng Sinh năm đó.
Không khí học tập căng thẳng cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tư của những đứa trẻ mười tám, mười chín tuổi ngày ấy. Hết giờ học, Trần An xuống căng-tin như thường lệ nhưng lại không gặp Triệu Tây Duy.
Anh một mực ở lại chờ tới tiết tự học buổi tối, Triệu Tây Duy vẫn chưa đến. Nhưng mà lại không ngờ bản thân sẽ gặp hắn ở trước cổng lầu học của mình.
Triệu Tây Duy đang nói chuyện với một nữ sinh. Cô gái nọ vui vẻ chìa tay đưa quả bình an cho hắn, hắn nhận lấy.
[*Quả bình an là một quả táo đỏ. Người Trung Quốc thường trao cho nhau quả bình an thay cho lời chúc Giáng sinh an lành.]
Không biết mình suy nghĩ cái gì, đột nhiên anh cũng rất muốn tặng cho Triệu Tây Duy một quả táo. Chẳng biết giải thích như nào nhưng trong lòng anh cũng hiểu được tương đối tâm ý của cô gái này.
Thế là nhân lúc Triệu Tây Duy chưa phát hiện ra mình, Trần An xoay người đi siêu thị. Trong siêu thị có rất nhiều quả bình an được đóng gói kỹ càng, đều rất đẹp mắt, nhưng cuối cùng anh lại chọn một quả không có bao bì.
"Như này sẽ không bị xem như cố ý mua." - Trần An tự nói trong lòng, rồi cầm quả táo đi đến lớp của Triệu Tây Duy.
Đây là lần đầu tiên anh đến lớp của hắn để tìm hắn. Trên bàn của Triệu Tây Duy có đầy táo, nghe nói đều là tụi con gái tặng.
Triệu Tây Duy không ở trong lớp, nhưng bạn bè của hắn đều biết Trần An. Bọn họ nói với anh rằng hắn đi hẹn hò rồi, có một cô em gái xinh đẹp đang theo đuổi hắn.
Đến ngay lúc này, tình cảm của Trần An như một bức ảnh bị xé toạc lớp bì nhựa, trở nên rõ ràng hơn từng chút một, nhưng cũng chỉ giống như một bức ảnh, vừa có trong tay thì khoảnh khắc đó đã trở thành kỷ niệm mất rồi.
Sau này, Trần An vẫn đi ăn cơm tối với sườn xào chua ngọt, Triệu Tây Duy vẫn sẽ gọi anh đến ngồi chung, nhưng mà anh đã chẳng còn dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Dù cho sau này biết được Triệu Tây Duy ngày ấy không đi hẹn hò với ai cả, cũng chẳng nhận bất kỳ quả táo nào.
Nhưng trong sách có nói: ánh mắt khi thích một người không thể giấu đi được. Trần An sợ rằng khi mình ngẩng đầu một cái liền sẽ bị Triệu Tây Duy phát hiện trong ánh mắt anh có một nỗi bối rối và một thứ tình yêu không thể nói nên lời.
Biến cố xảy ra trong một buổi học ngoại khoá, khi đó Trần An đang theo học vẽ với một thầy giáo rất nổi tiếng, sau khi tan trường buổi chiều nào anh cũng đến nhà của thầy để học.
Một ngày nọ, sau khi tan học, Trần An dự định đứng bên lề đường chờ xe buýt như thường lệ, nhưng hôm đó lại bị một đám người lạ bao vây trong ngõ hẹp.
Cầm đầu đám người đó là một tên lưu manh có tiếng ở trường. Bọn chúng dồn Trần An đến cuối ngõ, tuyên bố rằng anh đã cướp bạn gái của lão đại chúng.
Tuy Trần An không thấp nhưng lại rất gầy. Đối phương người đông thế mạnh, anh hoàn toàn không phải đối thủ. Trong lúc xô xô đẩy đẩy, ngón tay Trần An chống vào tường, cọ xát ra vài đường toàn là máu.
Đúng lúc này, Triệu Tây Duy xuất hiện. Hắn cảnh cáo mấy tên kia từ nay về sau không được kiếm chuyện với Trần An nữa, rồi sau đó chở anh đi.
"Em cướp bạn gái của người khác à?" - Triệu Tây Duy lái xe, khẽ nghiêng đầu trêu Trần An, muốn làm cho anh bớt căng thẳng hơn một chút.
Bởi vì ánh mắt bối rối của Trần An trong con ngõ kia nhìn thật tệ.
Xúc cảm toàn thân của Trần An dường như đều tập trung ở bàn tay níu lấy áo đồng phục của Triệu Tây Duy, rõ ràng là chưa đụng vào người, anh lại cảm thấy như hơi nóng từ đầu ngón tay đang truyền thẳng đến con tim rồi lan ra khắp người.
Triệu Tây Duy nói đùa nhưng chẳng thấy hồi đáp, thế là hắn bóp nhẹ phanh, cảm nhận được Trần An phía sau theo quán tính ngã vào lưng mình rồi lại tức khắc ngồi thẳng dậy.
"Sao? Cướp bạn gái người ta thật hả?" - Triệu Tây Duy cảm thấy rất thú vị, kiểu người như Trần An muốn tìm bạn gái cũng chẳng khó khăn gì, không cần phải đi giành bạn gái với một tên lưu manh.
"Không có." - Trần An sau lưng hắn nhàn nhạt nói: "Em còn không biết bạn gái của tên kia là ai."
Triệu Tây Duy từ lâu đã nghe nói rằng Trần An rất được mắt các cô nữ sinh, vậy nên hắn dễ dàng đoán được câu cướp bạn gái của gã kia là có ý gì.
Triệu Tây Duy đưa Trần An đến nhà thầy giáo, rồi nói với anh rằng mấy ngày nay chuyện học tập của hắn cũng khá ổn nên hắn có thể chở anh đi.
Trần An dường như không ngờ tới Triệu Tây Duy sẽ nói như vậy, hai mắt sáng ngời, khoé miệng cong lên, cười rất tươi.
Triệu Tây Duy chưa từng thấy Trần An như thế này. Anh trong ấn tượng của hắn luôn là kiểu người hay ngại ngùng, cười như vậy là lần đầu tiên hắn thấy.
Trong lòng hắn nghĩ chả trách đám nữ sinh kia đòi bỏ bạn trai theo Trần An.
Đối với chuyện Triệu Tây Duy có thể đưa mình đi, Trần An tỏ ra háo hức hơn bao giờ hết. Mỗi ngày anh đều ngóng đến giờ tan lớp, rồi sẽ đứng chờ Triệu Tây Duy đến đón mình. Hắn đón đưa anh mới được mười ba lần, Trần Nhã Như đã muốn chuyển anh về ngôi trường tư lúc đầu.
Nguyên nhân khiến anh bị chuyển về cũng hài hước không kém lúc bị chuyển đi, chỉ vì bà ta nói là có một lần khi đang bàn chuyện làm ăn, bị người ta chê bai rằng bà vứt con trai của mình vào khu ổ chuột.
Trần Nhã Như vì mặt mũi của mình, chẳng hề nghĩ đến hậu quả đã muốn đưa Trần An về lại ngôi trường có người bạn trai của Tạ Tùng Thành đang dạy kia.
"Con không đi." - Đây là lần đầu tiên Trần An phản kháng lại Trần Nhã Như.
Nhưng bà ta chỉ cười, không thèm để ý, dùng ngữ khí lạnh lùng đến nỗi tàn nhẫn nói với anh: "Con đúng là con trai ngoan của Tạ Tùng Thành."
Trần An ngẩn người, lòng như rơi vào hố băng, trực giác nói cho anh biết rằng Trần Nhã Như sẽ nói ra thứ gì đó khiến anh xấu hổ vô cùng.
"Thằng nhóc kia có biết con thích nó không? Bằng không thì con đi nói với nó là con muốn chuyển trường đi. Nếu nó giữ con lại, mẹ sẽ đồng ý không chuyển con đi nữa."
Trần Nhã Như châm một điếu thuốc, uyển chuyển ngồi lên ghế sofa. Nếu không nghe bà nói chuyện, có khi người ta còn cho rằng bà một người mẹ dịu dàng với con cái.
Trần An dời tầm mắt nhìn chằm chằm vào chén trà trong phòng khách, anh cảm thấy Trần Nhã Như còn thích trà hơn cả thương mình.
Tạ Tùng Thành cha của Trần An từng nói với anh rằng anh chỉ là một sản phẩm trao đổi vì lợi ích giữa ông ta và mẹ anh.
Không sai, cha anh dùng cái từ "sản phẩm" này để hình dung về anh.
"Bà ấy cần lợi ích, cha thì cần hôn nhân." - Khi thốt lên câu nói này, Tạ Tùng Thành còn vỗ vai người tình trai của ông ta, rồi vô cùng thân mật nói với người đàn ông kia rằng trên đời này ông chỉ yêu mình gã.
Trần An rất muốn hỏi chẳng lẽ chẳng có ai thương anh sao, nhưng lại sáng suốt không tự rước lấy nhục nhã về mình.
"Là con thích nó, hay chỉ là con thích người đối tốt với con thôi?" - Trần Nhã Như lăn lộn trên thương trường nhiều năm, bà đối xử với con trai mình lại giống như bất kỳ phía đối thủ nào ngoài kia, thậm chí trong lòng bà còn xem đứa con ấy là đối thủ cạnh tranh vô giá trị.
Trần Nhã Như khiến cho Trần An cảm thấy bản thân rất hèn hạ. Anh thích Triệu Tây Duy, anh cũng thích Triệu Tây Duy đối tốt với anh, hoặc nói cách khác, ban đầu anh thích hắn là bởi hắn đối xử tốt với anh.
Tâm tình của Trần An khi ấy rất mông lung. Anh bắt đầu sợ Triệu Tây Duy biết được rằng dù cho hắn của hiện tại không còn đối tốt với anh nữa, Trần An sẽ vẫn thích Triệu Tây Duy như thế.
Nhưng mà Trần An cũng không muốn cứ thế từ bỏ hắn, lần đầu tiên anh có suy nghĩ rằng mình phải cố gắng tranh thủ vì bản thân một lần. Thế là đến lần thứ mười bốn Triệu Tây Duy đưa anh đến nhà thầy giáo, anh nói với hắn rằng anh muốn chuyển trường.
Triệu Tây Duy nghe xong tựa như có chút sửng sốt, nhưng cũng chẳng có phản ứng đặc biệt gì, vẫn như bình thường cười nói với anh rằng em trai nhỏ của hắn sau này chuyển trường rồi đừng để người khác bắt nạt nữa.
Trần An cũng không cảm thấy quá đau lòng. Việc anh thích Triệu Tây Duy chỉ giống như tự mình diễn kịch trong một nhà hát không người, cũng sẽ không có ai biết đến nó, vậy nên anh cũng chẳng đem lòng chờ mong.
Trần An nghe lời Trần Nhã Như chuyển đi theo đúng ý bà, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì ra nước ngoài du học, rồi trở về thành phố C vào năm hai mươi sáu tuổi.
Trước đó không hề liên lạc với Triệu Tây Duy.