Cơn Mưa Đầu Mùa

Chương 14





Tác giả: Du Miên

“Anh ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất.”

“Không được.”

Trịnh Lập ngay lập tức liền từ chối, anh đặt Cảnh Hiên và Cảnh Dụ nằm xuống giường, nhẹ nhàng cất giọng: “Tuyệt đối không thể được. Cô là phụ nữ, hơn nữa mới sinh xong, làm sao tôi lại nhẫn tâm để cô nằm dưới đất được?”

Cảnh Hiên tròn xoe mắt nhìn chăm chú Trịnh Lập, cậu nhóc vung chân quẫy đạp sau lưng Y Nghiên như muốn phản đối ý muốn của mẹ mình.

Y Nghiên giữ chân Cảnh Hiên lại, cô mắng yêu: “Thằng nhóc này! Hư lắm!”

Quay sang nhìn Trịnh Lập, Y Nghiên nghiêm túc nói: “Anh đi đường dài đã đủ mệt, sao tôi dám độc chiếm chiếc giường này làm của riêng đây?”

“Tôi là đàn ông.” Anh ngắt lời cô. “Chút này chẳng nhằm nhò gì cả, cô yên tâm.”

Y Nghiên dừng lại giây lát, cô quyết định ngầm thừa nhận bản thân bị anh thuyết phục, nếu anh đã kiên quyết từ chối, cô cũng không tiếp tục tranh cãi với anh nữa.

“Cô đói chưa?”

Trịnh Lập vừa dứt lời, dạ dày Y Nghiên đã kêu ọc ọc, cô ngại ngùng lấy tay che bụng, lảng tránh ánh nhìn của anh, gật nhẹ đầu.

Hai thằng bé vẫn chưa được 乃ú sữa mẹ...

“Đợi tôi một lát.” Anh khẽ bật cười, thân hình cao lớn nhanh chóng di chuyển ra khỏi phòng.

Đúng mười phút sau, Trịnh Lập quay lại phòng, trên tay còn cầm thêm hai hộp cơm làm bằng gỗ.

Anh tiến đến bên Y Nghiên, đưa cho một hộp, dịu dàng nói: “Cơm nấu từ lúc mười hai giờ trưa, phải chờ hâm nóng lại.”

Y Nghiên khẽ kêu một tiếng như mèo, cô nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ sao anh không nói sớm hơn, làm cô chạm đến muốn phỏng cả tay.

Đặt hộp cơm của Y Nghiên lên mặt bàn gỗ, anh dịu giọng nhắc nhở: “Hơi nóng, để nguội một chút.”

Trịnh Lập không ngồi ăn trong phòng, anh hướng tới ban công phía đối diện mà mở cửa.

Y Nghiên bất chợt hỏi: “Sao anh không ăn luôn trong phòng?”

“Có mùi.” Trịnh Lập nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt tràn ngập sự ôn nhu. “Cảnh Hiên và Cảnh Dụ sẽ khó chịu.”

Cô rũ mắt, đáp ừ.

Anh không cần thiết phải làm như thế. Vốn dĩ anh cũng chẳng phải bố ruột của hai thằng bé mà. Nhưng cô không nói ra miệng, chỉ thầm suy nghĩ trong đầu.

...

Nhất Thành bước vào quầy lễ tân, bộ dáng phong lưu bất cần đời của anh nhanh chóng thu hút ánh nhìn của các cô gái đứng xung quanh.

Một nhân viên nữ đỏ bừng mặt tiến lên, nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh... là người đã đặt trước căn phòng số 308 phải không ạ?”

“Đúng.” Nhất Thành hờ hững liếc mắt nhìn cô gái, khiến mặt cô ta đã đỏ lại càng thêm đỏ hơn.

“Vâng... có thể nào...” Nhân viên nữ ngại ngùng vén vài tóc xõa xuống hai bên thái dương lên vành tai. “Có thể nào cho em xin số điện thoại được không ạ...”

“Trước tiên phải hỏi ý kiến của tôi đã.” Một giọng nữ mềm mại vang lên từ phía sau lưng Nhất Thành.

Anh quay đầu lại, vẫy tay với người phụ nữ tóc nhuộm nâu, lúc cô đứng sát bên người, anh thoải mái khoác tay lên bả vai cô, ngả ngớn cười: “Đúng vậy. Phải hỏi ý kiến của bạn gái tôi đã.”

Nhân viên nữ cứng ngắc mỉm cười xã giao, cô lúng túng ho khan. “Khụ... Xin lỗi hai người, tôi không biết là anh chàng này đã có bạn gái, mong chị thứ lỗi.”

An Nhiên kiêu ngạo nhướn mày, dám to gan xin số điện thoại của bạn trai cô ta, lại còn là thái tử của tập đoàn truyền thông Đông Nhĩ, để xem cô ta có vắt hết lông con ả này không.

“Biết rồi thì tốt.” Nhất Thành kéo tay An Nhiên rời đi. “Ngoan, em tức giận cái gì?”

Lên đến tầng hai, An Nhiên giận dỗi rút tay khỏi bàn tay to lớn của Nhất Thành, cô cười cười. “Em không hề giận anh. Em biết anh đào hoa, đi tới đâu, hoa đào liền rụng tới đó!”

“Em còn chối? Bảo không giận mà?” Nhất Thành khẽ liếm vành tai cô, hơi thở nóng rực của đàn ông bao trùm khắp người An Nhiên.

Cô giật mình lùi người về sau, lấy tay che tai, ngượng ngùng mắng: “Đồ... đồ lưu manh!”

Nhất Thành chiều An Nhiên đến độ đồng ý cùng cô ta tự lái xe đường dài đi du lịch Thâm Quyến thay vì chỉ cần ngồi máy bay vài tiếng. An Nhiên là nữ minh tinh đang nổi, phân nửa độ nổi tiếng là dựa vào Nhất Thành mà có.

Hai người đang mèo vờn chuột, tuyệt đối không hề chú ý đến tiếng bước chân từ trên tầng ba ngày một rõ rệt. Cho tới tận khi người phụ nữ xinh đẹp kia đi lướt qua người bọn họ, Nhất Thành mới ngạc nhiên trợn to hai mắt.

“Y Nghiên?”

Rốt cuộc tại sao người phụ nữ này lại ở đây? Bách tổng gần như đang lục tung cả Thượng Hải để tìm kiếm cô, hay là anh ta thực sự hoa mắt nên mới nhìn nhầm chăng?

“Bách phu nhân?”