Con Rể Quyền Quý

Chương 112








Đối với Trương Thác, bản thân Tân Âm cũng rất rối rắm, cô ta không rõ lắm, bản thân mình đối với người đàn ông này, rốt cuộc là tò mò hay là nảy sinh một chút yêu thích, giống như giây phút nào cũng muốn được nhìn thấy anh vậy.

Tần Âm lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, ngón tay ngọc đặt lên số điện thoại của Trương Thác, gạt nút gọi ra nhưng lại lề mề không ấn xuống, Đúng lúc này, tiếng hoan hô lanh lảnh vang lên bên tai Tân Âm.

“Anh Trương Thác, anh Trương Thác đến rồi”

“Anh Trương Thác, em muốn bế”

“Oa, đây là cho em sao? Cảm ơn anh Trương Thác”


Đám trẻ reo hò vui sướng.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tần Âm lộ ra vẻ vui mừng, xoay đầu lại, nhìn thấy Trương Thác đang bế một đứa trẻ tung mạnh lên, trên mặt đứa trẻ nở nụ cười vui vẻ.

“Cô Tần, cô cũng ở đây sao?” Trương Thác vẫy vẫy tay với Tân Âm, lên tiếng chào hỏi.

Trái tim Tần Âm đập loạn nhịp “thịch thịch thịch”, sự rụt rè của con gái khiến cho cô ta chỉ gật gật đầu với Trương Thác: “Ừ, lâu lắm rồi không gặp anh”

“Ha ha, gần đây cũng hơi bận, tôi đi thăm viện trưởng trước đã” Trương Thác đặt đứa bé trong lòng xuống đất, chạy vào trong phòng tìm viện trưởng Thôi trò chuyện Trong mắt Trương Thác, viện trưởng Thôi chính là người lớn trong nhà anh, khi anh làm việc không kiêng nể chút nào, giết hại vô số cũng sẽ bớt chút thời gian gọi điện thoại cho viện trưởng Thôi báo mình vẫn bình an.

Nếu như nói, Lâm Ngữ Lam là thiên sứ mà Trương Thác gặp được trong lúc bất lực nhất, vậy cô nhi viện chính là bến cảng tránh gió của anh, chiếm giữ một vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng Trương Thác.

Trương Thác và viện trưởng Thôi thoải mái trò chuyện, anh nhìn mái tóc bạc trắng của viện trưởng Thôi, trong mắt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ, viện trưởng Thôi làm lụng vất vả cả đời vì bọn trẻ, đến bây giờ dưới gối không.

có con cái, cũng chẳng có bạn đời, bà đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho cô nhi viện rồi.

“Viện trưởng, thật ra bà có thể tìm một người đến tiếp nhận công việc của bà, bà cũng có thể yên ổn an hưởng tuổi già”

Trương Thác khuyên bảo từ tận đáy lòng.


Đây không phải lần đầu tiên Trương Thác đưa ra đề nghị như vậy, mỗi một lần, viện trưởng Thôi đều chỉ cười cười, nói với Trương Thác, bà đã an hưởng tuổi già rồi, cô nhỉ viện chính là nhà của bà, nhìn những đứa trẻ này trưởng thành, chính là chuyện hạnh phúc nhất của bà, bà có thể bình thản chấp nhận bất kỳ chuyện gì sắp xảy ra, chỉ là không nỡ để lại những đứa trẻ này.

Đối với một người lớn tuổi hiền lành như thế này, Trương Thác có thể nói gì đây, anh cũng may mắn, trước đây khi mình còn nhỏ đã gặp được một người tốt như viện trưởng.

Thôi này.

Nói đến đây, viện trưởng Thôi cũng không đành lòng nói tiếp nữa, mắt cũng đã hoe đỏ, nhìn những đứa trẻ hoạt bát đáng yêu này, viện trưởng Thôi thật sự cảm thấy tủi thân thay cho đám trẻ.

“Lý nào lại vậy!” Trương Thác nắm chặt nắm đấm: “Viện trưởng, chuyện này nhất định phải bắt bọn họ giải thích, theo cháu được biết, số tiền cứu trợ hàng tháng của cô nhi viện hẳn là một nghìn tệ đúng không? Bọn họ một tháng chỉ đến một lần thôi sao?”

“Đứa bé ngoan, cháu còn trẻ, có một số việc cháu không hiểu đâu” Viện trưởng Thôi vỗ ả vai Trương Thác: “Tiền mỗi tháng là một nghìn, nhưng những gì đám trẻ có thể nhận được, có thể có ba trăm cũng đã tốt lắm rồi, thói đời này, ài”

“Thật là quá đáng!” Trương Thác bước nhanh về phía chiếc xe chở hàng kia Đằng trước vừa vặn đụng phải Tân Âm đang về tới, Tân Âm vừa mới cãi nhau với tài xế chở hàng xong, không cần nghĩ, cũng chính vì chuyện những hoa quả này.

Tần Âm vừa nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trương Thác, cũng biết Trương Thác định làm gì, cô ta kéo cánh tay Trương Thác, lắc lắc đầu với Trương Thác: “Thôi bỏ đi, anh ta chỉ phụ trách giao hàng, bên trong là thứ gì, chẳng có liên quan gì đến anh ta cả”

Trương Thác nhíu chặt mày nhìn chiếc xe chở hàng kia lái đi, hỏi: “Cô có biết bọn họ thuộc đơn vị nào không?

“Nói là chi nhánh của Hội Chữ Thập Đỏ, có điều cụ thể còn phải để tôi hỏi thăm một chút, bây giờ tôi cho người đi tra xem” Nói xong, Tần Âm lấy điện thoại di động ra gọi đi.


Trương Thác cố nén tức giận trong lòng, chuyện ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, cho dù hôm nay chiếc xe này chở ít hoa quả hơn đến cho bọn trẻ, anh cũng vẫn có thể nhẫn nhịn được, nhưng lại đưa đến một đống hoa quả hư thối, anh không nhịn được! Đây là hoàn toàn không thèm quan tâm đến sức khỏe của bọn trẻ, có chỗ nào giống như hội cứu trợ không? Bọn họ có mặt mũi nào nói mình đang làm từ thiện chứ?

“Các em, đừng ăn những thứ hoa quả này, lát nữa chị mang ít hoa quả đến đây cho các em có được không?” Tân Âm nhìn đám trẻ đang tỉ mỉ lựa chọn những trái còn có thể ăn được ở kia, cũng cảm thấy chua xót trong lòng.

Những đứa trẻ cùng trang lứa, ở tuổi này đều đang hưởng thụ sự quan tâm của cha mẹ, là báu vật trong lòng cả gia đình, nhưng bọn chúng thì sao? Hoa quả, cũng chỉ có thể ăn những thứ hư hỏng này, dưới đáy thùng đựng hoa quả, nước đặc đọng lại tỏa ra mùi tanh nồng nặc, đám trẻ lại không bị ảnh hưởng chút nào, rõ ràng đã quen với chuyện này từ lâu rồi: “Tiểu Âm, cháu là đứa trẻ tốt, cũng không nên tốn tiền linh tinh như vậy nữa, cháu có thể chăm sóc những đứa trẻ này tạm thời, có thể chăm sóc chúng cả đời hay sao? Cả nước có bao nhiêu cô nhỉ viện, cháu có thể trông nom được hết sao?” Viện trưởng Thôi đỏ hoe mắt, cảnh tượng trước mặt khiến bà vô cùng khó chịu.

Không thể chịu đựng được thì sao đây, chuyện này chính là như vậy, những gì mà đám trẻ có thể làm, chỉ là thích ứng với nó.

” Tân Âm há miệng, không biết nên viện trưởng Thôi như thế nào, cô ta hiểu viện trưởng Thôi nói không sai, mình có thể giúp tạm thời, nhưng không giúp được cả đời, cả nước nhiều cô nhi viện như vậy, mình có thể giúp được bao nhiêu chứ.

“Viện trưởng Thôi nói không sai, cô không thể giúp những đứa trẻ này cả đời, cho nên những việc mà chúng ta có thể làm, cũng chỉ có thể giải quyết nguồn gốc của vấn đề” Trương Thác giơ điện thoại di động lên với Tần Âm: “Đi thôi, tôi đã tìm được chỉ nhánh này rồi, cô lái xe”

Tân Âm gật gật đầu, hai người chào viện trưởng Thôi rồi rời khỏi cô nhi viện.