Con Rể Quyền Quý

Chương 15: Đừng để lộ sơ hở








Vào lúc nhìn thấy Trương Thác, vẻ mặt vốn vui vẻ của Lâm Ngữ

Lam lập tức biến mất tăm mất tích.

Toi rồi, quên nói với anh ta đêm nay không cần trở về! Chao ôi, giờ

làm sao đây! Vậy chẳng phải lời mình nói với cô nàng kia sẽ

nhanh chóng bị vạch trần sao!

‘Sắc mặt Lâm Ngữ Lam hơi khó coi đứng dậy khỏi bàn, đi về phía

Trương Thác:

Trương Thác thấy sắc mặt Lâm Ngữ Lam không được tốt, quan

tâm hỏi: “Chủ tịch Lâm, em không khỏe sao?”

“Không phải!” Lâm Ngữ Lam dùng giọng điệu nghiêm túc nói nhỏ

với Trương Thác, sau đó cầm lấy cánh tay Trương Thác một cách

tự nhiên: “Còn nữa, anh đừng gọi tôi là Chủ tịch Lâm, tôi nói với cô

gái kia anh là nghệ thuật gia, gặp mặt tôi ở một buổi triển lãm

tranh, nhớ chưa?”

Trương Thác nghe thế thì mừng húm.

“Anh cười cái gì” Lâm Ngữ Lam véo phần thịt mềm trong cánh tay.

của Trương Thác, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đây cảnh cáo:

“Không được cười! Cũng không được để tôi bị lộ tẩy, nếu không

anh chết chắc!”

*OK, OKI” Trương Thác vội vàng xin tha, làm một động tác ta)


“Ngữ Lam, em yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không để lộ tẩy đât

Lâm Ngữ Lam nghe Trương Thác nói thế, säc mặt mới khá lên

nhiều, nét mặt còn trở nên dịu dàng đôi phần, cố hết sức không

cho bạn thân mình nhìn ra.

Trương Thác nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, trong lòng không.

khỏi cảm thán, chỉ cần là phụ nữ thì đều có lòng hư vinh, ai không

hy vọng chồng của mình là bạch mã hoàng tử chứ, Chủ tịch Lâm

cũng không ngoại lệ.

Vừa nói xong những lời này, cô gái tóc ngản trong phòng bếp đã

bưng một đĩa bánh ngọt đẹp mắt đi ra.

“Ấy! Đây là Trương Thác chứ gì” Cô gái để bánh ngọt lên bàn

cơm, đi tới chỗ Trương Thác.

Một giây trước Trương Thác còn mang vẻ cười đùa mà bây giờ đã

thay đổi, đứng thẳng lưng, chủ động chìa tay ra: “Xin chào, tôi là

Trương Thác, thứ cho tôi nói thẳng, ngoài vợ tôi, cô đúng là người

phụ nữ xinh đẹp nhất tôi từng gặp đấy.”

Lời nói của Trương Thác đậm sự lịch thiệp của phương Tây, anh

vừa thấy cô gái tóc ngắn này đã kết luận được chắc chản cô ấy

vừa từ nước ngoài về.

Quả nhiên, cô gái tóc ngắn được Trương Thác khen thì vui lắm,

bắt tay với Trương Thác: “Anh Trương, anh thật thú vị, tôi tên

Milan, bạn thân của Ngữ Lam.”

“Tôi thường xuyên nghe Ngữ Lam nhắc tới cô lắm” Trương Thác.

chỉ nắm đốt thứ hai bốn ngón tay của Milan.

“Anh Trương, Ngữ Lam nói anh làm nghệ thuật, tinh thông văn

hóa các nước, đúng là thế thật, lễ nghi phương Tây của anh còn

tiêu chuẩn hơn cả quý tộc tôi từng gặp nữa” Milan ca ngợi thật

lòng: “Mau ngồi đi, đồ ăn sắp nấu xong rồi”

Milan nói xong thì xoay người mang theo một làn gió thơm, đi về

phía phòng bếp.

Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ngồi bên bàn cơm, nhìn sự nghỉ

ngờ trong mắt người phụ nữ, Trương Thác chủ động giải thích:

“Trước kia lúc tôi làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng Pháp đã

được huấn luyện về mặt này”

Milan bưng từng món ăn ngon lên bàn, chỉ là hàu sống mà

Trương Thác đã thấy tới hai mươi mấy loại.

“Tiệc hàu à, đúng là rất lâu rồi không được thưởng thức” Trương.

Thác thầm cảm khái một tiếng.

Lâm Ngữ Lam ngồi bên cạnh Trương Thác, lợi dụng lúc anh

không chút ý trộm nuốt nước miếng, cực kỳ đáng yêu.


Ngoài hàu sống ra, Milan lại bưng thêm đồ ăn lên, còn có cả thịt

bò, một con vịt, tạo hình tinh xảo kia khiến người ta vừa nhìn thấy.

đã thèm.

“Anh Trương, nghe Ngữ Lam nói anh rất hiểu văn hóa ẩm thực

của Pháp” Milan đặt đĩa vịt lên bàn xong thì ngồi ở đối diện

Trương Thác và Lâm Ngữ Lam.

Lâm Ngữ Lam nhìn cả bàn món ăn ngon này, so sánh với Milan,

nhà hàng Pháp Di Saint kia thật sự là quá tệ, văn hóa ăn uống

cũng cao cấp hơn, Trương Thác chỉ làm nhân viên phục vụ mà

thôi, sao có thể tiếp xúc với những thứ này được, cô vừa định giải

vây cho Trương Thác, nói anh chỉ tìm hiểu sơ sơ thì giọng nói của

Trương Thác đã vang lên trước.

“Tiệc hàu của Pháp có ưu thế là chủng loại phong phú, nhìn

những con hàu trước mắt có lẽ là đồ tươi sống cô Milan đặc biệt

mang đến, sau khi nấu nướng, có thể khiến người ta cảm nhận

được hương vị đầu giữa và cuối, dư vị vô tận, tác dụng chậm kéo.

dài, nhưng lại không thích hợp làm món đầu, chắc hắn lúc cô

Milan bưng đĩa hàu này lên là đang kiểm tra tôi.”

Trương Thác mỉm cười, lại nhìn đĩa thịt bò: “Bò tái kiểu Pháp, cách

làm thông thường là kết hợp với muối, tiêu và nước sốt, thỉnh

thoảng thêm chút trứng gà quấy đều, nhưng nhìn cách làm của cô

Milan, bên trong này đã bỏ thêm ba bốn trứng chim cút, có lẽ

chuẩn bị để kết hợp với hương vị của hàu đúng không, còn món

vịt nấu mỡ này, tôi nghĩ chắc là vì Ngữ Lam thích ăn, nếu không

thì không nên có vịt nấu mỡ trong các món kết hợp này mới

đúng”

Trương Thác vừa dứt lời, tiếng vỗ tay của Milan đã vang lên.

“Bốp bốp bốp!”

“Anh Trương, không thể không thừa nhận anh đúng là hiểu rất rõ

ẩm thực nước Pháp, thật giống như lời Ngữ Lam nói vậy, vô cùng

uyên thâm”

“Cô Milan quá khen rồi, tôi chỉ là tìm hiểu sơ qua mà thôi.” Trương

Thác mỉm cười, biểu hiện của anh cực kỳ giống một người lịch

thiệp,

Lâm Ngữ Lam nhìn mỗi động tác đều tràn đầy lễ nghỉ, mỗi một

câu đều không thể xoi mói của người đàn ông bên cạnh, khiến cô

nghi ngờ, đây vẫn là người đàn ông không có khí phách mà mình

biết sao? Nếu anh mặc âu phục, xuất hiện ở một nơi xa hoa, đoán

chừng mọi người đều sẽ cho răng anh là một quý tộc đến từ

phương Tây!


Trong đầu Lâm Ngữ Lam vừa xuất hiện suy nghĩ này, cô đã cảm

thấy bàn tay để trên bàn của mình bị cảm giác ấm áp bao bọc,

nhìn qua Trương Thác, người kia nháy mắt với cô, như đang nói,

thế nào, biểu hiện của tôi ổn chứ.

Lâm Ngữ Lam hừ nhẹ một tiếng, rút bản tay nhỏ bé từ tay Trương

Thác ra, duỗi tới chỗ vịt nấu mỡ.

Trương Thác thì gắp một miếng thịt bò, chấm chứt mù tạc rồi cho.

vào miệng, đợi ba giây trôi qua mới bắt đầu nhai.

Milan ngồi đối diện Trương Thác có động tác giống anh như đúc,

đây là cách ăn tiêu chuẩn nhất, cũng là cách có thể giữ vị nhất

trước khi Trương Thác làm ra động tác như thế, Milan còn cố ý

nhìn anh một cái.

Lúc ăn cơm, Lâm Ngữ Lam trò chuyện với Milan một vài chủ đề

của phụ nữ, đang nói chuyện vui vẻ, Milan đột nhiên hỏi Trương.

Thác: “Anh Trương Thác, nghe Ngữ Lam nói, hai người quen nhau

ở một buổi triển lãm tranh à?”

Tim Lâm Ngữ Lam đập thình thịch, cô không ngờ Milan sẽ hỏi

luôn cái này, Trương Thác vừa khéo từng làm nhân viên phục vụ ở.

nhà hàng Pháp, còn có chút hiểu biết với nghỉ thức dùng cơm và

lễ nghi phương Tây, nhưng anh hiểu cái gì về triển lãm tranh chứt

“Milan, cậu đang điều tra hộ khẩu của Trương Thác nhà tớ sao?”

Lâm Ngữ Lan lầu bầu.

“Đúng là đang điều tra hộ khẩu đấy, tớ luôn muốn biết Trương

Thác nhà cậu dùng cách gì lừa bà Chủ tịch lạnh lùng về tay.”

Trong mắt Milan tràn đầy tò mò nhìn Trương Thác.

Lâm Ngữ Lan duỗi bàn tay nhỏ dính đầy dầu mỡ kéo cánh tay

Trương Thác, cố gắng đánh mắt ra dấu cho anh ở một góc độ

Milan không thể nhìn thấy, miệng nói: “Trương Thác, kệ cô ấy đi”

“Tớ nói này đại tiểu thư Chủ tịch, cậu không phải là lừa tớ chứ?”

Milan bày ra vẻ mặt tớ không phải dễ lừa gạt đâu.

“Đương nhiên không phải!” Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam hơi sốt ruột:

“Bọn tớ… bọn tớ là…”