Con Rể Quyền Quý

Chương 164: Bất Ngờ Nhỏ








Số tiền bồi thường là gấp rưỡi toàn bộ tài sản của nhà mình?
Chàng trai và ba anh ta nghe thấy lời của Trương Thác, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, như thế không phải muốn ép mình đến đường cùng sao! Hơn nữa con đường cùng này còn tàn nhẫn hơn!
Bồi thường gần tám mươi triệu đô la Mỹ, cả đời chàng trai cũng không trả nổi, cho dù toà án cưỡng chế chấp hành, nhiều nhất chính là đổi bản của cải trong nhà, khiến cả đời cũng không thể trở mình được.
Mà bây giờ Trương Thác lại yêu cầu đối phương đền gấp rưỡi tài sản trong nhà, mấy gia đình làm ăn bình thường thế này, cho dù có tài sản ngầm cũng không nhiều lắm.

Sau khi lấy ra tài sản ngầm và bán của cải cả nhà để lấy tiền, có thể bọn họ còn có thể nhìn thấy hy vọng trả hết nợ, như thế sẽ đi vay tiền vân vân.
Bình thường chuyện thiệt hại tài sản lớn thế này sẽ đổi từ dân sự thành hình sự, đến lúc đó vì để không ăn cơm tù, chàng trai sẽ ép kho mọi thứ trong nhà mình, đây là cái giá anh ta phải trả vì chuyện mình đã làm!
Trương Thác cũng không nói thêm gì với hai cha con này, sau khi đưa ra số tiền bồi thường sẽ có luật sư xử lý chuyện này.
Mới đi ra từ đội cảnh sát giao thông, Trương Thác đã nhận được điện thoại của Hàn Văn Tĩnh nói Kim Hâm muốn mời anh ăn cơm, cảm ơn sự giúp đỡ của anh hôm qua.


Trương Thác vừa nghe đã biết Kim Hâm có ý gì, chẳng qua là muốn thăm dò mình một chút, anh bèn thẳng thừng từ chối lời mời này.
Chẳng mấy chốc đã tới buổi trưa.
Lâm Ngữ Lam làm việc cả buổi sáng rời khỏi phòng làm việc, sáng sớm hôm nay, ăn xong bữa sáng khai vị Trương Thác chuẩn bị, cô cử có cảm giác chưa đã thèm.

Hương vị kia khiến lúc làm việc cô cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ đến, liếm môi giống con mèo tham ăn, Lại thêm xương sườn và cá kho tàu Trương Thác nấu hôm nay, mùi thơm đó đã kích thích cô từ sáng rồi.
Đến thời gian ăn trưa, hiếm khi Lâm Ngữ Lam là người đến căn tin đầu tiên, nhưng khi nhìn thấy món ăn gia đình bình thường trong căn tin, cô cảm thấy hình như mình lại không muốn ăn.
Cô không phải đói bụng, mà là muốn ăn mấy món ngon kia của Trương Thác.
Lâm Ngữ Lam tiếc nuối lắc đầu, đi ra khỏi nhà ăn rồi bước vào thang máy, đôi môi anh đào nhỏ nhắn không nhịn được bĩu ra.
Trương Thác chết tiệt! Trương Thác xấu xa! Nấu đồ ăn ngon cho người khác cũng không biết nấu cho tôi một chút sao!
Thậm chí Lâm Ngữ Lam đã tưởng tượng ra cảnh Trương Thác đưa phần cá và xương sườn kho tàu kia cho người khác, trong lòng cô có hơi uất ức.
Có lầm không vậy! Tôi mới là vợ của anh đấy! Cho dù muốn nấu đồ ăn ngon cũng nên cho tôi ăn đầu tiên mới đúng chứ!
Lâm Ngữ Lam bĩu môi, đẩy cửa phòng làm việc ra, vừa mới mở cửa, một mùi thơm đã phả vào mặt.
Ngay lúc này, Lâm Ngữ Lam cũng mở to mắt, cô nhìn thấy cá kho tàu, còn có xương sườn kho tàu Trương Thác nấu lúc sáng đang nằm trên bàn làm việc của mình, còn bốc lên hơi nóng, mùi thơm đúng là phát ra từ đó.

Ngoài hai món ngon mình nhớ nhung cả buổi sáng ra, còn có một đĩa rau chân vịt, một phần cơm trắng tinh, kết hợp với một ly nước ấm, tất cả đều đặt ở đó, đợi mình đến thưởng thức.
Lâm Ngữ Lam vui vẻ chạy qua, nhìn thấy trên bàn còn có một tờ giấy.
“Chủ tịch Lâm, Coca không thể uống mỗi ngày, trái cây cũng không thể ăn như bữa trưa, vẫn phải ăn cơm” Phía sau tờ giấy còn vẽ một cái mặt cười.

Lâm Ngữ Lam cười khúc khích”, uất ức mới dâng lên trong lòng tan thành mây khói, trong lòng vừa mắng Trương Thác xấu xa vừa vui vẻ cầm đũa lên, còn không kịp ngồi xuống đã cho một miếng xương sườn vào miệng, xương sườn được nấu mềm hoàn toàn không cần Lâm Ngữ Lam nhai kỹ thì thịt đã rời ra khỏi xương, cực kỳ vừa miệng, cắn một cái, chất lỏng chảy ra, đúng là sự hưởng thụ tuyệt vời.
Lâm Ngữ Lam như một cô gái nhỏ tham ăn, vội vàng đến dùng tay để cầm, sau đó lần lượt liếm sạch các ngón tay, cực kỳ đáng yêu.

Ba món ăn, một bát cơm, bất giác Lâm Ngữ Lam đã ăn sach.
Sau khi ăn xong, Lâm Ngữ Lam ngồi dựa vào ghế chủ tịch, thoã mãn vỗ bụng, ợ một cái.
Mới ợ một cái xong, Lâm Ngữ Lam lập tức đưa tay che miệng như con thỏ nhỏ hoảng sợ, đôi mắt to xoay tròn nhìn một vòng, sau đó cười ngây ngô.

Cô vào lúc này chẳng còn chút dáng vẻ của nữ chủ tịch lạnh lùng, chỉ là một cô gái nhỏ vui vẻ bình thường mà thôi.
Giám đốc bảy bộ phận nghiệp vụ mới lên chức họ Trần.
Hôm qua Giám đốc Trần bảo Trương Thác đến Hằng Viễn liên lạc với người ta, kết quả Trương Thác bị Lý Mỹ Nhất gây khó dễ, không trò chuyện cái gì cả.
Về chuyện Lý Mỹ Nhất làm gì Trương Thác, đương nhiên Giám đốc Trần cũng không rõ ràng lắm.

Sau khi chị biết Trương Thác không có nói gì với Hằng Viễn thì sắp xếp anh đến đó một chuyến nữa.
Giám đốc Trần gọi điện thoại cho Lý Mỹ Nhất trước, hẹn thời gian với chị ta, nói nhân viên Trương Thác của bộ phận nghiệp vụ bên mình sẽ đến Hằng Viễn thăm hỏi, Lý Mỹ Nhất đã đồng ý trong điện thoại.
Đợi Trương Thác đến Hằng Viễn, nói rõ mục đích xong, lễ tân của Hằng Viễn chỉ trả lời anh một chữ.
“Đợi!”
Lý Mỹ Nhất nói mình có chuyện phải xử lý, bảo Trương Thác đợi.
Lần này Trương Thác ngồi đợi cả buổi chiều, lúc sắp đến giờ tan tầm, Lý Mỹ Nhất mới thong thả xuất hiện, ngồi xuống trước mặt anh, bày ra dáng vẻ mất kiên nhẫn: Trương Thác đúng không, hôm qua tôi đã xem bản kế hoạch của các cậu rồi, có rất nhiều chỗ không hoàn thiện, cậu còn phải sửa lại cho chúng tôi một chút.”
Lý Mỹ Nhất nói xong thì lấy bản kế hoạch Trương Thác cầm đến hôm qua ném lên bàn trước mặt.

Lúc Trương Thác cầm bản kế hoạch đến, chỉ dùng một túi giấy da dán kín, bây giờ túi giấy da này hoàn toàn không thay đổi, nói cách khác, rõ ràng Lý Mỹ Nhất không thèm nhìn bản kế hoạch này một cái đã nói thế.
Trương Thác im lặng mấy giây rồi gật đầu, cầm lấy bản kế hoạch: “Được, tôi sẽ sửa lại”
“Vậy đợi cậu sửa xong rồi, không có vấn đề nữa hẵng đến tìm tôi.” Lý Mỹ Nhất đứng dậy duỗi eo, không thèm nhìn Trương Thác thêm cái nào nữa, để lại cho anh một bóng lưng, dần dần đi xa.
Trương Thác mở bản kế hoạch ra xem thử, bên trên là một hạng mục hợp tác của Lâm Thị và Hằng Viễn.

Nói tổng quát, bản kế hoạch này cực kỳ hoàn hảo, các phương diện đều được nhắc đến.

Đừng nói Lý Mỹ Nhất không xem, cho dù chị ta có xem rồi, cũng chẳng thể tìm ra chỗ nào không hoàn thiện.
Trương Thác ngẫm nghĩ, tự mình thêm mấy nét bút lên bản kế hoạch, sau đó đi ra ngoài Hằng Viễn, tuỳ tiện tìm một tiệm in, in ra bản kế hoạch mình đã hoàn thiện lần nữa, để vào trong túi, giao cho lễ tân của công ty Hằng Viễn, nói với bọn họ đây là bản kế hoạch của Lâm Thị đưa cho Lý Mỹ Nhất.
Làm xong những chuyện này, Trương Thác rời khỏi Hằng Viễn.
Đợi lúc Trương Thác về đến nhà, Lâm Ngữ Lam cũng đã về.
Lâm Ngữ Lam thay bộ đồ công sở thành váy dạ hội màu đen, xinh đẹp quyến rũ.
“Chủ tịch Lâm, em mặc xinh đẹp như thế, anh phải mặc gì phối hợp với em đây?” Trương Thác nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, không có cách nào dời mắt đi được.
“Ba hoa!”