Chương 3118
Khi Lâm Trân vừa nói xong, trong đại sảnh sáng sủa này đột nhiên vang lên một âm thanh chuyển động của máy móc và trên các bức tường xung quanh lập tức mở ra rất nhiều khẩu súng có kích cỡ tương đương với một cánh tay. Lúc này, tất cả súng đều nhắm vào Trương Thác.
Và Lâm Trân cũng cởi áo khoác ra, trên người cô ta quấn đầy thuốc nổ.
“Tưởng Thạch và tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý sản sàng hy sinh bất cứ lúc nào, vì vậy tôi muốn chúng tôi và anh Trương có thể trò chuyện vui vẻ với nhau”
Trương Thác nhìn mấy cái thùng xung quanh, “Coi như là anh uy hiếp ta”
Tưởng Thạch nói: “Anh Trương, thật ra chúng tôi không muốn như thế này, nhưng tình hình bây giờ thật sự vô cùng nguy hiểm. Một khi tất cả những người này tỉnh lại thì việc phải xử lý bọn họ như thế nào sẽ là một vấn đề lớn. Đồng thời, chúng tôi chỉ biết những người xảy ra vấn đề này và chúng tôi không biết còn có bao nhiêu người đang nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi. Sự thay đổi này đã mang lại cho họ những khả năng vượt xa người bình thường. Anh nên biết rằng một khi một người đột nhiên trở nên mạnh mẽ thì những hành động sau đó sẽ trở nên điên rồ như thế nào. “
“Ha ha, siêu năng lực không thể kiểm soát được sao?”
Trương Thác khẽ cười một tiếng: “Tôi rất muốn giúp đỡ, nhưng tôi thật sự không biết rốt cuộc lần này xảy ra chuyện gì.
Tôi nghĩ các người nên đi tìm người khác để hỏi.”
“Anh Trương, xin anh hãy nói cho chúng tôi biết sự thật”
Lâm Trân nói: “Triệu đại nhân Triệu Chính Khải đã phản bội rồi, và Lam Vân Dương của Phản Tổ Minh cũng đã bị Cửu Cục chúng tôi xếp vào đối tượng chiến đấu, còn anh Trương thì tôi nghĩ chắc là anh không muốn bà Trương sẽ bị chuyện này làm ảnh hưởng đâu nhỉ”
Trương Thác híp mắt lại: “Các người thật là thú vị, dùng vợ của tôi để uy hiếp tôi, các người thật sự không sợ chết sao?”
“Nói thật là chúng tôi sợ” Tưởng Thạch nói: “Nhưng chúng tôi càng sợ rằng chuyện này sẽ hoàn toàn bị bộc phát ra. Anh Trương, lần này, chúng tôi thật sự xin lỗi”
Trương Thác lắc đầu và nói: “Có thể nói cho tôi nghe một chút về việc Triệu Chính Khải đã phản bội không?”
“Sáng hôm nay, Triệu đại nhân Triệu Chính Khải đã đến trụ sở của Cửu Cục. Ông ta lấy đi một đồ vật không được phép mang ra khỏi Cửu Cục. Bất cứ ai cũng không được làm điều đó nên Triệu đại nhân đã phá vỡ quy tắc và bị coi là phản bội”
Tưởng Thạch nói:” Anh Trương, tôi biết rằng anh có quan hệ tốt với Triệu đại nhân, nhưng ở trước mặt người dân, tôi hy vọng anh Trương có thể phân biệt rõ cái nào quan trọng hơn.
Anh đã từng đi đầu trong chiến trường cổ xưa, chiến đấu vì toàn bộ loài người nên tôi tin rằng trong lòng anh có một cái cân của riêng mình”
“Triệu Chính Khải cũng có cái đó” Trương Thác nhắm mắt lại, lẩm bẩm với một âm thanh mà chỉ anh mới có thể nghe thấy: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra và Triệu Chính Khải, ông lại giấu tôi cái gì vậy?
“Anh Trương, xin hãy làm ra lựa chọn” Lâm Trân nói.
Trương Thác hít sâu một hơi: “Tôi đã nói rồi, tôi cũng không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, tương tự, tôi cũng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra ở đây. Tôi có thể đi cùng với các người đến nơi xảy ra sự việc.”
Tưởng Thạch và Lâm Trân nhìn nhau.
“Anh Trương, anh chờ một chút” Sau khi Tưởng Thạch nói một câu với Trương Thác, anh ta nháy mắt với Lâm Vân và hai người đi về phía bức tường ở bên cạnh.