Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt hai giây.
Sở Quân Liệt có thể không biết nhưng Tư Vân Dịch rất rõ ràng, đoạn thời gian này, ngoài gặp gỡ anh cậu còn có được cuốn sách y trị giá hơn 1 triệu vạn kia, có thể cứu vớt được vô số người.
"Cậu là đến ở rể, không phải tới để bán mình", Tư Vân Dịch ánh mắt lý tính, "Cậu có thể có công việc riêng, có những mối quan hệ xã giao riêng, cũng có thể độc lập tự do sinh hoạt".
Tư Vân Dịch cảm thấy lời mình cũng đủ rõ ràng, hắn không cần bị trói buộc với mấy việc nhà vướng tay chân kia, cũng cần phải vì cái thân phận ở rể này mà ảnh hưởng tới sinh hoạt.
Sở Quân Liệt nghiêm túc nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, nhìn đến mắt kính rũ trên sườn mặt, lại nhìn đôi mắt đằng sau thấu kính kia.
Sở Quân Liệt biết rõ ràng, cậu không xứng với người tốt như Tư tiên sinh, Tư tiên sinh nguyện ý để cậu tới ở rể, càng nhiều hơn là sự thương hại, hoặc là sự đồng tính đối với kẻ yếu thế.
Tư tiên sinh không đem cậu coi như người yêu, anh giống như chỉ coi cậu như một đứa cháu hay một người tiểu bối.
Cho nên Tư tiên sinh không cần cậu vì cái nhà này mà trả giá, càng không cần cậu vì anh mà làm bất cứ thứ gì.
Ôn nhu rồi lại lạnh lẽo.
Sở Quân Liệt trên TV đã nhìn thấy, người đã chìm vào tình yêu có thể không nói lý tới cỡ nào, hành động cũng nực cười đến mức nào, nhưng tới khi thật sự thích một người, Sở Quân Liệt đột nhiên lại hâm mộ những người trong TV ấy, có thể cho đối phương sự thân mật.
Tư tiên sinh đối tốt với cậu là điều không thể bắt bẻ, cơ hồ là muốn gì được nấy, nhưng giữa cậu và Tư tiên sinh vẫn tồn tại một tầng ngăn cách.
Giống như khi ở tiệc đính hôn, những khách khứa đó nói ra những điều không tốt về cậu, khi kính rượu dùng ánh mắt chế giễu mà nhìn cậu.
Nhưng Sở Quân Liệt không sợ những cái đó, cũng không quản tầng ngăn cách kia có bao nhiêu dày, chỉ cần không ngừng tiến về phía trước, tiến về phía trước, như là trên người có thêm ngọn lửa, không ngừng chạy về phía ánh trăng cao cao treo trên bầu trời kia.
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt thật lâu cũng không nói gì, nhìn vẻ mặt cậu, anh lại khó có thể đọc được tâm tư của cậu.
Có lẽ ở cùng cậu 3 năm, chính anh cũng có thể viết ra một bài luận văn về chứng rối loạn nhân cách phản xã hội, phát biểu trước công chúng, coi như là không lãng phí chút sức lực cuối cùng.
"Em hiểu rồi". Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch, đột nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn.
"Em sẽ đi làm, sau đó đem tiền kiếm được toàn bộ đưa cho Tư tiên sinh".
(Tốt đấy, biết đưa xèng cho vợ giữ gòi)
Ánh mắt Tư Vân Dịch hơi trầm xuống, "Ý tôi không phải như vậy".
"Em biết, nhưng em muốn làm như vậy". Khóe miệng Sở Quân Liệt giơ lên, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn Tư Vân Dịch.
"Tư tiên sinh, anh đã nói em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Em hiện tại muốn làm chính là đem những gì mình đoạt được toàn bộ giao cho anh"
"Em đã tìm được một công việc ở nhà hàng cùng với một công việc ở của hàng quần áo, cơ bản không cần thêm sinh hoạt phí". Sở Quân Liệt hạ môi mỏng, hướng Tư Vân Dịch giơ lên một ngón tay, "Tư tiên sinh mỗi tháng cho em 100 tệ là được rồi, 30 tệ để nạp tiền điện thoại, 60 tệ để ngồi giao thông công cộng, còn dư lại 10 tệ, có thể cắt tóc a".
Nếu không phải cả hai công việc này đều yêu cầu ngoại hình, Sở Quân Liệt cảm thấy chính mình có thể đem 10 tệ này giảm bớt đi, tự cậu soi gương cũng có thể cắt tóc.
"Cậu không cần phải cắt xén chính mình như vậy". Tư Vân Dịch yên lặng chăm chú nhìn người thanh niên trước mắt.
"Cậu muốn tôi quản lí giúp tiền lương cũng được, tôi vẫn sẽ cho cậu sinh hoạt phí đầy đủ".
Tư Vân Dịch nhớ tới trong mộng, Sở Quân Liệt vì muốn cứu người bạn già kia, liều mạng cầu xin dòng phụ Tư gia, bộ dạng cầu xin tiền cứu mạng, bình tĩnh nói thêm một câu.
"Nếu muốn vay tiền cũng có thể tìm tôi".
"Cảm ơn Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt thuận theo nhìn Tư Vân Dịch, ánh mắt sáng ngời.
Tư Vân Dịch nhìn người trước mặt an tĩnh một lát, trong mắt Sở Quân Liệt trần đầy sự tín nhiệm, như là kêu một tiếng cậu cũng sẽ nhanh chóng chạy tới, đem cằm đặt vào lòng bàn tay, giống như cún con mà nghiêng đầu.
Hôm nay trời dường như có chút nóng.
Bộ dáng này là điều chưa từng thấy ở mấy tiểu bối Tư gia.
Đêm nay có lẽ là một đêm khó ngủ.
Tư Vân Dịch ngồi trong thư phòng, không ngừng tự hỏi tương lai sau này của Tư gia, Sở Quân Liệt nằm trên nệm mềm mại, lăn qua lộn lại, ngửi mùi hương sách sẽ trên đệm.
Mùi hương trên người Tư tiên sinh không phải là nước hoa, có lẽ là mùi bột giặt hoặc loại nước giặt quần áo công nghiệp nào đó nên mới tạo nên mùi thơm như vậy.
Sở Quân Liệt nhịn không được mà ngửi ngửi, thử tưởng tượng ra tiếng thở mà bản thân muốn nghe.
Đã qua nửa đêm về sáng, Sở Quân Liệt nhịn không được mà đi chân trần trộm ra mở cửa, hướng phía phòng của Tư Vân Dịch, lặng yên không tiếng động mà đi qua, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ cánh cửa mà mình không thể bước vào.
Đứng trước cửa phòng Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt suy tư một hồi lâu, từ trong ngực lấy ra cuốn sổ nhỏ, mở ra trang đầu tiên, bên trong là thông tin hộ khẩu của Yến tiên sinh.
Đây là sổ hộ khẩu của Yến gia, Sở Quân Liệt trước kia bị trói ở biệt thự Yến gia, sau khi thoát khỏi trói buộc, đi ngang qua phòng ngủ vợ chồng Yến gia, dùng sinh nhật của Yến An để mở khóa tủ sắt.
Cậu không phải là người Yến gia, nhưng tên cậu lại có trên hộ khẩu của Yến gia, người Yến gia tuyệt đối sẽ không hy vọng cậu kết hôn với Tư tiên sinh, bọn họ nhất định sẽ không chịu giao ra sổ hộ khấu để cậu cùng Tư tiên sinh đi lãnh chứng.
Nhưng cậu đã đem sổ hộ khẩu trộm đi.
Nhưng cậu cũng không biết người Yến gia khi nào thì phát hiện sổ hộ khẩu đã biến mất.
Một khi họ báo mất giấy tờ, vậy cố gắng của cậu liền trở nên uổng phí.
Nhưng nếu cậu cầu hôn Tư tiên sinh, Tư tiên sinh sẽ đồng ý chứ?
Sở Quân Liệt ngồi trước cửa phòng ngủ, dưới ánh trăng nhìn nhẫn trên tay, nhấp môi hơi cúi đầu.
Sáng sớm hôm sau, Tư Vân Dịch rửa mặt sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, một cỗ hương vị đồ ăn liền ập vào trước mặt, trên bàn ăn có một đĩa bánh mì được nướng cùng với trứng chiên, còn có một đĩa bánh ngô, một cốc nước hoa quả cùng một đĩa salad.
Cửa phòng bếp mở ra, Sở Quân Liệt bưng một đĩa đậu bắp luộc, đặt ở trên bàn, sau đó lại ôm nồi cơm điện ra, Từ bên trong múc ra cháo gạo kê bí đỏ nóng hôi hổi, đôi tay bưng cẩn thận đặt trước mặt Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Quân Liệt đnag mặc tạp dề ô vuông, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Sở Quân Liệt bên trên mặc một cái áo ba lỗ, bị tạp dề nhỏ che lại, giống như bên trong không mặc đồ.
Hơn nữa đây là tạp dề của dì giúp việc, không vừa với kích cỡ của Sở Quân Liệt, Sở Quân Lệt mặc vào, cơ bắp trên người cậu càng hiện rõ ra, đặc biệt là phần ngực kia, căng phồng, trông dị thường no đủ.
"Tư tiên sinh, cái này em đều học ở trên di động, anh nếm thử đi". Sở Quân Liệt trên trán còn vài giọt mồ hôi, có chút khẩn trương mà đưa đôi đũa qua, Tư Vân Dịch trầm mặc nhận lấy, nếm một miếng đậu bắp trên bàn.
"Cũng được"
Nghe được đánh giá của Tư Vân Dịch, Sở Quân Liệt lập tức lộ ra nụ cười, múc cho chính mình một chén cháo gạo kê bí đỏ, ngồi bên cạnh Tư Vân Dịch, cúi đầu to mồm húp cháo.
"Chậm một chút". Tư Vân Dịch nghe được âm thanh uống cháo của Sở Quân Liệt, nghiêng mặt qua xem, "Có chút nóng".
Sở Quân Liệt bị khí nóng từ chén cháo hun cho đỏ ửng cả mặt, nghe được thanh âm của Tư Vân Dịch lập tức buông chén xuống, ngoan ngoãn lấy tới hai cái muỗng sứ, học bộ dáng Tư Vân Dịch, nhỏ giọng từng muỗng từng muống uống cháo.
Tư Vân Dịch từ trước tới giờ bữa sáng vẫn luôn đơn giản, chỉ cần tối hôm trước dì giúp việc làm một cái sandwich đặt vào tủ lạnh, ngày hôm sau rót thêm một cốc sữa hoặc pha thêm một ly cà phê liền ổn, nhưng thói quen ẩm thực như vậy, rõ ràng không thích hợp với Sở Quân Liệt.
Tư Vân Dịch uống xong cháo gạo kê, ăn một khối bánh ngô, lại thêm chút salad hoa quả liền no, Sở Quân Liệt hai ba ngụm ăn xong bánh mì cùng trứng chiên, bánh ngô nướng áp chảo trong tay cậu cuốn một cuốn liền ăn xong, bát cháo kia một ngụm là có thể nuốt sạch.
Tư Vân Dịch dừng đũa, thức ăn trên bàn được Sở Quân Liệt dọn sạch, cả cháo còn dư trong nồi cơm điện cũng được Sở Quân Liệt múc sạch sẽ.
Tư Vân Dịch vốn cho rằng Sở Quân Liệt nấu hơi nhiều cháo, thế nhưng không nghĩ tới, cậu tính vừa đủ.
Sở Quân Liệt không biết dùng máy rửa chén, Tư Vân Dịch đơn giản dạy cậu một lần liền có thể thành thạo, các đồ điện khác trong bếp, Sở Quân Liệt sờ soạng qua 2 cái lền thông suốt.
Tư Vân Dịch thực sự không nghĩ tới, Long Ngạo Thiên trong sách "Thiên phú cực cao", "Thông tuệ hơn người" lại được dùng cho những việc này.
"Tư tiên sinh, lát nữa em muốn tắm rửa cho Liệt Phong".
Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Em muốn chờ máy rửa chén rửa xong, anh có thể chờ một lát rồi dạy em cách dùng vòi hoa sen không?"
Bồn rửa mặt cùng vòi sen đều là kiểu thiết kế mới, lần đầu nhìn thấy có khả năng khó thao tác tốt, Tư Vân Dịch khẽ gật đầu, nhìn thời gian, đi tới phòng ngủ thay quần áo.
Sáng sớm hôm nay, bác sĩ tư nhân sẽ tới khám bệnh cho Tư lão gia, Tư Vân Dịch còn có vài điều muốn hỏi, không thể bỏ lỡ.
Tư Vân Dịch thay đồ xong đi ra khỏi phòng ngủ, tùy ý khóa lại cửa phòng, đi qua nhà ăn, nghe được phòng bếp không có động tĩnh.
"Tiểu Sở?" Tư Vân Dịch đi đến trước cửa phòng cho khách, gõ nhẹ hai lần, không thấy có người ra mở cửa, cửa phòng cũng không khóa, theo hai lần gõ của Tư Vân Dịch từ từ mở ra.
Nghĩ tới Sở Quân Liệt mang theo Liệt Phong đến chỗ rửa mặt, có khả năng không nghe rõ động tĩnh ở phía bên này, Tư Vân Dịch đẩy cửa phòng, đi qua phòng thay đồ, đến trước cửa phòng tắm.
"Tiểu Sở". Tư Vân Dịch gõ cửa hai cái, lại phát hiện cửa phòng tắm không đóng, một gõ liền dừng.
Liệt Phong ở bên trong lắc lắc đuôi, dùng móng vuốt mở ra cửa phòng tắm, Tư Vân Dịch nhìn cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, không kịp phòng ngừa, cùng với người đang tắm dưới vòi hoa sen đối mặt.
Tư Vân Dịch trầm mặc hai giây.
Sở Quân Liệt đỏ mặt, nỗ lực thẳng vòng eo, nhìn về phía nam nhân giày da tây trang đang đứng ở cửa.
Tư tiên sinh mặc một thân tây trang xám nhạt, cùng một kiện áo somi trắng, cổ áo có đeo thêm thêm phụ kiện, phía sau kính mắt màu bạc hạ để lộ con ngươi lóe qua kinh ngạc rồi nhanh chóng hồi phục bình tĩnh như ngày thường.
Nhiệt khí trong phòng tắm nhanh chóng tiêu tan, đem cảnh tượng bên trong không sót thứ gì hiện ra trước mắt Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch một khắc liền có suy nghĩ hy vọng mắt kính của mình bị sương mờ che phủ.
Long Ngạo Thiên, không hổ là Long Ngạo Thiên.
"Tư tiên sinh". Sơ Quân Liệt hơi mím môi mỏng, hai tay chỉ có thể khó khăn che lấp đi bộ vị trọng yếu, mặt đỏ bừng cẩn thận mở miệng.
"Anh có phải nên chịu trách nhiệm với em đúng không?"