Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 84




Phó cửa hàng trưởng có chút kinh ngạc nhìn nhân viên phục vụ trước mắt, bản thân ông ta biết người yêu cậu trai này là người có tiền, không ngờ rằng ngay cả cậu cũng là con nhà giàu có.

Nhưng mà hai từ "Giàu có" này rõ ràng có chút vấn đề, từ những lời nói từ nãy tới giờ của mẹ và em trai cậu nhân viên phục vụ này cũng có thể thấy, mấy người này rõ ràng không phải loại người tốt đẹp gì.

Thấy ánh mắt của những khách hàng khác đều nhìn qua phía này, phó cửa hàng trưởng đang chuẩn bị đứng ra giảng hòa, giải quyết mọi chuyện cho toàn vẹn thì thấy cậu nhân viên phục vụ kia cười một cái, sau đó trực tiếp giơ tay lên, kéo người em trai đứng đối diện về phía mình.

Vị hôn phu của Yến An giơ tay muốn ngăn lại, nhưng đầu ngón tay của hắn ta chỉ kịp lướt qua quần áo của Yến An, vẻ mặt Yến An trở nên kinh hoàng, còn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy phía sau đầu gối bị đạp một cái, phía sau gáy cũng bị người ta túm lấy.

Phó cửa hàng trưởng trơ mắt nhìn cậu nhân viên phục vụ giẫm chân lên phía sau đầu gối của cậu em trai, một tay nắm lấy phía sau gáy của cậu em trai giàu có, nửa ngồi xổm xuống, đè cả cơ thể cậu ta vào đống đồ ăn bị đổ dưới sàn.

"Rầm" một tiếng, âm thanh của cái trán đập xuống nền gạch men sứ vang lên.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, động tác của Sở Quân Liệt lại cực kỳ lưu loát, Yến An không kịp chuẩn bị để phản kháng, mặt đã bị úp vào đống đồ ăn, Yến phu nhân và Thượng Khải sững sờ tại chỗ, chưa bao giờ nghĩ người đàn ông trước mắt lại có thể lớn mật đến vậy.

Trong nhà hàng có không ít khách hàng nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ cũng không kìm được mà kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Phó cửa hàng trưởng ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt không cảm xúc của cậu nhân viên phục vụ, lại nhìn cậu chủ nhà giàu bị ấn xuống dưới sàn, trong lúc nhất thời, ông ta hoài nghi bản thân có phải đang nằm mơ nên mới nhìn thấy cảnh tượng này hay không.

Vẻ mặt của Yến phu nhân trở nên kinh ngạc, một lát sau mới sợ hãi kêu thành tiếng, ánh mắt của Yến An nhìn khách hàng đông đảo trong nhà hàng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, muốn bò dậy nhưng làm thế nào cũng không đứng lên được.

Thượng Khải vội vàng tiến lên, muốn đẩy người đàn ông đang đè lên gáy vị hôn phu của mình, Sở Quân Liệt hơi nghiêng người né qua, con ngươi đen trầm nhìn về phía vị hôn phu của Yến An.

Ánh mắt của Sở Quân Liệt lạnh như băng, nắm lấy mái tóc màu nâu của Yến An, cọ qua cọ lại gương mặt cậu ta lên nền gạch men sứ, Yến An ra sức giãy giụa lại phát hiện sức lực của Sở Quân Liệt vô cùng lớn.

"Tôi rất hâm mộ cậu đó." Giọng nói của Sở Quân Liệt không có chút dao động, "Dùng mặt lau sàn mà cũng có thể lau sạch đến vậy."

Yến An nghe thấy lời này bên tai, lại nhìn xuống sàn nhà trước mắt, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

Sở Quân Liệt kéo mạnh gáy Yến An lên rồi đẩy thẳng về chỗ Yến phu nhân.

Yến An ngã bổ nhào trước mặt Yến phu nhân, Yến phu nhân nhanh chóng đỡ lấy con trai mình, vội vàng sai người đi lấy khăn lông sạch sẽ đến, Yến phu nhân nhanh chóng lau dầu mỡ trên mặt giúp con trai, cơ thể của Yến An run rẩy, nhìn chằm chằm Sở Quân Liệt, trong mắt là sự oán hận nồng đậm.

"Tiểu An." Thượng Khải cởi áo khoác, nhanh chóng khoác lên người Yến An, Yến An ngửi thấy mùi đồ ăn trên người mình thì cắn chặt răng.

"Nhà hàng mấy người làm ăn như vậy sao!" Yến phu nhân tức giận không thôi, nhìn về phía phó cửa hàng trưởng đang đứng bên cạnh, "Nhân viên phục vụ của mấy người đều đối xử với khách hàng như vậy à?!"

Người sáng suốt đều nhìn ra được đây là việc nhà, vẻ mặt phó cửa hàng trưởng cũng chua xót, chỉ có thể xin lỗi khách hàng, "Thật lòng xin lỗi..."

"Thật lòng xin lỗi thì có tác dụng gì!" Trong cơn giận dữ, Yến phu nhân chỉ thẳng tay vào Sở Quân Liệt, "Ông nhất định phải để cậu ta chịu sự nhục nhã giống như con trai tôi, không những thế mà còn phải quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, nếu không cái nhà hàng này của mấy người đừng hòng tiếp tục mở cửa!"

"Chó của tôi sủa lên còn dễ nghe hơn bà, hy vọng lần sau ở trước mặt tôi, bà sẽ kêu cái gì đó dễ nghe hơn."

Ánh mắt của Sở Quân Liệt đảo qua Yến phu nhân, gỡ bảng tên trên người mình xuống đưa cho phó cửa hàng trưởng đang đứng bên cạnh.

"Tôi từ chức."

"Anh cho rằng anh từ chức là xong à?" Thượng Khải cau mày, "Anh đừng ỷ vào việc có Tư Vân Dịch chống lưng mà muốn làm gì thì làm!"

"Có phải anh cũng muốn dùng mặt lau sàn không?"

Sở Quân Liệt hạ mắt nhìn Thượng Khải, "Tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh, lúc trở về nhớ rửa mặt sạch sẽ một chút."

Cơ thể Sở Quân Liệt rất cao lớn, đôi mắt màu đen cao cao tại thượng, nhìn xuống giống như đang nhìn một thứ đồ rác rưởi, khí thế đủ để đè bẹp Thượng Khải.

Thượng Khải chưa bao giờ chịu nhục nhã ở nơi công cộng đến như vậy, trong lúc nhất thời, hắn không biết nên mở miệng như thế nào, Yến phu nhân cũng nhíu mày nhìn chằm chằm Sở Quân Liệt, không biết tại sao thằng nhóc ngu xuẩn của ba năm trước lại có thể có dáng vẻ như hiện tại.

"Anh chờ đấy!" Thượng Khải thẹn quá hóa giận, rốt cuộc cũng nặn ra được một câu, một tay đỡ lấy vị hôn phu bị dính đầy dầu mỡ trên người đi ra ngoài.

Lúc bước ra khỏi cửa nhà hàng, Yến An quay đầu lại, liếc mắt nhìn Sở Quân Liệt một cách oán độc, mối thù ngày hôm nay cho dù thế nào cậu ta cũng nhất định muốn báo.

Sau khi dọn dẹp mặt sàn cùng mấy người phục vụ, Sở Quân Liệt trở lại phòng thay đồ của nhân viên, cởi đồng phục của nhân viên phục vụ ra, thay vào bộ quần áo cậu mặc khi tới nhà hàng.

Cầm chìa khóa tủ đồ và đồng phục trả lại cho phó cửa hàng trưởng, phó cửa hàng trưởng nhìn Sở Quân Liệt muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Sở Quân Liệt đi ra khỏi nhà hàng, sắc mặt tự nhiên đi vào thang máy, trong đầu đã tự động lập ra lộ tuyến rõ ràng.

Mua đồ ăn, về nhà.

Liệt Phong đang ở trong nhà chơi parkour một cách điên cuồng, nghe thấy tiếng khóa cửa thì nhanh chóng tiến đến chào đón, Sở Quân Liệt cầm theo đồ ăn nhìn Liệt Phong, đôi mắt dịu đi một chút.

Đặt đồ ăn vào phòng bếp, Sở Quân Liệt cúi người, dùng thủ pháp thuần thục vỗ Liệt Phong, Liệt Phong nhận ra cảm xúc trên người chủ nhân, có chút kinh ngạc nhìn cậu.

"Vất vả cho mày rồi." Sở Quân Liệt gãi cái đầu chó của Liệt Phong, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Liệt Phong kể từ lúc cậu mất trí nhớ, biết rằng vì tìm mình mà nó đã chịu không ít khổ.

"Gâu gâu." Liệt Phong vui vẻ thè lưỡi ra, cảm giác tất cả những khó khăn mà nó phải chịu trong khoảng thời gian này đều đáng giá.

Sở Quân Liệt nhanh chóng đi vào phòng ngủ của Tư tiên sinh, mở cánh cửa ẩn dẫn tới phòng làm việc, dùng máy tính của Tư tiên sinh đăng nhập mấy cái tài khoản, lần lượt gửi đi vài tin nhắn.

Nhìn thấy tin nhắn báo an toàn của nhân viên, Sở Quân Liệt cũng cảm thấy yên tâm, sau khi sắp xếp công việc tiếp theo, Sở Quân Liệt đóng máy tính lại, nhìn đống tài liệu không hề có sự che chắn nào ở trên bàn.

Những tài liệu này đều là về nhà họ Tư.

Sở Quân Liệt cầm lấy một tập tài liệu, nhìn tin tức về bệnh viện đa khoa, sau khi nhanh chóng xem qua, Sở Quân Liệt buông tài liệu xuống, trong lòng đã có sự tính toán.

Chuyện của Tư tiên sinh cũng chính là chuyện của cậu.

Khi mất trí nhớ, mọi vấn đề đều dựa vào Tư tiên sinh giải quyết, hiện giờ bản thân cậu đã khôi phục lại ký ức, cũng nên giúp Tư tiên sinh một vài việc.

Ngồi trong phòng làm việc một hồi lâu, Sở Quân Liệt đi ra khỏi phòng ngủ, bắt đầu nấu cơm như thường ngày.

Nhìn chiếc tạp dề bị căng đến mức không ra hình dạng gì trước mắt, môi mỏng Sở Quân Liệt khẽ mím, cậu đi về phòng ngủ của bản thân, vừa mở tủ quần áo ra đã nhìn thấy đủ loại quần áo tình thú ở bên trong.

Sở Quân Liệt cúi thấp đầu, yên lặng quan sát tủ quần áo, tìm kiếm trong đống quần áo một lúc, cuối cùng cũng tìm ra được một bộ đồ tương đối bình thường.

Mặc quần áo bình thường làm xong đồ ăn, Sở Quân Liệt thấy Liệt Phong đột nhiên chạy về phía cửa, cơ thể cậu so với đầu óc còn nhanh hơn, bước nhanh tới bên cửa, quay đầu ra mệnh lệnh cho Liệt Phong.

"Ngồi xuống."

Cái đuôi vốn đang ve vẩy vì vui sướng, chuẩn bị đón chào chủ nhân xinh đẹp của Liệt Phong hơi ngừng lại một chút, nó cảm thấy tủi thân ngồi xuống chỗ mà chủ nhân bảo.

Sở Quân Liệt định chờ cửa nhà tự mở ra, nhưng vừa đợi được hai giây đã không kiềm được mà duỗi tay ra, kéo cửa nhà ra trước cả người bên ngoài.

Một người đàn ông mặc tây trang màu xám nhạt bước ra từ thang máy, đi về hướng cậu, chân dài eo thon, khí chất thanh lãnh xuất trần, mỗi bước đi tới đều như đi trên đầu quả tim của cậu.

Mắt kính màu bạc tinh tế che đi đôi mắt không nhiễm một hạt bụi trần kia, Sở Quân Liệt nhìn đến sống mũi thẳng tắp của người đàn ông, ngũ quan tinh xảo, dây kính lắc lư bên sườn mặt, nhiệt độ trong lòng ngày càng tăng lên.

Nhớ tới những đêm triền miên cùng người đàn ông kia, nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên, ngực Sở Quân Liệt nóng lên, hai tai hơi ngứa.

"Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt nghe thấy bản thân lên tiếng theo thói quen, giọng nói rõ ràng có chút không ổn, "Anh về rồi sao?"

"Ừm." Tư Vân Dịch liếc nhìn Sở Quân Liệt một cái, nhận thấy Sở Quân Liệt hôm nay dường như có điềm gì đó không giống thường ngày.

Nửa người trên mặc một chiếc áo sơ mi đen, hai cúc áo trên cùng đều bị cởi ra, nửa người dưới mặc một chiếc quần tây đen, để lộ ra cặp chân dài ưu thế.

Tư Vân Dịch suy nghĩ một lát mới nhận ra điểm khác biệt.

Đã rất lâu rồi Sở Quân Liệt không ăn mặc kín đáo như vậy khi ở nhà.

Tư Vân Dịch biết rõ, ký ức của Sở Quân Liệt đã khôi phục lại ở một mức độ nhất định, để cậu từng chút một tìm về chính mình.

Chờ tới lúc cậu nhớ lại tất cả, hẳn là sẽ đến một ngày đưa ra đơn ly hôn.

Tư Vân Dịch đã chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón những biến động sắp ập tới.

Sự tồn vong của nhà họ Tư dù sao cũng là cả một giai đoạn.

Chỉ cần có thể dễ hợp dễ tan với Sở Quân Liệt, tương lai chắc chắn sẽ yên bình.

Sở Quân Liệt theo thói quen nhận lấy túi tài liệu trong tay Tư Vân Dịch, một bên bất giác nghĩ nên làm thế nào để Tư tiên sinh sờ sờ cậu.

Sở Quân Liệt nhanh chân đặt túi tài liệu xuống, lấy lại tinh thần, yên lặng quát lớn bản thân, cơ thể bất giác cọ lên người Tư tiên sinh, giống như không có sự tiếp xúc này thì như thiếu mất một miếng thịt, cả cơ thể đều cảm thấy không thoải mái.

Tư Vân Dịch thay dép, nhìn cơ thể Sở Quân Liệt nghiêng tới, ánh mắt vừa chất chứa sự mong mỏi, vừa mang theo sự áp chế đến mức liều mạng.

Giống như thường lệ, Tư Vân Dịch cúi đầu, hôn lên môi Sở Quân Liệt.

Sống lưng Sở Quân Liệt thẳng tắp trong nháy mắt, cảm nhận được đôi môi mềm mại, mang theo cảm giác tê dại, một lúc lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.

Trong ngực trào ra một lượng lớn chất lỏng ngọt ngào, nhiều đến mức khiến Sở Quân Liệt không thể hô hấp, Sở Quân Liệt theo bản năng liếm môi, cảm giác không khỏe trong lồng ngực nhanh chóng được thay thế bằng sự vui sướng và thỏa mãn.

Trái tim "Thình thịch" nhảy loạn, Sở Quân Liệt cố gắng kìm nén khóe miệng đang muốn giương lên, đi theo phía sau người trước mắt rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.

Sở Quân Liệt bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, trong một giây phút cảm thấy bản thân như một bảo mẫu, sau đó khi nhìn thấy người trước mặt cầm đũa lên, cẩn thận nhấm nháp đồ ăn mà cậu làm thì liền cảm thấy hạnh phúc tràn ngập.

Tư tiên sinh ăn đồ ăn do cậu làm.

"Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt không nhịn được mà lên tiếng dò hỏi, "Ăn ngon không?"

"Ngon lắm." Tư Vân Dịch ngước mắt lên nhìn Sở Quân Liệt, "Vẫn ngon như vậy."

Sở Quân Liệt lại cảm thấy khóe miệng mình sắp giương lên.

Tư tiên sinh nói ăn ngon.

Một tay Sở Quân Liệt chống cằm, không nhịn được tiếp tục hỏi, "Tư tiên sinh, là hôm nay ngon hơn hay hôm qua ngon hơn?"

Tư Vân Dịch dừng đũa, nhớ lại mấy món ăn ngày hôm qua.

"Cá hấp ngày hôm qua rất tươi, nước sốt pha cũng rất ngon, bánh bao cũng không tệ."

"Vậy hôm nay thì sao?" Sở Quân Liệt gấp gáp dò hỏi.

"Thịt bò hầm ngày hôm nay vừa vặn, thịt mềm, màu sắc tạo cảm giác thèm ăn." Tư Vân Dịch như thường lệ gắp một miếng thịt bò, đặt vào trong bát Sở Quân Liệt.

Sở Quân Liệt cúi đầu, nhanh chóng cầm bát lên, thịt bò cậu dùng là loại nhập khẩu, qua đôi đũa của Tư tiên sinh, một miếng này ngon đến lạ thường.

Sau khi ăn xong bữa tối, Sở Quân Liệt thu dọn bát đũa, bỏ vào trong bồn rửa.

Khi cậu lau bàn, ánh mắt không khống chế được mà dừng ở trên người Tư Vân Dịch, lại nhìn thấy Tư tiên sinh đang chơi đùa cùng Liệt Phong. Sở Quân Liệt cúi đầu nhớ lại một chút, nhớ ra lúc này Tư tiên sinh đều sẽ nhìn cậu làm việc.

Vì sao hôm nay lại không nhìn cậu?

Sở Quân Liệt dùng sức lau mặt bàn, chợt nhìn thấy quần áo trên người mình.

Bộ đồ ngày hôm nay, hình như kín đáo hơn thường ngày một chút.

Bản thân bọc lại kín mít thì Tư tiên sinh nhìn cái gì?

Nhớ tới những bộ quần áo kỳ kỳ quái quái trong tủ đồ, Sở Quân Liệt nhịn xuống, không để bản thân mặc những thứ kia.

Một khi mặc lên, về sau có khả năng sẽ không ngừng lại được.

Nếu như nhà có khách, bản thân cậu phải trốn đi đâu đây?

Vào ban đêm, Sở Quân Liệt thử nằm trong phòng ngủ của mình, nệm dưới thân rõ ràng không tệ nhưng Sở Quân Liệt vẫn trằn trọc không ngủ được.

Ngủ một mình, cảm giác như chăn có chỗ nào đó lọt gió.

Trong lòng giống như có con mèo nhỏ đang gãi, ngứa ngáy đến mức khiến Sở Quân Liệt khó chịu.

Sở Quân Liệt vừa nhắm mắt liền nhớ tới Tư tiên sinh nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ kia, chiếc ga giường kia dường như mang theo ánh sáng nhu hòa, vừa mềm lại vừa thơm, chỉ cần được nằm trên đó là có thể ngủ một giấc thoải mái.

Tóm lại là không thắng được sự dụ hoặc, Sở Quân Liệt ôm gối, im lặng không tiếng động đi vào phòng ngủ của Tư tiên sinh, phát hiện Tư tiên sinh còn ở trong phòng làm việc, còn chưa đến thời gian nghỉ ngơi.

Sở Quân Việt vỗ vỗ cái gồi của mình, thuần thục đặt xuống, nhắm mắt lại một lát rồi cởi quần áo trên người ra.

Giường đúng là rất mềm, Sở Quân Liệt vừa nằm xuống đã có thể ngửi được mùi của Tư tiên sinh.

Một mùi hương mát lạnh, không ngừng quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến cho lòng người càng thêm ngứa ngáy, lại muốn ngửi nhiều hơn một chút.

Sở Quân Liệt mở to mắt nhìn cánh cửa ẩn, cảm thấy không có ai phát hiện, cậu liền vùi đầu vào chỗ ngủ của Tư tiên sinh, vừa vui sướng vừa thỏa mãn hít thở mùi hương của anh.

Loại mùi hương này dường như có thể đem lại cảm giác an toàn, Sở Quân Liệt thoải mái nhắm mắt lại, không ngừng gia tăng hô hấp.

Khi Tư Vân Dịch đi từ phòng làm việc ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Quân Liệt đang vùi mình vào chỗ ngủ của anh.

Giống như chó săn lớn bị bắt tại trận khi đang làm việc xấu, Sở Quân Liệt nghe thấy tiếng động thì đột nhiên đứng dậy, khi bắt gặp ánh mắt của Tư tiên sinh thì cảm thấy vừa xấu hổ vừa thất thố.

Tư Vân Dịch đã quen với hành động này của Sở Quân Liệt, cúi đầu hôn lên trán Sở Quân Liệt rồi đi vào phòng tắm thay đồ ngủ.

Hành động vừa rồi không mang theo bất kì sự trừng phạt nào, trong mắt Tư tiên sinh cũng không có nửa phần cười nhạo, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Sở Quân Liệt chớp chớp mắt, ghé người lên vị trí vừa rồi, ánh mắt hướng về phía cửa phòng tắm, chờ Tư tiên sinh rửa mặt rồi quay lại.

Sau khi thay xong đồ ngủ, Tư Vân Dịch nhìn thấy Sở Quân Liệt dịch qua một chút để anh lên giường ngủ.

Tư Vân Dịch yên lặng nằm, sau khi nhắm mắt không lâu thì phát hiện có hơi thở phà vào bên cạnh mặt.

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm người bên cạnh, ánh mắt mềm đi, nhìn thấy đôi môi mềm mại của Tư tiên sinh lại không nhịn được mà liếm môi.

Sở Quân Liệt không kiềm chế được mà xích lại gần, mùi hương mát lạnh bên người càng thêm rõ ràng, Sở Quân Liệt chợt bừng tỉnh, người trước mắt mới là nơi chân chính tạo ra cảm giác an toàn và thoải mái, chỉ cần được Tư tiên sinh đụng vào, thân mật, cảm giác hạnh phúc sẽ nhanh chóng tăng vọt, khiến cho đầu óc cậu trở nên choáng váng.

Người bên cạnh ngày càng tiến lại gần, Tư Vân Dịch mở đôi mắt dịu dàng ra nhìn, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Sở Quân Liệt gần trong gang tấc.

"Tư tiên sinh, em muốn ngửi một chút." Sở Quân Liệt hạ giọng nhanh chóng giải thích.

Tư Vân Dịch im lặng nhìn trần nhà, biết rằng nếu không thỏa mãn Sở Quân Liệt một chút, người này tuyệt đối sẽ không đi ngủ.

"Nằm im." Tư Vân Dịch đứng dậy, "Đừng lộn xộn."

Sở Quân Liệt lập tức nằm thẳng ra, nhìn Tư tiên sinh mặc áo ngủ tơ lụa ngồi khóa trên người mình.

Hôm nay có chút khác biệt.

Tư Vân Dịch nâng tay, lấy ly nước trên đầu giường, ổn định hô hấp rồi rũ mắt xuống uống hai ngụm.

Tư Vân Dịch trầm mặc nhìn người bên cạnh, hôm nay ga trải giường bị cậu kéo rách không nói, trạng thái hôm nay của cậu dường như có chút mẫn cảm.

Trong lòng Tư Vân Dịch ẩn ẩn có suy đoán, nhưng nhớ tới bộ dạng Sở Quân Liệt ghé vào chỗ ngủ của anh ngửi lại cảm thấy không giống lắm.

Long Ngạo Thiên sẽ không làm chuyện như vậy.

"Tư tiên sinh..."

Tư Vân Dịch uống nước, vòng eo đột nhiên bị ôm lấy.

Tư Vân Dịch nghiêng mặt nhìn qua, phát hiện hốc mắt Sở Quân Liệt hơi đỏ lên.

"Làm sao vậy?" Tư Vân Dịch nhỏ giọng hỏi, "Không thoải mái sao?"

"Quá, quá thoải mái." Mặt Sở Quân Liệt nóng lên, không biết nên hình dung cảm giác vừa rồi như thế nào, chỉ cảm thấy mười mấy năm trước của mình đều rất uổng phí.

Cảm giác trong trí nhớ và cảm giác khi được trải nghiệm một cách chân thực quả nhiên là khác nhau một trời một vực, Sở Quân Liệt đột nhiên hiểu ra, vì sao lúc trước bản thân mỗi ngày đều muốn dán lên người Tư tiên sinh.

Thế giới của cậu giống như trở nên rõ ràng hơn, Sở Quân Liệt có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi trên người Tư tiên sinh, có thể ngửi được được mùi hương trên người hai người, có thể nghe được những âm thanh dù là nhỏ nhất, có thể sờ thấy những hoa văn rõ ràng trên chăn đệm.

Tất cả đều bị phóng đại lên, cảm quan tăng vọt trong nháy mắt, Sở Quân Liệt cảm giác rào chắn trong thế giới quan của cậu đột nhiên biến mất, để lại cho cậu một cảm giác chân thật và sinh động đến mức không tưởng.

Tư tiên sinh mang đến cảm giác kích thích mãnh liệt, hai người tiếp xúc thân mật, trong lồng ngực tỏa ra luồng khí nóng bỏng kèm theo sự thỏa mãn, đây là sự vui sướng mà Sở Quân Liệt chưa từng được trải nghiệm.

"Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt mím mím môi mỏng, ôm chặt lấy người trước mắt, sợ bảo bối đột nhiên bay đi mất.

"Có thể..."

"Không thể." Tư Vân Dịch uống một ngụm nước rồi quyết đoán từ chối.

"Em còn chưa nói hết mà..." Giọng nói của Sở Quân Liệt nhỏ dần, còn mang theo chút tủi thân.

"Em nói đi." Tư Vân Dịch buông ly nước xuống, hô hấp cuối cùng bình thường trở lại.

"Có thể cho em uống một ngụm nước không." Sở Quân Liệt nhìn ly nước trên đầu giường, bên trong còn dư lại gần nửa.

Sở Quân Liệt muốn biến người này thành vật sở hữu của mình, nhưng trực giác nói cho cậu biết, nếu cậu làm như vậy, Tư tiên sinh sẽ không vui.

Tư Vân Dịch lấy ly nước trên đầu giường đưa cho Sở Quân Liệt.

Sở Quân Liệt đứng dậy một tay cầm ly nước, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm Tư tiên sinh, ngửa đầu uống cạn nước trong ly, một giọt cũng không để lại.

Tư Vân Dịch cảm thấy Sở Quân Liệt dường như đang muốn làm gì đó nhưng lại không có chứng cứ.

Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng ngủ, Sở Quân Liệt nhắm mắt lại, ngửi mùi hương của người bên cạnh, cảm giác người bên cạnh đã ngủ say khiến giấc ngủ của cậu cũng trở nên rất thoải mái.

Chất lượng giấc ngủ cao như vậy, Sở Quân Liệt nhớ rõ ràng, trước khi gặp Tư tiên sinh cậu chưa bao giờ có.

Sáng sớm hôm sau, Sở Quân Liệt tỉnh lại, quay đầu nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài, tâm trạng vừa vui sướng lại vừa thả lỏng.

Sở Quân Liệt nhìn người bên cạnh, làm theo như trí nhớ, cúi đầu hôn tỉnh người trong lòng.

Cảm giác hạnh phúc lại dâng lên, Sở Quân Liệt nhìn đôi lông mi đang khẽ nhúc nhích của người trước mắt, nhẹ nhàng hôn lên.

Cậu cởi trần đi vào phòng bếp làm bữa sáng, Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn trứng chiên trên chảo, cảm giác bản thân thật may mắn.

Sau khi mất trí nhớ ba năm, cậu có Tư tiên sinh, cũng có gia đình.

Đây là cuộc sống xa với mà Sở Quân Liệt lúc trước chưa từng hy vọng có được.

Một người giống như cậu lại có thể có được tất cả những thứ tốt đẹp này.

Giống như ảo giác nhưng cố tình ảo giác này lại là sự thật, những điều tốt đẹp này cũng là sự thật.

Tư Vân Dịch rửa mặt xong đi từ phòng ngủ ra, nhìn thấy Sở Quân Liệt không biết đang vui vẻ vì điều gì, vừa cười vừa chiên trứng.

Bữa sáng kết thúc, Sở Quân Liệt tiến Tư tiên sinh đi làm, cậu trở lại phòng làm việc, cúi đầu suy nghĩ một lát, nhập vào điện thoại một dãy số quen thuộc.

Một lát sau, một giọng nói già nua phát ra từ trong di động.

"Alo, là Quân Liệt à?"

"Là cháu." Sở Quân Liệt đáp lại sự nghi vấn của phía bên kia đầu dây, im lặng một lát rồi nói, "Ông nội."

Ông cụ Sở nghe giọng nói của cháu trai, một tay nắm điện thoại, một lúc lâu sau vẫn không hoàn hồn.

Lần trước khi Quân Liệt gọi hai tiếng "Ông nội" này là khi nào?

"Ừ." Ông cụ Sở cố nén kích động, "Quân Liệt à, ông đây."

"Lúc trước ông vẫn muốn để cháu kế thừa nhà họ Sở." Sở Quân Liệt đi thẳng vào vấn đề, "Bây giờ cháu muốn thử xem."

Ông cụ Sở ngừng thở, gần như không tin được vào những lời mình vừa nghe thấy, nước mắt dâng trào lên hốc mắt.

Trời mới biết ông đã chờ những lời này bao lâu!

Bản thân ông thậm chí vì muốn ép cháu trai mà suốt ba năm liền không đi tìm cháu, mặc cho cậu bị người đàn ông nhà họ Tư kia khinh nhục.

"Ông xin lỗi, Quân Liệt à." Trong lòng ông cụ Sở tràn ngập sự áy náy.

"Ba năm này, ông biết rõ cháu bị mất trí nhớ nhưng lại không đón cháu trở về, để cháu phải chịu tủi nhục..."

"Cũng không tính là tủi nhục." Sở Quân Liệt nhớ tới Tư tiên sinh, bên môi mang theo ý cười.

"Ông nội, cháu đã có người cháu yêu rồi."

Ông cụ Sở hơi ngừng một lát, một loại dự cảm bất thường nhanh chóng bốc lên trong lòng.

"Quân Liệt, người cháu nói là..."

"Tư Vân Dịch, Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt rũ mắt, "Anh ấy đối xử với cháu rất tốt, người yêu của cháu có thể không muốn đến thủ đô, vậy nên cháu chuẩn bị định cư tại Cảng Thành, cháu sẽ dời trọng tâm của nhà họ Sở về Cảng Thành, những gì nhà họ Sở để lại ở thủ đô, cháu sẽ cho người xử lý."

Ông cụ Sở há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Ông làm thế nào để nói cho cháu trai biết, cái người tên Tư Vân Dịch kia đã sớm biết thân phận của cậu, hôn nhân của hai người cũng là do anh tính kế.

Ông cụ Sở không biết nên mở miệng thế nào, càng không thể tin tưởng được, cháu trai mình lại không nhìn ra chút manh mối nào.

Hay là do Tư Vân Dịch chuẩn bị quá mức chu đáo và chặt chẽ, hoặc là... Là Quân Liệt thật sự bị người đàn ông kia mê hoặc.

"Cháu nhớ là nhà họ Sở chúng ta là cổ đông lớn của công ty bảo hiểm Nhạc An, nhà họ Sở cũng có sắp xếp người để khống chế quyền lực trong công ty bảo hiểm này." Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, "Ông nội, ông cho cháu phương thức liên hệ với bọn họ."

"Được." Ông cụ Sở bối rối lên tiếng, "Quân Liệt à, cháu có hứng thú gì với công ty bảo hiểm kia sao, cháu muốn làm gì vậy?"

"Không có gì cả." Sở Quân Liệt bình tĩnh trả lời, "Nhưng cháu muốn yêu cầu bọn họ hợp tác với nhà họ Tư, tiện cho kế hoạch đã vạch ra trước đó của người yêu cháu."

Sở Quân Liệt biết rõ, chỉ cần ông cụ Sở hỏi, người của công ty bảo hiểm chắc chắn sẽ báo cáo lại đúng sự thật, so với như vậy, chi bằng để cậu nói rõ ràng ngay từ đầu.

Ông cụ Sở cảm thấy tim mình nhói nhói đau.

"Còn nữa, cháu sẽ trực tiếp thu mua một tập đoàn gia đình tại Cảng Thành." Ánh mắt của Sở Quân Liệt vẫn bình tĩnh như thường, "Tiện cho việc nhà họ Sở chuyển trọng tâm sau này, lúc đó ông cũng có thể qua đây thăm cháu và người yêu cháu."