Tôi thà rằng bà giống như ba tôi, đối xử với tôi bằng thái độ lạnh lùng, tùy tiện đánh mắng chứ không muốn bà vừa nói yêu tôi, vừa tàn nhẫn làm tôi đau lòng.
Tôi chạy ra khỏi cửa. Sau nhà tập thể có một con mương, cứ đến mùa hè là lại nổi đầy bèo.
Sau trận mưa, mực nước dâng cao, bèo theo dòng nước trôi dạt.
Có khi đụng phải một khúc gỗ nổi, tạm thời được an bình.
Nhưng đến khi có trận mưa lớn hơn làm nước dâng cao, chúng vẫn sẽ bị cuốn trôi, trôi về một cống ngầm đầy chuột và gián ở đó.
A.
Tôi chính là một trong những cọng bèo không rễ này.
Mãi mãi không thoát khỏi số phận bị cơn mưa lớn chi phối.
Tôi ngồi bên bờ sông gào khóc.
Không biết đã khóc bao lâu, tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện anh Gia Văn đứng đối diện tôi.
Ánh nắng gay gắt kéo dài bóng anh ấy thành một bóng mát dài, bao trùm lấy tôi.
Tôi lau vội nước mắt, ngẩng đầu hỏi anh ấy: "Anh, nếu bây giờ em đi làm công bên ngoài thì có ai muốn nhận em không?"
"Sử dụng lao động trẻ em là phạm pháp."
Nước mắt tôi lại rơi lã chã.
"Đừng khóc, em là một người sống, không phải là thứ đồ vật mà họ có thể tùy tiện xử lý."
Không lâu sau, anh Gia Võ cũng tìm đến, anh ấy nóng đến đổ mồ hôi đầm đìa, một tay kéo tôi dậy, nói: "Đi, về nhà trước."
"Nếu chú và dì dám bán em, anh sẽ đến cục công an báo cảnh sát bắt họ đi tù!"
"Mua bán phụ nữ là phạm pháp."
Hả?
anh Gia Văn liếc anh ấy một cái: "Mua bán phụ nữ trẻ em là phạm pháp."
Mua bán phụ nữ trẻ em là phạm pháp, đây là khẩu hiệu được in trên tường, có thể thấy ở khắp mọi nơi.
Anh Gia Võ gãi đầu: "Đại khái là vậy."
Anh Gia Võ kéo tôi về, anh Gia Văn gọi điện cho bác cả và bác gái.
Không lâu sau, bác gái đầu tóc rối bù, mồ hôi đầm đìa vội vã quay về nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi tát một cái vào gáy tôi, quát: "Cháu có biết một mình chạy ra ngoài nguy hiểm thế nào không?"
"Bình thường bác đã dạy cháu vô số lần rồi, con gái không được một mình đi lang thang trên phố à? Cháu còn chạy ra bờ sông!"
"Bác tát c.h.ế.t cháu bây giờ."
Bác cả và các anh vội vàng kéo bà lại.
Bà nội giục không còn sớm nữa, bà đã hẹn với Vương Ma Tử về thời gian tôi sẽ đến nhà ông ta, bảo tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Anh Gia Võ nóng nảy không nhịn được, lớn tiếng nói: "Không được đưa Văn Nhân đi."
"Lấy tiền bán em gái cho con đi học, vậy thì con không học nữa."
"Đúng, con không học nữa!" Ánh mắt anh ấy sáng lên: "Dù sao con cũng học không giỏi, lần này có thể vào Nhất Trung cũng là vì họ muốn giữ Gia Văn, con vốn đã không thích học."
"Con có thể đi làm. Con đi làm để cho Gia Văn và Văn Nhân học."
Anh Gia Văn nói: "Anh không cần em phải chu cấp. Con đã hỏi rồi, Nhất Trung có chính sách thưởng cho ba học sinh đứng đầu khối, không chỉ được miễn học phí mà còn được trợ cấp sinh hoạt."
"Con chỉ cần giữ vững thành tích của mình, không cần nhà phải tốn một đồng nào cũng có thể học hết cấp ba."
"Con không cần Văn Nhân phải hy sinh, cũng không cần bất kỳ ai hy sinh."
Mẹ tôi xoa tay: "Cho dù Gia Văn không cần tốn tiền nhưng ba mẹ cháu nuôi Gia Võ và Nhị Muội cũng rất khó khăn."
"Hơn nữa chúng ta đã nhận tiền đặt cọc rồi, chuyện này không thể dừng lại được."
Bác gái nhìn tôi, hỏi: "Cháu muốn về với mẹ cháu không?"
Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt tha thiết.
Tôi tránh ánh mắt bà, nhìn bác gái, đôi mắt đỏ hoe nói: "Trong lòng cháu, bà ấy không còn là mẹ cháu nữa."