Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 14





Bạch Dã bó tay với con trai, chỉ ậm ờ cho qua rồi tắt máy.

Anh ngồi xuống nhìn khuôn mặt tròn tròn trắng mềm của con trai, bởi vì gần đây ăn nhiều mà đã béo ra không ít rồi, trông như một chú hamster ngậm đầy hạt trong miệng vậy.

Yêu thương sờ tóc bé con, anh hỏi:
“Con thích cô ấy làm mẹ con vậy à?”
“Thích ạ, mẹ mua đồ ăn cho con.”
“Chỉ vậy thôi?” Bạch Dã khó nén được nụ cười.

“Xem phim siêu nhân cùng con.”
“Và?”
“Chơi đuổi bắt với con…”
Lý do cũng đơn giản thôi, nhưng thật ra Bạch Dã biết Phương Tố Y rất kiên nhẫn với đứa trẻ này nên mới được yêu thích đến vậy.

Thật ra anh cũng có thiện cảm với Phương Tố Y, chẳng qua chỉ là thiện cảm, tương lai rất khó nói.

Điện thoại trên bàn của Phương Tố Y bỗng nhiên phát ra tiếng chuông.


Bạch Dã đi vào kiểm tra thì thấy có một cuộc gọi nhỡ, sau đó điện thoại lại rung rung.

Người bên kia dường như muốn gọi đến khi nào cô bắt máy mới thôi?
Cô gái trên giường nghe được âm thanh khá to nên nhíu mày, Bạch Dã không chần chừ mà ấn vào nút tắt âm.

Anh biết làm vậy là tự tiện động vào đồ của cô nhưng số điện thoại kia không lưu tên, sợ là quảng cáo.

Mà cho dù có người tìm Phương Tố Y thật thì tình trạng này của cô căn bản sẽ không nghe được.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Vương Kính ngồi bệt dưới sàn nhà ôm chai rượu đã uống hết một nửa, tay không ngừng ấn vào màn hình rồi chửi rủa:
“Mẹ nó, sao không bắt máy? Sao em không bắt máy chứ?”
Thật lòng mà nói Vương Kính vẫn rất thích Phương Tố Y, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không chia tay đơn giản như vậy đâu!
Trong phòng bếp, Bạch Thiên ôm chân của cha mình, vui vẻ hỏi:
“Ba ơi, ba đang nấu gì vậy ạ?”
“Mì ý.”
Một người đàn ông gà trống nuôi con suốt bao năm qua như anh, đương nhiên phải thủ sẵn trong mình những kỹ năng cần thiết này.

Bây giờ anh đã cho bảo mẫu nghỉ việc thì sẽ đảm đương luôn phần nấu cơm cho con trai!
Chờ đến khi Phương Tố Y tỉnh dậy, bên ngoài trời đã giăng đầy mây đen.

Hôm nay dự báo thời tiết nói nắng ấm, sao lại mưa rồi? Ôi, quan trọng là cô đến chăm trẻ mà lăn quay ra ngủ như thế này thật kỳ cục quá đi mất!
Phương Tố Y nhanh chân xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.

Cô đi từ phòng ngủ ra sảnh liền ngửi được mùi thơm nức mũi, Bạch Thiên chạy bình bịch tới chỗ cô, hào hứng nói:
“Mẹ ơi, ba hôm nay nấu mì ý cho chúng ta đó, mau chuẩn bị ra ăn đi ạ.”
Gì cơ? Mì ý sao? Kinh ngạc qua đi, Phương Tố Y cúi xuống bế Bạch Thiên lên rồi ôm thằng bé vào trong bếp.

Ở đó, Bạch Dã đeo trên mình một cái tạp dề, đưa mắt nhìn cô rồi ra hiệu cho cô mau ngồi.

“Trời mưa rồi, lát nữa ăn xong tôi đưa cô về.”
“Cảm ơn.” Phương Tố Y không nghĩ tới anh lại đảm đang như vậy.


Bạch Thiên trèo lên đùi của cô ngồi đung đưa hai chân, ba người họ ngồi cùng nhau thật sự rất giống một gia đình.

Sự vui vẻ trên mặt Bạch Thiên khiến hai người đều đau lòng, thứ mà thằng bé cần chỉ vậy thôi nhỉ? Một gia đình nhỏ ấm áp!
Bé cưng có hơi mong chờ nhìn họ:
“Tuần sau trường sẽ tổ chức hội thể thao, ba mẹ có đi cùng con không?”
“Khi nào vậy, cục cưng?” Phương Tố Y khẽ nhíu mày, nếu trùng thời gian với lịch dạy của cô thì thật đáng tiếc, cô không thể đi.

Nhắc đến chuyện này, Bạch Dã lên tiếng:
“Là thứ tư, cô… đi được không?”
Năm nào trường học cũng tổ chức đại hội thể thao, có cả các môn dành riêng cho phụ huynh học sinh.

Bởi vậy, mỗi năm Bạch Thiên cũng luôn nhận được câu hỏi từ đám trẻ là “mẹ của bạn đâu rồi”, sự quan tâm vô tri của bạn bè khiến thằng bé rất buồn, chỉ muốn nhanh nhanh đi tìm mẹ!
Phương Tố Y ngẫm lại lịch làm, thứ tư tổ chức sự kiện thì cô vẫn đi được, chẳng qua…
“Đi thì cũng được thôi, nhưng có lẽ tôi sẽ đến trễ một chút.”
“Cô đồng ý là tốt rồi.” Bạch Dã mừng thay con trai.

Bạch Thiên thì vỗ tay bép bép ăn mừng, ba người nhấm nháp bữa cơm chiều do chính tay chủ nhân gia đình nấu.

Phương Tố Y ăn một thìa thôi mà không thể không khen:
“Anh nấu cái này ngon thật đó, kem không bị quá béo, không bị ngán.”
Món trước mắt là mì ý sốt kem, tuy rằng trước đây cô từng thử qua nhưng giờ mới thấy có người làm vừa miệng như vậy!
Bạch Thiên giơ ngón tay cái lên:

“Ba của con giỏi lắm, mẹ có muốn gả cho ba không?”
“Khụ khụ…” Phương Tố Y suýt chút nữa bị sặc.

Người đàn ông đối diện hơi cứng người lại, liếc mắt về phía con trai:
“Con tập trung ăn đi, ăn xong có thể xem tivi nửa tiếng.”
“Dạ!”
Trẻ nhỏ dễ dụ thật, tuy rằng Bạch Dã không có nhiều thời gian ở cạnh con trai nhưng một số quy tắc trong nhà vẫn được anh truyền dạy cẩn thận, giờ chơi và giờ học chia ra rõ ràng.

Cơm nước xong, Phương Tố Y chủ động mang chén bát đi rửa, Bạch Dã ngồi một bên mở laptop lên làm việc.

Vốn là giờ chơi của Bạch Thiên vậy mà thằng bé lại vứt ti vi sang bên cạnh, kéo ghế đến rồi đứng cạnh Phương Tố Y, miệng cười toe toét:
“Mẹ ơi, mẹ thấy ba con đẹp trai không ạ?”
“À ừ… Có.”
Thằng bé thật đáo để, vẫn đang cố gắng quảng cáo ba mình đây, cũng đâu phải hàng giảm giá ngoài chợ chứ?
Phương Tố Y nhịn cười không nổi, Bạch Thiên chu đôi môi nhỏ ra nói:
“Ba con cũng có nhiều tiền lắm đó.”
Đại khái thằng bé muốn bảo với cô là “cưới ba con đi” đúng không? Phương Tố Y đọc hiểu suy nghĩ của cục cưng nhưng không biết phải làm sao, cô lén lút liếc mắt về phía sau, đúng lúc trông thấy người đàn ông nào đó cũng đang nhìn mình..