“Ba, con nói là anh ta muốn làm chuyện đồi bại với con, cảnh sát đã bắt anh ta đi rồi.” Phương Tố Y lặp lại một lần, hy vọng vừa rồi là ba mình nghe không hiểu, nghe nhầm nên mới đáp thế.
Nhưng hy vọng làm gì để rồi khi người đàn ông bên kia lên tiếng, cô gần như tuyệt vọng.
“Sao? Mày báo cảnh sát bắt nó? Mày điên rồi hả?”
Ông Phương giận sôi máu, cũng chẳng rõ ông ném cái gì xuống đất, một tiếng choang vang dội truyền tới điện thoại.
Phương Tố Y cắn chặt môi, nước mắt nhanh chóng trào lên.
Người điên ở đây là ai chứ? Ông ấy sao có thể đối xử với cô như thế!
Trong suy nghĩ của ông Phương, Vương Kính là một con cá vàng đã mắc câu, chỉ cần Phương Tố Y nhanh chóng thu lưới thì gia đình họ sẽ đổi đời, không cần phải chui rúc ở căn nhà nhỏ xập xệ ở ngoại ô nữa!
Ông từng dặn dò vợ, bảo bà khuyên nhủ Phương Tố Y cố gắng bắt lấy trái tim Vương Kính, cho dù là dùng thủ đoạn gì cũng được.
Nhưng bây giờ nhận về tin tức bọn chúng chia tay, con gái còn báo cảnh sát bắt bạn trai mình, thật nực cười làm sao.
Phương Tố Y cố nén không để tiếng khóc truyền ra, cô nghẹn ngào nói:
“Ban đầu anh ta ngoại tình, ra ngoài ngủ cùng người phụ nữ khác nên con mới chia tay, sau đó anh ta…”
“Tao không muốn nghe mày giải thích! Bây giờ mày đến đồn cảnh sát nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, bảo lãnh nó ra ngay!” Ông Phương gào lên.
“Ba!”
“Đứa bất hiếu! Mày còn biết tao là ba mày mà không nghe lời tao à?”
Ông thở hổn hển vì giận, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Bà Phương vừa nấu cơm ra nghe thấy những lời này thì cúi đầu không dám nói một lời, trong lòng bà rõ ràng con gái chắc chắn đã chịu oan ức.
Chỉ là bà nhát gan, luôn cam chịu cho nên chỉ biết đứng nhìn.
Tút tút.
Phương Tố Y tắt điện thoại, hai mắt đờ đã nhìn vào khoảng không trước mắt, cả người chẳng còn một chút sức lực nào.
Trước đây cô từng cảm thấy cha mình hơi cực đoan và xấu tính, bây giờ mới biết ông chẳng có chút nhân tính! Ông không yêu thương cô, chỉ xem cô là công cụ để sử dụng mà thôi.
Nếu không phải vì mẹ, Phương Tố Y thật muốn cắt đứt toàn bộ liên lạc với ông.
Mười mấy năm qua gia đình họ vẫn sống dựa vào tiền từ bà ngoại, là tiền của hồi môn.
Có thể nói ông bà ngoại đã để lại toàn bộ tài sản cho mẹ cô, bà chắt chiu dành dụm, nuôi cô ăn học tới chừng này, cha cô chẳng góp bất kỳ chút sức, còn hay lén đi đánh số đề, bài bạc.
Chuyện mà mẹ cô áy náy và tự trách nhất là không sinh được con trai cho nhà họ Phương.
Đưa tay xoa xoa trán, Phương Tố Y mất rất lâu mới điều chỉnh được tâm trạng của mình.
Lúc cô quay lại, Bạch Thiên mặt mũi dính đầy bột ngẩng mặt lên cười với cô, thằng bé khẽ khàng gọi: