“Á, đau! Anh buông tay!” Phương Tố Y kêu lên một tiếng rồi vùng ra, kết quả lại bị giữ chặt hơn, cô cáu gắt: “Anh từ từ nói chuyện không được à? Làm gì động tay động chân hả? Thứ bảy tôi có việc làm thêm!”
“Làm thêm? Ha ha, cô là giáo viên cấp một, cô đi gặp một người đàn ông vào cuối tuần mà nói rằng làm thêm sao?”
“Tôi đi gặp con trai của anh ta! Vương Kính, khốn nạn, anh có nói lý không hả?”
Phương Tố Y giận run lên, cố gắng giằng ra khỏi sự khống chế của Vương Kính nhưng lại bị hắn đẩy ngã ra giường, cô lập tức hoảng loạn mở mắt nhìn hắn.
Trong cơn nóng giận, Vương Kính đột nhiên có ý nghĩ muốn biến Phương Tố Y thành người của mình ngay tại đây.
Không tin được cô lại lén lút liên lạc với người đàn ông khác sau lưng hắn!
Phương Tố Y kinh hãi tột độ, hai tay bị đè chặt không cách nào nhúc nhích nổi.
“Nói đi? Hắn là ai?” Người đàn ông nằm sấp trên người cô, gương mặt bình thường luôn hiền hòa vui vẻ lúc này đã biến đổi hoàn toàn, trông vô cùng dữ tợn.
“Buông, buông tay ra!
Giọng cô run rẩy, hai tay cố gắng nâng lên nhưng không thành, hắn cứ như phát điên mà ghì chặt lấy cổ tay cô.
Nước mắt bất lực trào lên, Phương Tố Y liều mạng giãy giụa để thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông kia.
Sự chống trả của cô khiến Vương Kính càng bực mình hơn, nhưng khi nhìn thấy cô bắt đầu khóc, tim hắn như bị ai bóp chặt không thể thở nổi.
Dưới nỗ lực vùng vẫy của mình, Phương Tố Y cuối cùng cũng được Vương Kính thả ra.
Cô bò nhanh về phía bên kia giường rồi dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Vương Kính nhìn ra được cô đang hoảng loạn, hắn không nỡ làm tổn thương người con gái trước mắt.
“Tố Y, anh xin lỗi…”
“Anh cút đi!” Phương Tố Y run rẩy ngồi trong góc nhỏ.
Vừa rồi hắn định làm gì cô chứ? Cho dù hai người họ là bạn trai bạn gái nhưng không có sự đồng ý của cô thì hắn vẫn nên tôn trọng cô!
Hiện tại rời đi chắc chắn sẽ khiến mọi việc tồi tệ thêm, vào lúc quan trọng, Vương Kính muốn thể hiện thành ý:
“Anh không cố tình làm đau em, chỉ là anh cảm thấy tức giận.
Người đàn ông đó là ai?”
“Tôi nói anh đi ra ngoài!”
Lúc này Phương Tố Y đang giận điên lên, làm sao sẽ cho hắn cơ hội để nói chuyện? Cô không cách nào bình tĩnh lại được, tim vẫn còn đang đập nhanh đến nỗi máu dồn lên, cô thở không nổi!
Thấy cô như chú thỏ nhỏ bị dọa chết khiếp, Vương Kính muốn tiến lên cũng không được nữa.
Chỉ cần hắn hơi nhúc nhích, cô lại co rụt cổ như muốn dung nhập vào bức tường sau lưng, biểu cảm căng cứng.
Vương Kính không nói gì, thở dài một tiếng rồi đứng lên và xoay người rời đi.
Cạch.
Cửa phòng đóng lại, Phương Tố Y vội vàng chạy thẳng qua chốt khóa.
Sau hôm nay, có lẽ họ sẽ không thể nói chuyện bình thường được nữa
Hành động vô tình của Vương Kính khiến cô cảm thấy lo lắng bất an, sợ một ngày hắn phát điên xử lý cô giống như trên báo đài vẫn hay đưa tin.