Con Trai Gian Thần
Hồng Yên lắp bắp kinh hãi, tay buông lỏng, người sượt một cái rơi thẳng xuống.
Nàng vung loạn, bất thình lình bị người ta nắm chặt.
"Đừng lộn xộn." Vị trí này của Hà Ngọc không có chỗ mượn lực, làm không tốt chính là hai người đều ngã xuống, hắn còn có thể ngã trên người Hồng Yên.
Hồng Yên treo trên không trung, cúi đầu nhìn phát hiện gạch của nàng đã ngã xuống, hiện tại lại càng không có chỗ mượn lực, toàn bộ trọng lượng đều ở trên tay Hà Ngọc.
"Mau kéo ta lên."
Nàng sốt ruột, Hà Ngọc ngược lại không vội.
Tuy rằng không mượn được lực, bất quá bên cạnh chính là mái hiên, đỡ một chút cũng có thể.
"Không kéo đấy."
"Ngươi.." Hồng Yên chán nản, "Vậy ngươi thả ta xuống."
"Không thả."
Hồng Yên giận dữ, "Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi nói cho ta biết tại sao khóc?" Hà Ngọc ung dung nhìn nàng.
Hồng Yên quay đầu, "Không nói."
Vừa rồi Hà Ngọc cự tuyệt nàng, bây giờ biến thành nàng cự tuyệt Hà Ngọc.
Hà Ngọc cười ha ha, "Ngươi không nói ta cũng biết."
Hồng Yên ngẩng đầu nhìn hắn.
Gã này mặc bạch y, dáng dấp lịch sự tuấn tú, lại một bụng ý nghĩ xấu, vừa nhìn liền không phải là người tốt.
"Là hắn khi dễ ngươi đi." Tuy rằng không biết quá trình, bất quá động ngón chân cũng có thể đoán được.
"Hắn khi dễ ngươi, ta sẽ giúp ngươi khi dễ ngược lại." Hà Ngọc dùng sức kéo nàng lên, kéo cả người nàng, nhưng lại không giúp người đến cùng, đỡ người lên, ngược lại để cho nàng nằm sấp trên tường tự mình bò lên trên.
Hồng Yên tức giận, "Ngươi sao lại như vậy?"
Hà Ngọc cũng mặc kệ, bước sang trái một bước, để lại cho nàng một vị trí, cũng phòng ngừa nàng ra ám chiêu.
"Ngươi nói vị trí này ta có thể bắn hắn không?" Hắn tháo cung trên lưng xuống, lại cầm một mũi tên, đặt mũi tên lên cung kéo căng.
Hồng Yên quay đầu nhìn lại.
Nơi này là đầu tường ngoại viện, Cố Yến Sinh ở nội viện, từ nơi này cơ hồ nhìn không thấy nội viện, bắn như thế nào?
"Khoác lác." Vô luận như thế nào nàng cũng không tin, từ nơi này có thể bắn trúng Cố Yến Sinh.
Khóe miệng Hà Ngọc nhếch lên một nụ cười.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, từ ngoại viện quả thật bắn không trúng nội viện, bất quá Cảnh Dương cung nằm ở hướng mặt trời mọc, thiết kế lại đối xứng, tựa như phòng của Cố Yến Sinh, hai bên trái phải đều có một cửa sổ lớn
Cửa sổ kia đóng không chặt, lâu ngày không tu sửa, nếu sử dụng khí lực cùng độ chuẩn vừa vặn, mũi tên xuyên qua hai cửa sổ, có thể chuẩn xác bắn trúng Cố Yến Sinh.
Hà Ngọc tìm góc độ, vừa vặn giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua hai cửa sổ, phản chiếu chút ánh sáng.
Cố Yến Sinh trong tay cầm chậu gỗ, bên trong chứa chút nước, nước trong giếng đã cạn, những thứ này là hắn dùng ăn cơm buổi tối.
Hắn tuổi còn nhỏ, khí lực không lớn, thùng gỗ kia lại dày, nâng có chút cố hết sức, vừa mới đem thùng gỗ đặt trên mặt đất, trong lòng liền có một hồi chuông báo động.
Cố Yến Sinh phản ứng nhanh chóng, nhảy ra sau, đợi đứng vững, phát hiện chỗ hắn đứng nhiều hơn một mũi tên, đóng đinh trên mặt đất, đuôi vũ bởi vì gặp phải lực cản rung lên.
Nơi này là lãnh cung, hắn là Hoàng tử bị phế, Phùng Chính cũng đã chết, người như hắn sẽ không có người muốn báo thù.
Là ai?
Hắn nhìn theo đường cung, phát hiện có người đứng ngược sáng, đứng ở xa xa, từ trên cao nhìn xuống.
"Cố Yến Sinh tính cách nội liễm, thủ đoạn cực sâu, cho dù là người trưởng thành cũng không bằng tám phần của hắn." Hà Ngọc giọng điệu thoải mái, "Nếu thật sự thích hắn, thay vì khóc lóc, không bằng làm cho mình trở nên hữu dụng. Loại người như Cố Yến Sinh, nếu ngươi đối với hắn không có giá trị lợi dụng, liền giống như quần áo cũ của nữ nhân, nói vứt bỏ liền vứt bỏ."
Hưu!
Lại là một mũi tên bắn ra.
Cố Yến Sinh dùng chủy thủ khẽ đỡ, mũi tên kia bị hắn chém thành hai đoạn.
"Phải không? Hảo chủy thủ.", Hà Ngọc tự đáy lòng khen ngợi.
Bây giờ kiếm và chủy thủ, luôn bị người ta khen tận trời, trên thực tế ngoại trừ so với vũ khí thông thường hơi lợi hại ra, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Thái Bảo kiếm của phụ thân hắn còn không giống như vậy, Hà Ngọc từng dùng qua, nghe nói là Hoàng đế khai quốc đưa cho tổ phụ hắn, truyền từ đời này sang đời khác, nói là có thể tiền trảm hậu tấu, vì dân trừ hại.
Khi đó Hoàng Thượng nhất định không nghĩ tới, Hà gia cả nhà trung vua đến chỗ phụ thân lại lệch đường
Nói cũng kỳ quái, gia phả Hà gia vừa lật, đều là vũ khí tốt trong tay Hoàng thượng, nhưng hết lần này tới lần khác phụ thân hắn lại không cam lòng trở thành người như vậy, luôn muốn gây chút sức ép.
Quan niệm của hắn truyền cho Hà Ngọc, làm cho Hà Ngọc cũng không cam lòng dưới người, luôn muốn trên cơ người khác.
Một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng, nhìn vạn biến hóa nhộn nhạo trước mắt hắn.
Hắn xấu xa vậy đấy. Ha.
Hà Ngọc từ sau lưng lấy thêm hai mũi tên, một cây không hạ được ngươi, vậy thì hai cây.
Hồng Yên nhìn thấy, giãy dụa ngăn cản, "Ngươi đừng làm tổn thương hắn!"
Nàng bị cự tuyệt, còn thay Cố Yến Sinh nói giúp, "Ta không phải bởi vì hắn mới khóc, cùng hắn không liên quan."
"Ừm." Hà Diệp gật đầu, "Ta hiện tại là muốn thay mình báo thù."
Hắn nhắm về một hướng, "Gã này lần trước đẩy ta xuống hồ, suýt nữa chết đuối. Lý trí nói cho ta biết người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng trong lòng không nhịn được."
Hà Ngọc không phải thánh nhân, dù hắn thành thục như thế nào, cũng chỉ có mười hai tuổi, đạo lý lớn đều hiểu, thế nhưng làm không được, thay vì nghẹn trong mình, không bằng để cho người khác chịu tội.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết chết hắn, nhiều nhất là hù dọa." Lấy đức báo oán không phải tác phong của hắn, bất quá trong lòng có chút khó chịu, làm sao có thể cùng Cố Yến Sinh hợp tác đây?
Y đẩy hắn xuống hồ, hắn bắn hai mũi tên vào y.
Nói là hai mũi tên, ai ngờ Cố Yến Sinh tránh quá tốt, hắn không thể không thêm hai mũi tên.
Hai mũi tên cùng bắn với hắn mà nói có chút cố sức, bất quá Cố Yến Sinh ứng phó càng cố hết sức, hắn vì né tránh hai mũi tên kia, nhất định sẽ sử dụng sở trường của mình.
Hà Ngọc tận mắt nhìn thấy hắn nhanh chóng dùng tay còn lại, mỗi tay đỡ một mũi.
Cừ thật, gã này cư nhiên biết dùng cả hai tay.
Tuyệt vời!
Trước kia là coi thường hắn rồi.
Khó trách hắn có thể bắt chước ra Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử thuận tay trái, nhưng tay phải cũng có thể sử dụng bình thường, muốn bắt chước hắn có thể nói là phi thường khó khăn.
Ngay cả Hà Ngọc cũng không dám nói trăm phần trăm làm được, bởi vì tay trái của hắn không bằng tay phải, nhưng Nhị hoàng tử dùng tay phải giống như người bình thường, tay trái so với tay phải còn linh hoạt hơn.
Nghe nói là bởi vì trời sinh thuận tay trái, sợ bị người cười nhạo, liền từ nhỏ bồi dưỡng tay phải trong ăn cơm luyện công, nhưng tay trái vẫn sử dụng linh hoạt nhất, đây là thiên tính, Cố Yến Sinh chẳng lẽ cũng là như thế?
Nhị hoàng tử là sợ người cười nhạo, hơn nữa muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, nhất định phải hoàn mỹ vô khuyết, không có một tia khuyết điểm, trời sinh thuận tay trái, nó chính là khuyết điểm.
Cố Yến Sinh là Tam hoàng tử bị phế, hắn che dấu thuận tay trái, chỉ sợ đơn thuần chỉ vì sinh tồn.
Gã này thật sự dọa người, trên người còn không biết cất giấu bao nhiêu bí mật, lại thông minh hơn người, thủ đoạn vu cáo giá họa dùng giống như uống nước, vô cùng thuận lợi.
Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử là đối thủ cạnh tranh, hắn vu khống cho Nhị hoàng tử, hơn nữa chuyện thuận tay trái, Đại hoàng tử nhất định tin tưởng không nghi ngờ, ngay cả Hoàng Thượng cũng không hoài nghi, gán tội cho mẫu phi Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử còn nhỏ, tội lỗi do mẫu phi làm thay, Hoàng Thượng bận tâm đến cữu cữu của Nhị hoàng tử đang đánh giặc ở biên cương, không dám phạt nặng.
Nếu phạt nặng, Đại tướng quân buông tay không làm, biên cương không người phòng thủ, sơ hở một tiếng liền đánh vào kinh thành, vị trí Hoàng thượng của hắn cũng ngồi không vững.
Hơn nữa Bát hoàng tử không có năng lực đã chết, cần gì phải đắc tội với một tướng tài?
Chỉ cần một lời giải thích, ý tứ phạt một chút, việc này cũng không lớn, đóng cửa tự giải quyết.
Thời điểm Cố Yến Sinh giết Bát hoàng tử khẳng định đã nghĩ đến đều này.
Người này hắn không rõ tính cách gì, ngẫu nhiên có chút trẻ con, mặt ngây thơ hỏi, "Ngoài hoàng cung có cái gì?"
Một khi nghiêm túc, thật sự là sâu không lường được.
Hà Ngọc lấy được thứ mình muốn, đem cung một lần nữa đặtbtrên lưng, "Thế nào, ta nói không thương tổn hắn liền không thương tổn hắn đúng chứ?"
Hồng Yên nổi giận phản bác, "Rõ ràng là hắn trốn nhanh!"
"Nói bậy." Hà Ngọc phản lại, "Nếu ta muốn mạng nhỏ của hắn ấy đã sớm lấy."
Hồng Yên bĩu môi không nói gì, ánh mắt rõ ràng không tin.
Nàng không giống như Công chúa, Công chúa được sinh ra cao quý, được giáo dục không được hạ thấp danh dự tranh cự cùng người, nàng không làm được.
Nàng từ nhỏ đã là tiểu công chúa bị người sủng hư, vốn là muốn tiến cung làm phi tử, được Hoàng Thượng sủng ái, ai ngờ lại làm cung nữ, nhưng tính tình vẫn không thu, vẫn là tiểu công chúa bị sủng hư.
Hà Ngọc cũng không muốn giải thích, chỉ là sâu kín thở dài, "Ngươi ở trước mặt Cố Yến Sinh cũng là như thế sao?"
Đương nhiên không phải, nàng có hai gương mặt, ở trước mặt Cố Yến Sinh liền thu liễm, trở thành một bộ kiều nữ điềm đạm đáng thương, vừa đến trước mặt Hà Ngọc dứt khoát lộ ra bản tính.
"Khó trách Cố Yến Sinh không thích ngươi."
"Ngươi.."
Tên này dám chọc đến chỗ đau của nàng.
Thật tức giận!
"Ngươi muốn mông chạm đất hay là đầu trên mặt đất?" Hà Ngọc đột nhiên hỏi.
Hồng Yên phản ứng không kịp, "Cái gì?"
Hà Ngọc một cước đá nàng xuống, "Bây giờ hiểu chưa?"
Hồng Yên: "..."
Nàng sống mười ba năm qua, chưa từng thấy qua người không hiểu thương hương tiếc ngọc như vậy.
Hà Ngọc nhảy xuống theo.
Hắn lần này không mang theo Nguyên Bảo, một mình tới, bởi vì lo lắng cùng Cố Yến Sinh giao thủ, mang theo Nguyên Bảo bất tiện, không nghĩ tới nửa đường lại nhặt được một người.
"Nơi này mỗi nửa canh giờ lại có một lần tuần tra, cách lần tuần tra tiếp theo chỉ còn một chung trà, ngươi là muốn tự mình đi, hay là ta dùng roi vung ngươi đi?"
Phía dưới là bùn mịn, Hồng Yên té không quá tàn nhẫn, bất quá trật chân, chính mình miễn cưỡng mới có thể đứng lên.
Nàng vịn cây, vỗ vỗ vạt áo căm hận nói, "Không cần, ta có thể tự mình trở về."
Nàng hận nghiến răng, rốt cuộc cũng biết thế nào là một tên vương bát đảng.
"Tính tình còn rất xấu." Hà Ngọc lắc đầu, "Nếu ngươi là nha hoàn nhà ta, đã sớm bị ta đánh chết."
Hồng Yên: "..."
May mắn ta không phải nha hoàn nhà ngươi.
Nàng đang cảm thán, bất thình lình trên không trung có một chấm đen bay tới, rơi vào người nàng.
Là một bình ngọc màu trắng, nhỏ cở ngón tay, mở ra bên trong là một cỗ dược hương, quen thuộc cực điểm, rất giống Ngọc Sơn Cao của Minh phi.
Nghe nói mặc dù trên người có vết sẹo lớn hơn nữa cũng có thể khép lại, phi thường hiếm thấy, Minh phi xem như bảo bối, quý trọng thuốc mỡ như vậy, hắn thế nhưng tiện tay đưa.
"Ta cố ý chọn thuốc tồi tệ nhất trên người cho ngươi đó." Trước khi đi, Hà Ngọc còn không quên đâm một nhát vào người.
Hồng Yên hơi giận, cầm lấy bình ngọc muốn đập qua, ngẫm lại Ngọc Sơn Cao bên trong, nhất thời nhịn xuống.
"Sau này nếu có nhu cầu gì, có thể đến Phượng Tú cung tìm ta." Hà Ngọc nhìn thoáng qua Cảnh Nam cung, không nói rõ, nhưng ý tứ lại khiến người nghe hiểu, "Không nói có thể cho ngươi làm Quý phi nương nương, nhưng chức danh quan trọng có thể được."
Hà Ngọc chắp hai tay, vừa đi vừa nói, "Chờ ngươi ở vị trí cao, tự nhiên càng có giá trị, nói không chừng sau khi hợp tác vài lần, Cố Yến Sinh mắt mù liền coi trọng ngươi."
Hồng Yên ngồi xổm xuống, nhặt một tảng đá liền muốn ném qua, ngẫm lại Phượng Tú cung, đây chính là nơi ở của Hoàng hậu, thân phận người này tất nhiên không tầm thường, nếu như ném nó qua mà trúng phải người vậy chắc chắn không tốt, nghĩ vậy liền bỏ xuống.
Nàng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Hà Ngọc dần dần đi xa không khỏi xuất thần.
Người này tuy rằng miệng bị hỏng một chút, kỳ thật người vẫn không tệ lắm.