Con Trai Tôi Là Thái Tử Xuyên Việt
Chuyện khác có thể Tống Viên không biết giải thích như thế nào, nhưng chuyện này đối với cô mà nói thì quá đơn giản!
Tống Viên móc điện thoại di động từ trong túi ra bằng tốc độ nhanh nhất, mở album ảnh của cô ra, bên trong đều là bảo tàng trân quý của cô.
Mở một cái ảnh chụp soái ca lên, Tống Viên rất hưng phấn cũng rất hồi hộp hỏi: "Đối với chị mà nói, thế này chính là đẹp trai."
Sau đó lại tìm mấy bức ảnh chụp người qua đường ra nói: "Còn cái này đối với chị mà nói chính là không đẹp trai."
Biểu cảm của Dung Đình giờ phút này thật sự rất giống gói biểu cảm của ông già trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại di động.
Nó cũng rất nghi hoặc, vì sao mẫu hậu lại thế này.
"Hóa ra, ý mẫu hậu muốn hỏi là phụ hoàng con có phải phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái phong quang tễ nguyệt không đúng không?"
Tống Viên a một tiếng, lập tức cười nói: "Đúng, cũng có thể nói như vậy." Khó trách bây giờ có một vài người hô hào phải đọc thật nhiều sách, không phải sao, cho tới bây giờ, vốn từ nói chuyện của cô vô cùng cằn cỗi, sẽ chỉ kw Sl, aw Sl, tôi có thể, ănb ngon, ha ha ha ha kinh thế...
Cô tốt nghiệp đại học, vậy mà ngay cả một đứa trẻ cũng không bằng.
Dung Đình nhớ lại một chút, xét thấy mỗi ngày không phải nó nghe tiếng nói vịt đực của thái giám thì cũng là cung nữ hoặc thái phó tóc bạc trắng, nó thật đúng là không biết nên hay không nên đặt mấy từ này ở trên người phụ hoàng.
"Phụ hoàng không giận tự uy, chuyên cần việc nước, ý chí rộng lớn, là minh quân của đất nước."
Tống Viên trầm mặc một lát: " Phụ hoàng em không có ở nơi này, thổi phồng cái rắm, nói thật là được rồi."
Dung Đình thành thật trả lời: "Ta không biết. Phụ hoàng hẳn là anh tuấn."
Cái gì gọi là hẳn là?
Làm cho trong lòng người ta ngứa ngáy khó chịu.
"Thôi được rồi, chị không làm khó em, chị chỉ hỏi em, tuổi của hắn lớn hay không?" Dường như sợ nghe được câu trả lời không tốt nên Tống Viên còn nói thêm: "Nếu như hắn lớn tuổi, râu ria xồm xoàm, có khi còn không được vài cọng tóc thì em cũng không cần nói cho chị biết! Nếu nói như vậy thà đừng nói cho chị còn hơn, đêm nay chị sẽ ngủ không được."
Dung Đình như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra: "Vấn đề này, cô vẫn có thể trả lời, phụ hoàng đang ở trong thời kỳ sung sức."
Tống Viên cũng theo đó mà thở ra một hơi: "Cảm ơn Cô Cô, đêm nay chị không gặp ác mộng rồi."
Trải qua lần nói chuyện phiếm này, Dung Đình cũng không thấy khó chịu, nhìn về phía Tống Viên đang đắp mặt nạ dưỡng da, nó đưa ra yêu cầu của mình: "Mẫu hậu, người viết chuyện xưa cho cô, cô đã đọc thuộc như nước chảy, nhưng lại chưa bao giờ nghe mẫu hậu chính miệng kể chuyện xưa, thật là tiếc nuối..."
Hóa ra khó chịu nửa ngày, chính là muốn nghe cô kể chuyện trước khi ngủ cho nó nghe à?
Mặc dù lúc này Tống Viên thật rất muốn lên mạng, thế nhưng không đến mức không để ý đến yêu cầu của đứa bé, cô đồng ý rất sảng khoái: "Được! Em lên giường nằm trước đi, chị làm xong sẽ đến."
Dung Đình nghe vậy trong lòng nhảy cẫng không thôi, vui vẻ trở về phòng của mình.
Tẩm cung này quả thực hơi nhỏ, nhưng mà bởi vì ở cùng với mẫu hậu nên có cảm giác thoải mái tự tại vui vẻ hơn cả trong cung điện của mình.
Nó nhịn không được, lăn lộn trên giường, lại cảm thấy hành động này không hợp lễ nghi, lặng lẽ nhìn quanh thăm dò, phát hiện mẫu hậu không thấy được, lúc này mới thoáng an tâm.
Từ sau khi xảy ra chuyện kỳ quái kia, Tống Viên càng quan tâm chăm sóc da của mình hơn.
Cô không tiếc đập tiền lên mặt với lên thân thể mình, ngoài những phương pháp làm đẹp bằng y khoa hiện nay thì không thể thiếu được những phương pháp làm đẹp bên ngoài, bình thường mỹ phẩm dưỡng da mà cô dùng đều là hàng cao cấp đắt đỏ, trải qua khoảng thời gian chăm sóc này, cuối cùng làn da cũng đã khôi phục vẻ trắng nõn non mịn sáng bóng như trước đó, trước kia cô sẽ còn ỷ vào mình còn trẻ tràn đầy collagen nên thức trắng đêm, hiện tại không dám tìm đường chết, ngoại trừ đêm qua, thì những lúc khác đều hận không thể ngủ trước mười giờ.
Cẩn thận làm hết các bước dưỡng da rườm rà, thậm chí trong khoảng thời gian đó Dung Đình còn không kiên nhẫn thúc giục cô mấy lần.
Quả nhiên cho dù đàn ông ở độ tuổi nào đều không có kiên nhẫn!
Tống Viên đi vào phòng Dung Đình, chuyển cái ghế dựa lại ngồi ở đầu giường: "Em muốn nghe chuyện cổ tích gì?"
Dung Đình đã sớm mệt rã rời, nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo, với nó mà nói, nghe mẫu hậu kể chuyện xưa còn quan trọng hơn đi ngủ.
"Quạ đen uống nước."
Tống Viên có ấn tượng rất sâu với chuyện cổ tích này, dù sao khi còn bé bà nội cô luôn kể cho cô nghe chuyện cổ tích này.
Cô nhớ lại trong đầu một chút, sau đó bắt đầu kể chuyện một cách trôi chảy.
Chưa được một lát, Dung Đình đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, không biết có phải là tư thế ngủ không đúng hay không mà khi nó ngủ còn phát ra tiếng ngáy.
Tống Viên nhìn vẻ mặt lúc nó ngủ, muốn giơ tay sờ sờ khuôn mặt của nó. Dáng vẻ của nó thật sự rất đáng yêu, lúc cười lên còn có lúm đồng tiền mơ hồ, nhưng nó rất ít khi cười, tuổi còn nhỏ đã cực kì cứng nhắc.
Cho dù trưởng thành sớm như thế nào thì nó vẫn chỉ là đứa bé, thật ra đối mặt với thế giới hoàn toàn xa lạ với mình này, nó rất ỷ lại vào cô, nhưng nó không nói, thậm chí ba phen mấy bận đều nói nó phải che chở cô, muốn bảo vệ cô.
Ngủ ngon, Cô Cô, ngủ ngon.
Đừng mơ thấy gì cả.
Trở lại phòng ngủ của mình, Tống Viên cũng không có tâm trạng lên mạng, cô lên mạng tìm hiểu về giám định quan hệ huyết thống, cũng may hai ngày nghỉ họ cũng làm việc, buổi chiều cô đã gọi điện thoại hẹn trước, buổi sáng hôm sau chỉ cần đưa tóc của cô với Dung Đình đến là được.
Trước khi ngủ cô rất bất đắc dĩ hẹn báo thức cho mình, rõ ràng hai ngày nghỉ có thể ngủ đến tự tỉnh, cô lại phải rời giường lúc bảy giờ, đứa bé Cô Cô này làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mà cũng rất tự giác, không rời giường trễ dù chỉ một chút, nó còn dậy được sớm hơn, nhưng bảy giờ rời giường đã là cực hạn của cô rồi, cũng là kết quả sau khi cô thỏa hiệp.
Sáng ngày thứ hai, Tống Viên mở app đặt thức ăn giống hôm qua, tìm kiếm một vòng cũng không muốn ăn cái gì, cô thật sự bị đứa trẻ này ảnh hưởng tới rồi, nhìn thấy người khác đánh giá không tốt liền có một chút lùi bước, trước kia cô đều không nhìn đánh giá của người khác, bây giờ thì thế này, "không ngon, còn có mùi khó chịu" "Qúa nhiều dầu, đã nói không bỏ ớt lại bỏ ớt, cay chết tôi rồi " "Ăn thấy có lông tóc, buồn nôn quá" nhìn những cái này làm cô lui bước.
Dạ dày của cô làm bằng sắt, đã sớm bách độc bất xâm, nhưng Cô Cô là một đứa trẻ, tuy cô chỉ là người giám hộ tạm thời của nó nhưng cô vẫn phải có trách nhiệm của phụ huynh, cũng không thể để nó ăn đồ ăn lung tung rồi đau bụng vào bệnh viện được?
"Hôm nay hạ nhiệt độ, ăn chút nóng hổi nha."
Tống Viên quyết định bữa sáng là mì sợi, bỏ rau xanh Thượng Hải, thịt với trứng luộc vào. Đương nhiên hai bát mì vẫn có khác biệt, phần của Dung Đình rất thanh đạm, còn cô trời sinh không cay không thì không thoải mái, trước đó cô đã mua một túi ớt, cô bỏ hai thìa vào trong bát, ngửi được mùi thơm của ớt, hấp dẫn khiến cô bài tiết nước bọt.
Dù sao Dung Đình cũng là trẻ con, nên cảm thấy rất hứng thú với bát mì của cô, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn.
"Mẫu hậu, đó là cái gì?"
Tống Viên hơi kinh ngạc: " Nơi đó của các em không có ớt sao?"
Chẳng lẽ cổ đại không có ớt?
Vẻ mặt Dung Đình thay đổi: "Bổn quốc có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, chỉ là vật này, chỉ cần mẫu hậu thích, cô nhất định sẽ cho người trồng ra."
Lúc này Tống Viên mới phát hiện không thích hợp, cô để đũa xuống nhìn về phía Dung Đình: "Cô Cô, em có ý gì? Em sẽ không phải muốn chị đi theo em trở về chứ?"
Dung Đình giữ im lặng, xem như thừa nhận.
Thật sự là nó có ý nghĩ này, ở chỗ này, mẫu hậu sinh hoạt chật vật như thế, trong cung điện lại không người hầu hạ, mọi chuyện đều phải tự thân đi làm, thật sự vất vả, bây giờ nó đã đoàn tụ với mẫu hậu, đương nhiên muốn đưa mẫu hậu hồi cung.
"Em tuyệt đối không nên có ý nghĩ này!" Tống Viên cảm thấy đây là vấn đề nguyên tắc, cần thiết nói rõ với Dung Đình: "Chị không có hứng thú gì với cổ đại, thật đấy, không có điện thoại không có máy tính chắc chắn chị sẽ không sống lâu được, mỗi ngày nhàm chán cỡ nào chứ."
"Cô sẽ ở bên người." Dung Đình nhẹ nói: "Chỉ cần mẫu hậu muốn, thích, cô đều sẽ vì mẫu hậu tìm tới."
"Dung Đình, em nghe chị nói, chị chắc chắn không sinh hoạt được ở cổ đại, cũng sẽ không quen thuộc, đó không phải là thế giới mà chị quen thuộc." Tống Viên nghĩ nghĩ còn nói thêm: "Hơn nữa, từ sâu trong lòng chị không thể nào chấp nhận chế độ ở cổ đại, chị ở nơi đó sẽ không vui vẻ, em biết không, ở nơi này của bọn chị có chế độ một vợ một chồng, chị tuyệt đối không thể chấp nhận bạn trai của chị, chồng của chị, ngoại trừ chị ra, còn có thêm những người khác."
Đại khái là Dung Đình trưởng thành sớm với thông minh, nên một vài lúc Tống Viên không có cách nào xem nó như một đứa trẻ, giống như hiện tại.
"Phụ hoàng chưa từng bước vào hậu cung nửa bước." Dung Đình nhìn cô: "Phụ hoàng dưới gối cũng chỉ có cô đứa bé này, chẳng lẽ không phải như lời người nói một vợ một chồng sao? Mẫu hậu mới là thê tử của phụ hoàng, những phi tần trong hậu cung kia chỉ là thiếp. Mẫu hậu cần gì phải để ý như thế?"
Vậy đại khái chính là sự khác biệt giữa cổ đại và hiện đại đi.
Cô biết, Dung Đình nhớ nhung ngưỡng mộ mẫu hậu trong miệng bao nhiêu, thậm chí, có lẽ trong lòng nó, chuyện của mẫu hậu còn quan trọng hơn với phụ hoàng và những người khác, nhưng thời đại của nó đã giáo dục nó, để lại trong suy nghĩ của nó những tư tưởng thâm căn cố đế.
Đứa trẻ còn như vậy, chứ đừng nói là người lớn, ví dụ như phụ hoàng trong miệng nó.
Không thể nói là ai sai, ai cũng không sai, chỉ là lập trường với tư tưởng không giống nhau thôi.
"Thế nhưng chị rất để ý."
Tống Viên lại cầm lấy đũa tiếp tục ăn mì sợi, lại nghĩ đến hình như Dung Đình không chỉ một lần nhắc đến nó là đứa con suy nhất của cha nó...
Có một vấn đề rất nghiêm túc rồi!
"Cô Cô, em nói cha em chỉ có một người con là em?"
Dung Đình vốn đang mất mác, nó muốn đưa mẫu hậu trở về, nhưng mẫu hậu không muốn trở về.
Mẫu hậu nói người nói trở về sẽ không vui vẻ, nó chỉ muốn để mẫu hậu vui vẻ.
Nó như con chim cút nhỏ bị kích thích, giờ phút này cực kì chán nản.
Nghe thấy Tống Viên hỏi như vậy, nó lại ngẩng đầu lên: "Vâng."
Vẻ mặt Tống Viên vô cùng phức tạp.
Thân là Hoàng đế, hậu cung vô số mỹ nhân, hắn còn đang ở tuổi sung sức, thế mà chỉ có một đứa bé, lại còn có khă năng là đứa bé do cô xuyên qua sinh ra, sao người dân ở đó lại không nói cái gì? Như vậy, vấn đề lại tới, vì sao hắn không bước vào hậu cung nửa bước?
Trên cơ bản là có thể loại bỏ ngay khả năng "Vì thê tử thủ thân như ngọc" này.
Nam nhân cổ đại, a.
Hoàng đế cổ đại, ha ha.
Đã có bao nhiêu Hoàng đế được hậu nhân coi là thâm tình, không phải cũng rất vui vẻ sinh con với người khác sao?
Nếu thật sự có giác ngộ chế độ một vợ một chồng thì sẽ không có chuyện tồn tại hậu cung phi tần.
Hắn hoặc là bận rộn đến mức ngay cả thời gian giải quyết vấn đề sinh lý cũng không có.
Hoặc chính là muốn mượn miệng đời che giấu một loại nào ẩn tật đó.
Về phần Cô Cô, cô nghĩ, hẳn là sản phẩm của bàn tay vàng xuyên qua, ừm!