Con Trai Tôi Là Thái Tử Xuyên Việt
Vẫn là câu nói kia, muốn giải thích tất cả những chuyện này thì chỉ còn cách chứng minh lời Dung Đình nói là thật, thay một góc độ khác để suy nghĩ, chỉ cần đã chứng minh Dung Đình là cô sinh, như vậy những cái này đều là tồn tại chân thực, ví dụ như chuyện cô đã từng xuyên đến cổ đại, ví dụ như cô là hoàng hậu.
Xuyên không có hai loại, người xuyên hoặc hồn xuyên.
Xét thấy sau khi cô tỉnh lại thân thể xảy ra đủ loại biến hóa, cô tương đối có khuynh hướng là người xuyên.
Hiện đại khoa học phát triển như thế, giám định quan hệ ruột thịt lại cực kỳ dễ dàng.
Nghĩ đến đứa trẻ này có thể là con của cô, Tống Viên đối với nó có bao nhiêu kiên nhẫn, cho dù mới chỉ ở chung được một đêm với thêm một buổi sáng, nhưng cũng bước đầu hiểu rõ tính cách của nó, cực kỳ mẫn cảm dễ giận, kiêu ngạo kỳ quái, loại chuyện như giám định thân phận ruột thịt này vẫn phải được sự đồng ý của người trong cuộc, dù người trong cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi.
Tống Viên chuẩn bị một lát, hỏi: "Cô Cô, chị thật sự không biết em, cũng có thể chị đã mất đi đoạn kí ức này, nhưng bây giờ vẫn còn chưa nhớ lại được, em có để ý chị dùng chút cách thức chứng minh quan hệ máu mủ giữa hai chúng ta hay không?"
Ánh mắt Dung Đình còn nhìn chằm chằm yakult trên bàn cơm: "Ý mẫu hậu là nhỏ máu nghiệm thân sao? Cô không ngại."
Được rồi, nói là nhỏ máu nghiệm thân hình như cũng không sai.
"Vậy để chị liên hệ, đoán chừng nhanh nhất hai ngày này sẽ đi làm giám định huyết thống." Lòng của Tống Viên tương đối lớn, trời sinh vô tư: "Những chuyện khác chờ có kết quả lại nói sau, mấy ngày nay cũng không cần vì chuyện này mà phiền lòng."
Lúc này Dung Đình mới thu tầm mắt lại, nhìn về phía Tống Viên, dường như rất không hài lòng với lời nói của cô: "Cô khiến mẫu hậu phiền lòng?"
Tống Viên thấy trên bàn cơm còn có yakult, lại đưa một bình cho Dung Đình: "Cho dù là ai tự nhiên lại có một đứa con cõ lẽ đều thấy luống cuống, tố chất tâm lý kém một chút cũng có thể bị dọa khóc, chị chỉ là phiền lòng đó là do tố chất tâm lý của chị đã quá cứng."
"Đúng rồi, em thích uống cái này không?" Tống Viên cũng mở một bình yakult uống: "Thứ này uống rất tốt, nhưng trước đó chị từng tìm hiểu, trong này có nước chè, trẻ con uống nhiều quá sẽ kén ăn."
Cô cũng rất thích uống yakult, một lần có thể uống cả dây. Hiện tại nếu như không phải vì kháng đường, thì hai dây yakult này sao có thể còn thừa.
Lúc đầu Dung Đình muốn buông yakult xuống, nhưng thân thể rất thành thật, nó vừa hút vừa lạnh lùng nói: "Cô chỉ là khát nước, không phải thích."
Phụ hoàng từng nói, thái tử không thể thể hiện sự yêu thích cho bên ngoài biết.
Ừm!
Đứa trẻ này! Rõ ràng nhấp một hớp yakult đã thỏa mãn đến híp mắt, thế mà còn nói không phải thích.
Tính tình của trẻ con cổ đại thật là kỳ quái! Nếu như đây quả như thật là con trai của cô... Vậy nó, chắc chắn nó giống dưa leo già kia nhiều hơn, từ nhỏ đến lớn cô luôn rất thẳng thắn, ba cô tìm dì mới, hỏi cô có thích hay không, cô liền rất thành thật nói không thích, bởi vì mùi hương trên dì mới quá nồng làm mũi cô khó chịu.
Tống Viên mặc kệ nó, đứa trẻ này khó chịu thì cũng không thể nuông chiều. Cô đứng dậy thu dọn bát cơm trên bàn, nồi bát đều bỏ vào trong máy rửa bát, làm xong những việc này cô duỗi lưng một cái, cảm ơn xã hội hiện đại làm cho hai tay cô được giải phóng.
Gần như mỗi ngày ở phòng làm việc cô đều phải nghỉ trưa, bây giờ nghỉ ngơi, sau khi cơm nước xong xuôi muốn nằm vài phút ở trên giường chơi điện thoại, nhưng mà trong nhà còn có trẻ con, dù sao trước tiên cũng phải sắp xếp cẩn thận cho nó đã, mới có thể lên mạng, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm giác trong khoảng thời gian này mình nghiện nặng hơn, nếu như cô thật sự đã từng xuyên đến cổ đại, như vậy cũng có thể tha thứ được hiểu được, đã mất đi điện thoại máy tính, một lần nữa lại có được, cô không ngâm mình hai mươi bốn giờ trên đó, đã coi như là rất khắc chế.
"Cô Cô, em có ngủ trưa hay không?"
"Ở trong lòng mẫu hậu, cô lười biếng như thế sao?"
Tống Viên: "..."
Ngủ trưa chính là lười biếng sao? Dưa leo già ở cổ đại nuôi trẻ con cũng quá nghiêm khắc rồi, đánh giá một sao.
"Đến nơi này của chị, có thể tạm thời buông lỏng, hoặc là chị hỏi em, em có buồn ngủ hay không?"
Thật ra đêm qua Dung Đình ngủ không ngon, lúc chuẩn bị trả lời thiếu chút không chuẩn bị ngáp một cái.
Tống Viên cố nén cười, còn giả bộ dáng nghiêm túc: "Nhập gia tùy tục, ở nơi này của bọn chị quy định trẻ con đều phải ngủ trưa, bây giờ em còn chưa tới tuổi học tiểu học, các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều phải ngủ trưa, không nói nhiều nữa, em trở về phòng đi ngủ đi."
Dung Đình có chút không tin, hồ nghi hỏi: "Cô thật sự có thể nghỉ ngơi sao?"
Thời gian phụ hoàng sắp xếp cho hắn không có thời gian ngủ trưa.
"Có thể!" Dưa leo già thật không phải là người cha tốt, hà khắc với con của mình như thế này, ngủ trưa thôi cũng phải hỏi ý kiến của cô, Cô Cô thật sự là một đứa bé đáng thương.
Sau khi đẩy Dung Đình trở về phòng nghỉ ngơi, lúc này Tống Viên mới chạy về phòng ngủ của mình, mở máy mình ra, than thở một tiếng, thật sự cảm thấy mình quá hạnh phúc.
Cô không xem phim, nhưng cô theo dõi các chương trình.
Cô còn thích dạo taobao, cô còn chơi weibo, cô còn mua hàng nước ngoài.
Wechat thông báo có tin nhắn, là Tạ Nhã gửi cho cô, hẹn cô ngày mai đi dạo phố mua đồ mùa đông uống trà sữa.
Nếu là trước kia, Tống Viên tuyệt đối nói mình có thể.
Nhưng nghĩ tới trong nhà còn có trẻ con...
Làm sao bây giờ, đột nhiên cô hiểu được vì sao dì nhỏ không muốn sinh con rồi, Dung Đình đã không còn là một đứa trẻ nhỏ nữa, nó có thể tự gánh vác cuộc sống đơn giản, nhưng cô đã cảm thấy sinh hoạt rất không tự do rất không tiện, những bà mẹ có con kia chắc chắn càng bất tiện hơn.
Chắc chắn cô không có cách nào mang theo Dung Đình cùng đi dạo phố, dù sao cô không biết nên giải thích với Tạ Nhã như thế nào, Dung Đình cũng chưa dung nhập vào xã hội này, giao tiếp với người khác còn có chút không ổn, cứ như bọn họ được nói chuyện với nó thì bọn họ nên mừng rỡ như điên, mang ơn, về phần nói chuyện, nó đều chẳng buồn phản ứng. Cái bộ dáng rắm thúi này, thật không biết là học của ai.
Tống Viên suy nghĩ một chút vẫn nên cự tuyệt lời mời, nói cô có việc đột xuất không thể đi được.
Tạ Nhã lại gửi tin nhắn tới: "Cậu có chó ở bên ngoài đúng không! Tớ đoán được mà! Đừng hòng cãi chày chãi cối nữa!"
Tống Viên: "..."
Cô có thể nói, không chỉ có chó, mà lỡ tay có cả chó con rồi được không?
Ôi trời, đau đầu quá!
Vì sao chuyện ly kỳ như vậy lại xảy ra ở trên người cô chứ? Xuyên qua cứ như chuyện trúng thưởng đấy, từ nhỏ đến lớn cô mua đồ uống còn chưa được tặng cái gì nữa.
Cũng coi như là bình an vô sự vượt qua, Dung Đình rất khó chịu rắm thúi, nhưng cũng có lúc nó hiểu chuyện nhu thuận.
Nhà mới của Tống Viên có một thư phòng, giá sách cũng không có mấy cuốn sách, lúc trước bà nội cô bỏ ra một trăm khối mua sách bán theo cân bày ở ven đường, mua 4 quyển truyện thật dày với binh pháp Tôn Tử, nặng muốn mạng, bà nội cô nói, sách này phải đặt ở thư phòng. Hiện tại đoán chừng cũng đã bị bụi phủ rồi, nghĩ đến trẻ con đều thích xem tranh, cô liền run run lấy quyển binh pháp Tôn Tử kia giao cho Dung Đình.
Trẻ con phải xem nhiều sách, dù sao cũng tốt hơn so với xem phim trên tivi. Mấy quyển trên giá sách không biết nó xem có hiểu hay không, nhưng mà cũng không liên quan, dù sao ngoài chung cư có tiệm sách, ngày mai dẫn nó đi dạo chơi. Cô thật sự là quá nhanh trí.
"Chị nghĩ rồi, các chuyên gia nuôi trẻ đều nói cho trẻ em xem ti vi ít thôi, vậy nên trước hết chị sẽ không dạy em mở TV xem, miễn cho dạy hư em." Tống Viên rất tự giác có phong phạm của gia trưởng: "Em đọc sách đi, nhưng mà thời đại của các em hẳn là dùng chữ phồn thể hoặc là chữ gì khác, nếu như em xem không hiểu, có thể hỏi chị."
Dung Đình nhận quyển sách này, tâm trạng vô cùng phức tạp, nó ngẩng đầu nhìn cô: "Mẫu hậu, người thật sự không nhớ bất kỳ cái gì sao?"
Tống Viên chịu không được ánh mắt cha không thương mẹ không yêu của đứa trẻ này: "Em cảm thấy chị đáng ra nên nhớ kỹ cái gì? Nói thử một chút xem."
Dung Đình ôm quyển sách một cách rất trân quý, thấp giọng nói: "Lão cung nữ nói, lúc cô ở trong bụng của người, người đã chuẩn bị đồ chơi với sách cho cô."
Tống Viên có chút không tin: "Có phải nhớ lầm rồi hay không? Chị... hình như không khéo tay như vậy, cũng không cẩn thận như vậy á!"
Lúc học cao trung, có đoạn thời gian rất lưu hành thêu khăn quàng chữ thập cho nam sinh mình thích, từ sau khi bị kim đâm vào đầu ngón tay vài lần cô liền nhận mệnh, thủ công cái gì đều là thiên địch của cô cả.
"Mẫu hậu không cần khiêm tốn." Dung Đình dừng một chút: "Tất cả đồ chơi, cô đều vô cùng thích, thích nhất chính là chuỗi hạt, chẳng qua từ sau khi cô ba tuổi thì không còn chơi nữa."
Chuỗi hạt? Là cái chủng loại làm vòng bằng hạt cườm mà trẻ con hay chơi kia á? Cô làm? Làm sao có thể, khó như vậy!
"Cô cũng thích tấm ghép hình kia, mẫu hậu khéo tay, cô rất thích."
Dường như Dung Đình đang chìm trong hồi ức, đã đoàn tụ với mẫu hậu một thời gian dài như vậy nhưng hình như những lời hắn muốn nói đều chưa nói.
Hắn cảm thấy mẫu hậu làm hắn tổn thương, nhưng lão cung nữ nói, mẫu hậu vì sinh hắn mà suýt nữa mất mạng, người từng vì hắn chịu đau đớn như vậy nên hắn cũng không cần vì mẫu hậu tạm thời quên mà trách tội nàng.
"Mẫu hậu vì cô chế tác truyện cổ tích, cô đọc thuộc làu làu."
"Mẫu hậu vì cô làm quần áo, cô cũng cho người ta giữ gìn thật tốt."
Tống Viên có chút chột dạ, cô luôn cảm thấy mẫu hậu trong miệng Cô Cô không phải cô, cái người khéo tay kia tuyệt đối không phải cô, ai cũng biết, cô thật sự là loại tay tàn, có đoạn thời gian nàng rất thích đồ chơi làm bằng ông, Tạ Nhã làm rất tốt còn cô thì hoàn toàn không làm được.
Dung Đình nhìn Tống Viên, khắp nơi trong tẩm cung của hắn đều có thể nhìn thấy dấu vết mẫu hậu lưu lại.
Hắn đã từng cực yêu xe ngựa nhỏ, nghe nói là mẫu hậu thiết kế vì hắn.
Mẫu hậu còn từng để lại bộ thư tịch, bị phụ hoàng giấu mất rồi, nhưng hắn vẫn tìm được, trên thư tịch ghi chép đủ loại chuyện lúc hắn ra đời, giờ nào đến giờ nào hắn ngủ, hắn làm việc và nghỉ ngơi đều được nàng ghi chép kỹ càng, nàng còn viết một vài thực đơn thuộc về riêng mình hắn.
Phía trên ghi chú sáu tháng sau mới có thể sử dụng.
Gạo mài thành phấn, dùng nước nóng pha thành hồ, ngày ba lần.
Sau đó có thể dần dần bỏ thêm hoa quả xay nhuyễn, thịt xay nhuyễn, rau xay nhuyễn.
Trước khi tròn một tuổi cấm ăn muối, trước hai tuổi cấm ăn mật.
Từng câu từng chữ trên đó đều thể hiện mẫu hậu yêu con mình, mẫu hậu yêu hắn, hắn biết, hắn không ngốc, nội tâm nhớ nhung mẫu hậu không có ấn tượng chưa từng chung đụng, mặc cho trải qua thiên tân vạn khổ, thậm chí bị phụ hoàng phát hiện trừng phạt đại giới, chỉ muốn thấy mặt nàng.
Hắn chỉ là đang nghĩ, chắc chắn nàng rất yêu hắn, rất nhớ hắn.
Hắn chỉ muốn đứng ở trước mặt nàng, để nàng nhìn thấy, hắn lớn lên rất tốt.