Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 64




Editor: tiểu mao

Từng ngón tay cào vào mảng đá cứng rắn, phát ra tiếng vang mỏng manh, móng tay trước nay vẫn luôn được cắt tỉa gọn gàng không biết từ lúc nào đã bị bật ra vài miếng, đầu ngón tay máu thịt mơ hồ, mỗi lần tiếp xúc với tảng đá đều làm đá nhuộm thêm một tầng máu, thanh niên đang trong trạng thái nửa mơ hồ hình như không cảm nhận được sự đau đớn ấy, chỉ mượn bản năng tiếp tục động tác trên tay.

Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.

Màu da cũng dần chuyển sang xanh đen.

“Tư!”

Tới tận khi một tiếng vang lên một tiếng vang nhỏ, kéo linh hồn anh từ trong ý thức nửa tỉnh nửa mê ra, thanh niên nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, vốn đầu ngón tay đầy vết thương vậy mà từ lành lại, ngón tay thậm chí còn mọc dài ra, hơi cong, móng tay tỏa ánh sáng lạnh lẽo, móng tay sau khi tiếp xúc với đá không nghe tiếng gãy giòn vang.

Zombie hóa?

không, nhiệt độ cơ thể vẫn chưa mất đi hết, triệu chứng của nhân loại vẫn còn duy trì, hẳn là đang trong quá trình chuyển hóa?

Tuy rằng không cách nào giải thích tại sao anh vẫn còn giữ được ý thức, hay đây là cái giá phải trả để trao đổi.

Nếu cô nhìn thấy anh như vậy, trong mắt cô sẽ xuất hiện điều gì?

Dù có là zombie cũng chẳng sao...

Thanh niên vươn tay.

Dù bị cự tuyệt, bài xích, chán ghét cũng được...

Cố gắng huy động sức mạnh cơ thể một chút, dồn toàn bộ vào mặt tảng đá đang che lấp.

Hạ Hoàng Tuyền, dù em có chết, cũng chỉ được chết trong tay anh.

Nếu cô lúc này mà nghe được tiếng lòng của anh, tám phần sẽ phun ngay một búng máu vào mặt anh. Cái tên hỗn đản miệng quạ đen này!

Bởi vì, cô cảm thấy mình sắp chết thật.

Thân thể bị đè xuống đất, vua zombie dùng cổ tay phải đã bị chặt đứt bàn tay kia chọc thẳng vào cổ cô, nhược điểm này mà bị bên kia không chế thì đúng là chết không thể nghi ngờ, nhưng mà so với việc làm cô tắt thở chết, nó hình như muốn ăn sống cô hơn. Hạ Hoàng Tuyền đúng là may mắn khi trước đó trong quá trình đánh nhau đã chặt đứt được cánh tay trái và bàn tay phải của nó, nếu không chỉ bằng móng vuốt sắc nhọn ấy cũng đủ xé nát cô rồi.

cô đưa tay phải liều mạng ngăn cản gương mặt đối phương đang sát gần, tay trái cố gắng duỗi sang bên cạnh, chỗ đó... đang có một thanh trường đao lặng lẽ nằm đó.

Đấu sức như vậy, theo thời gian trôi đi, cô dần dần rơi vào thế hạ phong.

Cổ tay trở nên yếu ớt, bất lực, nước bọt chảy ra từ miệng đối phương đang tí tách rơi trên lòng bàn tay cô, rồi một đường chảy xuống cổ tay, phát ra tiếng “tóc...”

Tiếng vang nhỏ không dừng ấy cũng đồng thời mang cho cô đau đớn kịch liệt, làn da bị ăn mòn, lộ ra máu thịt đỏ tươi, dường như bị mùi hương này hấp dẫn, nữ vương zombie này đang bị cô giữ cằm để ngăn chặn động tác, thi thoảng phát ra tiếng gào rống bực bội xen lẫn sự hưng phấn, bị sự thèm ăn kích thích, sức lực nó càng lúc càng lớn, nó lộ ra hàng răng bén nhọn, gương mặt cũng càng lúc càng gần.

“Rầm!”

Đúng lúc ấy, tiếng động như có vật nặng rơi xuống đất truyền tới.

Nếu là lúc nãy, đây cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, bởi vì lúc hai người đánh nhau luôn không ngừng phát ra âm thanh như vậy, nhưng mà, giờ phút này…Hình như vô cùng bất thường, là ai? Ai phát ra âm thanh đó?

không chỉ mình cô, vua zombie cũng vì cái gì đó mà kinh ngạc, gương mặt nó còn hiện lên biểu cảm như đang nghi ngờ.

Tận dụng thời cơ!

Hạ Hoàng Tuyền dứt khoát giơ chân, nhân lúc nó chưa chuẩn bị mà hung hăng đá một cước, sau đó thả tay ra, lăn người sang trái.

Trường đao dài từng tuột mất cuối cùng cũng về lại tay cô.

Tuy là trong đó đã không còn tử khí, nhưng mà, chỉ cần còn nắm nó, cô vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.

“Gào!” Vua zombie bị mất con mồi liền phát ra tiếng gào phẫn nộ, cánh tay của nó đập mạnh xuống mặt đất, lúc thực hiện động tác, cánh tay rắn chắc hiện lên cơ bắp mạnh mẽ, dựa theo sức bật kinh người, nó lại bật lại về phía cô tấn công!

cô chưa kịp đứng dậy đã bị ấn xuống thêm lần nữa!

Sau lưng bị đập mạnh xuống nền đất, đau đớn trên lưng tạm thời không nói tới, nội tạng vốn bị thương lại gặp chấn động không chút ôn nhu nào đánh vào, cổ họng cô nóng lên, vài sợi tơ máu dọc theo khóe miệng chảy xuống.

Đương nhiên, cô bị trọng thương như vậy, đối phương cũng không tốt hơn được bao nhiêu, cánh tay trái và bàn tay phải bị chặt đứt, một cơ thể có thể nói là hoàn mỹ lúc này đang đầy vết đao thương lẫn lộn, mỗi một vết thương đều sâu tận xương, có thể thấy được nó đã bị đánh thảm tới độ nào.

Lấy mạng đổi mạng, cũng chỉ tới mức ấy thôi.

Nhưng mà, nó là zombie, mà Hạ Hoàng Tuyền lại là con người.

một câu có vẻ đơn giản đã nói rõ nhược điểm của cô.

Mùi máu tươi hấp dẫn, vua zombie mở cái miệng rộng, hung hăng cắn về phía cổ Hạ Hoàng Tuyền, đôi tay cô đang cầm đao, trương đao mạnh mẽ đâm vào miệng vua zombie, va chạm với hàm răng đối phương phát ra tiếng “Keng” giòn vang, thế lực vậy mà ngang nhau!

Nhanh nhẹn hơn zombie tốc độ, vỏ cứng hơn zombie phòng thủ, sức lực mạnh hơn zombie sức mạnh, so…Nó dường như là tổ hợp của tất cả mọi loại zombie, nhưng lại mạnh hơn mỗi loại đặc trưng, trừ cái đó ra, nó có trí tuệ như của một đứa trẻ nhân loại nhưng có khả năng khủng khiếp để điều khiển các con zombie khác.

Nhưng giờ nó còn đang ở “thời kỳ suy yếu”.

Nếu thời kỳ mạnh nhất, nó sẽ mạnh tới cỡ nào?

Giờ mà không giết nó, e là sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Mà nhược điểm của nó…

Sau khi giết nhiều zombie như vậy, Hạ Hoàng Tuyền phát hiện một điểm tương đồng kinh người…Nhược điểm của bọn nó hầu như đều ở phần đầu, vấn đề là vua zombie này đánh chính diện gần như không có hiệu quả. Hoặc là nhược điểm của nó không ở phần đầu, chính xác hơn là có thể ở sau đầu.

Tiếc là, giờ không có tử khí hiện hữu, so đấu tốc độ thì cô hoàn toàn không phải là đối thủ.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

“Đoàng!”

Sau khi âm thanh đó vang lên, cô kinh ngạc phát hiện, cổ tay vốn đang ấn mình vậy mà lại dời đi, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, vua zombie đưa tay lên, chặn viên đạn đang phóng tới.

Viên đạn?

Vào lúc này, cô và nó cùng đồng điệu, hai người đồng thời quay về phía người thứ ba, đang nghiêng người chống vào tảng đá, một thanh niên tuấn mỹ yên lặng đứng đó, một tay anh chống vào tảng đá, một tay vững vàng giơ súng.

Thương Bích Lạc?

Hạ Hoàng Tuyền gần như trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào da thịt đối thương đang có chút màu xanh lục, cùng với hai chân tuy là đang run nhẹ nhẹ đây dù yếu ớt nhưng rõ ràng đang đứng thẳng…Sao có thể?

anh biến thành zombie rồi? không, rõ ràng có trí tuệ, vậy cái này rốt cuộc là…

“Đừng nằm ngốc nữa, nhược điểm của nó là gáy!”

“…Được!” Đúng, giờ không phải lúc ngẩn người!

Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên tránh thoát trói buộc của vua zombie, bứt ra lui về sau, vua zombie tức giận muốn dùng lại chiêu cũ, lại bị đạn liên tục bắn tới làm cản trở động tác, nó phẫn nộ gầm rú một tiếng, xoay người đánh về phía Thương Bích Lạc.

“Cẩn thận!” cô vội bật người lên, nhắm vào đầu nó mà chém!

một cộng một không chỉ là hai.

Qua thời gian dài ở chung, bất tri bất giác cả thanh niên và cô gái đều bồi dưỡng ra một loại ăn ý mạnh mẽ, nói tới cũng buồn cười, điểm này thậm chí đến bản thân bọn họ còn không rõ, mà người thực sự cảm nhận rõ lại là địch thủ của bọn họ, vua zombie.

Tình thế trong nháy mắt đã chuyển biến tốt đẹp.

Hạ Hoàng Tuyền tấn công chính diện, Thương Bích Lạc bổ trợ, dưới thế tấn công song song của hai người, nữ vương zombie nháy mắt rơi vào hoàn cảnh lấy trứng chọi đá, có mấy lần suýt nữa nó đã bị cô chém phải gáy, sau mấy phen nguy hiểm, không biết nó đã hạ quyết định gì, đột nhiên nhảy cao lên, nhảy lên một tảng đá, ngửa mặt lên trời thét dài, cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc nhìn lên, tử khí trên người nó bỗng nhiên tăng lên, cái này là…

“Ngăn nó lại!” Tuy rằng không có trực giác như Hạ Hoàng Tuyền, nhưng Thương Bích Lạc đã mẫn cảm phát hiện ra trong đó ẩn chứa nguy hiểm.

“Được!” Hạ Hoàng Tuyền giơ đao nhảy lên, lại bị một luồng khí không rõ đẩy bay, nói đến cũng khéo, thân thể cô nặng nề rơi trên tảng đá chỗ Thương Bích Lạc, giây tiếp theo, cô cảm giác mình được đỡ dậy.

“Có ổn không?” Thanh niên nhìn chăm chú vào cô gái cả người giờ đang đầy bụi, vết thương lẫn máu tươi, ngực có chút đau đớn kịch liệt.

“Giờ nên làm gì đây?”

“…”

“Đáng chết! Rốt cuộc nên làm gì mới tốt?” cô ôm ngực, liên tục ho khan vài tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô một phát giữ chặt ống tay áo Thương Bích Lạc, “Tôi cứ cảm thấy đã gặp nó ở đâu rồi, anh có thể nhớ ra không?”

“Từng gặp?” Thương Bích Lạc bỗng nhiên ngẩn ra, sương mù trong đầu trong nháy mắt tan ra, “Cái kẹp tóc kia còn không?”

“Kẹp tóc?” Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, sau đó vội vàng trả lời “Đây!”
“Ném văng ra!”

“Được!” Tuy là không rõ anh nói vậy là có ý gì, lúc này Hạ Hoàng Tuyền tràn ngập lòng tin với thanh niên, vẫn thò tay vào túi lôi cái kẹp tóc luôn mang bên người mỗi lần ra ngoài, hướng về phía vua zombie hô to, “Hỗn đản, nhìn đây này!” nói xong liền vứt kẹp tóc ra xa.

Khoảng khắc tiếp theo, chuyện vốn không có khả năng lại xảy ra.

Tử khí trên người zombie đang không ngừng tăng lên vậy mà cứng lại, rồi sau đó, vậy mà lại tan đi, nó ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn vào chiếc kẹp tóc bay lên trời theo hình vòng cung, trong mắt chuyển động thứ gì đó mà Hạ Hoàng Tuyền không hiểu được. Sau đó hai chân nó dậm xuống, nhảy từ trên tảng đá ra, giơ cánh tay đã mất đi bàn tay, giống như muốn bắt lấy cái kẹp tóc kia.

Thương Bích Lạc đột nhiên đẩy Hạ Hoàng Tuyền về phía trước, thì thầm, “Chớp lấy cơ hội.” Rồi anh giơ súng lên, nhắm ngay cái kẹp tóc.

“Giao cho tôi?”

“cô ấy hình như còn một người chị gái tên Vu Lôi, hai chị em họ trông khá giống nhau. Vu Nhụy muốn em đưa cái kẹp tóc này giao lại cho chị gái của cô ấy, nếu sau này gặp được thì nói.”

“Được. Nếu sau này gặp được, tôi nhất định sẽ đưa nó tận tay chị gái cô ấy.”

“anh thay cô ấy cảm ơn em.”

“…không cần khách sáo.”

“…Xin lỗi.” cô gái đã hiểu rõ mọi chuyện, lẩm bẩm thành tiếng, cô không ngờ mình lại dùng cách này để hoàn thành tâm nguyện của Vu Nhụy, nhưng mà chuyện tới nước này, cô đã chẳng còn lựa chọn nào khác.

Vua zombie, không, phải là Vu Lôi mới đúng, cô ấy rốt cuộc là nhìn được cái gì từ kẹp tóc này? cô ấy nhớ tới chuyện trước khi mình biến thành zombie ư? Cho nên mới không màng tất cả mà muốn bắt lấy.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi cô ấy sắp tiếp được kẹp tóc, bảo vật dưới sức mạnh của viên đạn mà biến thành bột mịn.

Nữ vương zombie trừng mắt, đôi mắt tràn đầy biểu cảm sợ hãi, cánh tay cuồng loạn múa may vài cái, nhưng cái gì cũng không túm được, chỉ có thể nhìn nó vỡ thành vạn mảnh, cuối cùng vẫn không bắt được.

“Gào gào!!!”

Cơn cuồng nộ làm mất hết sạch tính cảnh giác, nó điên cuồng la hét hướng về thanh niên mà tấn công, lại quên mất phòng nhược điểm của mình.

Toàn bộ, biến thành trần ai lạc định! (kết cục đã định)

không biết qua bao lâu, ngay lúc cô gái tỉnh lại sau ba bốn phút hôn mê, phát hiện mình được thanh niên ôm trong lòng, cô khàn giọng hỏi: “Nó đã chết chưa?”

Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào người con gái đang gối lên đùi mình, vươn tay xoa xoa gương mặt nhỏ bẩn thỉu của cô: “đã chết rồi.”

Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đột nhiên dừng trên móng tay nhòn nhọn hơi cong của anh, cô vươn bàn tay yếu ớt lên, cố sức bắt lấy anh, “anh là…Biến thành zombie rồi?”

“…” Đôi mắt Thương Bích Lạc hơi nheo lại, tuy là chưa hoàn toàn biến thành, nhưng cũng gần rồi, lúc đó, anh sẽ hoàn toàn mất đi lý trí? cô sẽ muốn giết chết anh sao? Nếu như vậy, chi bằng ra tay trước thì hơn…

anh hít mũi, một phần cơ thể đã bị biến đổi, có thể ngửi được hương vị máu thịt tràn đầy hấp dẫn đầy ngọt lành của cô, thật muốn ăn…Muốn cắn rách cái cổ ấm áp của cô, cắn vào máu thịt tươi mới, nhấm nháp vị máu mỹ vị, muốn đem cô từng chút từng chút một nuốt vào bụng. So với việc bị chán ghét bị cự tuyệt rồi giết chết, chi bằng cứ ăn sống cô luôn, biến cô thành một phần của mình.

Ý tưởng này, giống như con rắn trong vườn địa đàng làm con người sa đọa cả ngàn năm trước, “Tê tê”, lời nói nhỏ nhẹ, khiến người ta vui vẻ bị kéo vào địa ngục.

Ăn cô!

Ăn cô!!

Ăn cô!!!

không biết từ khi nào, ánh mắt thanh niên đã dừng lại trên cần cổ mềm mại của cô gái, anh lẳng lặng chuyển động móng tay đang bị cô gái nắm lấy, móng tay bén nhọn chạm nhẹ lên da thịt trắng nõn mịn màng, chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể đâm vào trong đó, cảm nhận được chất lỏng đỏ hổng đang chẩm rãi chuyển động kia.

Đột nhiên cảm giác sau lưng có chút rét lạnh, Hạ Hoàng Tuyền nhìn Thương Bích Lạc đầy kỳ lạ, rồi đột nhiên thở dài một cái: “Gia hỏa này đúng là đáng thương quá.”

Động tác thanh niên chững lại: “Hở?”

“anh vốn dĩ chỉ có mỗi ưu điểm lớn lên đẹp, giờ mất rồi, đúng là quá đáng thương.”

“…”

“Nhưng mà,” cô gái cong khóe miệng, nắm chặt thêm lòng bàn tay ấm áp giống con người của thanh niên, khẽ cười nói, “Xấu đi cũng không sao, thành zombie cũng không sao, chỉ cần còn sống là tốt rồi.”

“…” Đồng tử bỗng nhiên thu nhỏ lại.

Giây tiếp theo, cô cảm thấy mình bị thanh niên ôm chặt vào lồng ngực, gương mặt anh chôn sâu vào cổ cô, tư thế làm cô rất khó chịu, vì thế giãy giụa vài cái, lại nghe được câu nói tiếp theo của anh, bỗng nhiên cứng đờ.

Thanh niên khi nói chuyện, hơi nóng thổi qua làn da trắng tinh mềm mịn của cô.

anh nói: “Quả nhiên rất muốn ăn em.”

“…”

Lời tác giải: Vốn định phát tiện lợi cho Ngôn tiểu ca, nhưng giữa một mảnh tiếng tung hô “mẹ kế”, nên thôi. Thêm là, dù boss tăng thêm chút vũ lực thì vẫn không phải là đối thủ của muội tử. Chỉ là không giống với trước kia, cần muội tử bảo vệ, hơn nữa lúc sau là bla bla, khúc giữa là blabla, cho nên hắn không có khả năng bắt nạt muội tử đâu, mọi người cứ yên tâm. Muội tử là cường nhất! Về phần Ngôn tiểu ca à, cứ để hắn tiếp tục nằm đi.

P/s: Nhân vật tên Vu Thụy có xuất hiện ở phía đầu truyện nhưng lâu quá cũng quên luôn, đại loại cứ nhớ chị ấy là nhân vật phụ từng xuất hiện là được