(E: Tên chương có dấu hiệu này là do editor đặt, không phải tác giả)Gió thu xào xạt vô tình, lá rụng xác xơ đầy thê lương.
Ngày 11 tháng 11, ngày lễ độc thân, đây là một hôm thích hợp cho những cuộc chia ly.
Trong một góc đường hẻo lánh ít dấu chân người, một người mẹ trẻ xinh đẹp dịu dàng dặn dò con mình: “Bé ngoan, nghe lời mẹ, đứng ở chỗ này đừng đi đâu cả, chờ mẹ về đón con, được không?”
Một bé trai khoảng ba bốn tuổi, trắng nõn đáng yêu giống như tiểu thiên sứ trong tranh sơn dầu, mặc trên mình bộ quần áo mới tinh đầu tiên trong đời, cái miệng nhỏ cắn một góc chiếc bánh mì bơ mà mình chưa từng nhấp nháp qua, trong mắt tràn ngập tín nhiệm: “Dạ, nghe lời mẹ.”
Hốc mắt người mẹ trẻ đỏ bừng, trước khi nước mắt sắp rơi xuống, nhẫn tâm quay lưng rời đi.
Đường phố rét lạnh là một chuyến xe lửa không có đường về, đứa trẻ cô độc nhìn theo bóng dáng đang dần đi xa, trong mắt dần ảm đạm xuống, tĩnh mịch hệt như đáy hồ ám dạ.
“Bảo bảo là bé ngoan, biết nghe lời mẹ.”
“Bảo bảo nhớ đường về nhà, nhưng bảo bảo sẽ không về nhà……”
“Sẽ không làm mẹ khó xử……”
Nó đứng ngơ ngác trong một góc tối âm u chật chội, không có ánh sáng mặt trời, thật khó có thể nhận ra rằng thời gian đang trôi đi, nhưng cái bụng kêu gào lại chính là dụng cụ báo giờ tiêu chuẩn nhất.
“Ục ục” tiếng cảnh báo càng lúc càng lớn, tuyên cáo cái bánh mì bơ lúc sáng đã hoàn toàn được tiêu hóa.
Có mấy người mặc cảnh phục cười nói đi qua, nó liền rúc mình ẩn vào trong góc.
Cũng có một người mẹ trung niên, dắt tay con mình đi ngang qua. Cô bé được mẹ cột cho hai bím tóc xinh xắn, hai má phồng to ăn bánh bao thịt.
Xoạch, cái bánh bao xuất hiện chưa tới hai giây đã rớt xuống đất bỏ mình. Đứa bé bẹp miệng, theo bản năng muốn khóc, nhưng bị ánh mắt ẩn hàm lửa giận của mẹ dọa sợ.
Tiền lương của người mẹ trung niên không nhiều, điều này có thể nhìn ra được từ hai bàn tay thô ráp và bộ quần áo cũ trên người cô. Nhưng con của cô lại không giống như vậy, toàn thân trên dưới đều sạch sẽ, ở nhà trẻ tuyệt đối sẽ không bị những đứa trẻ khác giễu cợt.
200 đồng mua quần áo đều có thể bỏ ra, hà tất lại vì một cái bánh bao 2 đồng mà làm thương tổn sự tự tôn của con mình.
Người mẹ trung niên thở dài: “Hôm nay cô giáo dạy con thế nào, thức ăn rớt dưới đất thuộc về loại rác nào?”
Cô bé lén lút nhìn sắc mặt của cô, rất nhanh liền hiểu ra mẹ không tức giận, một lần nữa vô ưu vô lự mà cười rộ lên: “Thức ăn bẩn thuộc về loại rác bếp dư, lời cô dạy con đều nhớ.”
Người mẹ chỉ chỉ vào bốn cái thùng rác ở đối diện con đường nhỏ: “Rác thì phải xử lý như thế nào?”
Cô bé nhặt cái bánh bao bị dơ ở dưới đất lên, khoái hoạt vui sướng chạy sang đường: “Mẹ, mẹ chờ nha, con đi ném vào thùng rác.”
Người mẹ trung niên nhìn đứa con nhỏ xinh đẹp lanh lợi, tình thương trong mắt đều bộc lộ ra ngoài. Hai mẹ con tay cầm tay, trong tiếng cười thanh thúy như lục lạc của bé gái mà dần dần đi xa.
Không một ai phát hiện ra thân ảnh thấp bé trong cái góc kia.
Ban ngày xe cộ lướt ngang, đêm tối hơi lạnh bao phủ bốn phía. Nhân viên vệ sinh điều khiển xe rác, dừng lại ở bên cạnh thùng rác, cánh tay máy nâng lên, đổ tất cả rác thải hôi thối vào trong thùng xe.
Nhân viên vệ sinh dùng cái kìm đẩy đẩy một chút, bất mãn mắng: “Người thời nay đều là một đám không có đạo đức, chính phủ mỗi ngày đều tuyên truyền phân loại rác, phân loại rác, vậy mà không một ai thèm chú ý, làm tăng thêm số lượng công việc cho người khác!”
Cho dù tức giận, nhưng anh ta vẫn trước sau như một, luôn cẩn thận mà thay túi đựng rác mới cho thùng rác.
Xe rác chở theo mùi hôi dần dần đi xa, đứa trẻ liền chậm rãi dịch ra từ trong góc tường.
Rác cần phải được phân loại, không thể gây thêm phiền toái cho chú nhân viên vệ sinh. Dù không được đi nhà trẻ, nhưng trước kia ở trong tiểu khu cũng thường xuyên phát loa tuyên truyền phân loại rác. Trí nhớ của nó rất tốt, cách phân loại ra sao đều rõ ràng rành mạch.
Nó đi tới chỗ bốn cái thùng rác, màu xanh lam, màu xanh lục, màu đỏ, màu xám, nhìn từng hàng chú thích, liền có điểm ngốc.
Nó đã quên mất điểm mấu chốt, nó không biết chữ.
Rác thải bếp dư là màu gì? Rác tái chế là cái nào? Đâu là rác có hại?
Đứa trẻ cắn môi, nỗ lực suy nghĩ một hồi, cuối cùng lựa chọn thùng rác màu xanh lam. Nó thích màu xanh lam, màu sắc tự do tự tại giống như bầu trời.
Thùng rác 1 mét rất cao, so với nó còn cao hơn một chút, nó tốn một chút công phu để chuyển mấy khối gạch lót chân, mới bò được vào trong thùng rác.
“Bẹp” một tiếng.
Trong xoang mũi tràn ngập một mùi hôi thối còn đọng lại, nhưng nó cũng không ghét bỏ.
Thân là rác rưởi, nào có tư cách để ghét bỏ thùng rác. Phải cảm tạ thùng rác, để nó có được chỗ quy túc sau cuối, không đến mức vất vưởng nơi đầu đường, chết cũng không có chỗ mai táng.
Trong bóng đêm, không biết đã trôi qua bao lâu, nó bất tri bất giác thiếp đi.
Khi một lần nữa tỉnh lại, là do bị một âm thanh ở trên đỉnh đầu đánh thức.
“Hô!!!”
Bên ngoài truyền đến một tiếng hít khí khiếp sợ cực độ, giọng nói khàn khàn, giống như một thiếu niên 13-14 tuổi đang trong thời kỳ vỡ giọng, “Này…… Loại rác thải gì đây?”
Đứa trẻ có chút mơ hồ, nãi thanh nãi khí nói: “Tôi là rác có hại.”
Thiếu niên ghé đầu vào trong thùng rác, đánh giá nó một hồi: “Nhưng mà, đây là thùng rác tái chế.”
Đứa trẻ ngốc: “……”
Thiếu niên nở nụ cười, làn da của cậu có chút ngăm, nhưng khi cười rộ lên liền trông phá lệ đẹp trai tiêu sái, chói mắt như ánh mặt trời ban trưa, dễ dàng làm cho đôi mắt của người khác bỏng rát: “Ra đây nào, anh đưa em về!”
Đứa trẻ cũng không giãy giụa, tròng mắt đen nhánh cố định ở trên người cậu.
Thiếu niên vỗ vỗ quần áo của nó, dơ bẩn không thể tránh né, nhưng cậu cũng không ghét bỏ, ngược lại còn có bộ dáng quen thuộc với những loại chuyện như thế này: “Em tên là gì, vì sao lại ở chỗ này, ba mẹ đâu, nhà ở đâu?”
Đứa trẻ ngữ khí bình tĩnh, thành thục đến mức không giống một đứa trẻ con: “Mẹ vứt bỏ tôi, tôi là một khối rác nhỏ dư thừa.”
Tay của thiếu niên dừng lại, ngồi xổm xuống nghiêm túc nhìn nó hồi lâu: “Vứt bỏ là phạm pháp, ca ca đưa em đến Cục Cảnh sát, em khẳng định sẽ có thể trở lại bên cạnh mẹ.”
Đứa nhỏ xoay người, nỗ lực muốn bò trở lại thùng rác, lần này nó đã tìm đúng thùng rác có hại màu đỏ.
Thiếu niên thở dài, cánh tay hữu lực ôm nó lên: “Được rồi, cùng anh về nhà nhé.”
Cũng không còn cách nào, nhặt thì cũng đã nhặt rồi, chỉ có thể phụ trách đến cùng.
Thiếu niên cũng là một cô nhi bị người ta vứt bỏ, được một lão nhân họ Chu nhận nuôi, trình độ văn hóa không có bao nhiêu, lúc ấy ổng đang nhóm lửa nấu cơm, tùy tiện nghĩ ra một cái tên, liền gọi cậu là Chu Viêm
(lửa).
Kỳ thật ông vốn định đặt tên là Chu Cơm, nhưng vì không biết nhiều mặt chữ, nên không biết viết chữ “Cơm”. Về sau chuyện này đã làm cho Chu Viêm không ngừng cảm thấy may mắn, nếu không khi đi ra ngoài tham gia thi đấu, thật đúng là không có mặt mũi nào để báo danh.
Hiện giờ Chu Viêm lại nhặt về một đứa nhỏ, ông Chu nhìn thấy ngó sen xào thịt trên bàn cơm, bưng bát rượu, há mồm liền phán một câu: “Con về sau gọi là Chu Ngẫu Phiến
(ngó sen).”
Chu Viêm trợn trắng mắt, nhưng cũng không nói gì, đồng tình mà gắp một lát thịt mới ra lò đút cho Chu Ngẫu Phiến.
Từ hôm đó trở đi, sau mông Chu Viêm liền mọc thêm một cái đuôi, cậu đi học, có người chờ cậu tan học ở ngoài cổng trường, đi đánh nhau về, có người bôi thuốc băng bó cho cậu, khi nương ánh đèn làm bài tập trong bóng tối, có người…… khụ, đọc đáp án cho cậu.
Chu Ngẫu Phiến còn nhỏ tuổi nhưng rất lanh lợi, tính tình cổ quái, không chơi cùng đám trẻ con cùng tuổi mà chỉ biết dính lấy Chu Viêm, như keo dán sắt 502 không xé xuống được.
Đối với chuyện này, ông Chu và Chu Viêm đều vô cùng bất đắc dĩ, lén lút nói chuyện với nhau, đại khái chắc là biết chuyện sớm, biết mình bị mẹ vứt bỏ, tâm lý liền không giống với những đứa trẻ khác.
“Đứa nhỏ này thật thông minh, mặt mũi cũng xinh xắn, thật không hiểu được nhà ai lại nhẫn tâm ném đi một bé trai đáng yêu như vậy?” Ông Chu mở bao thuốc lá 10 đồng, lắc đầu tiếc hận.
Chu Viêm đang bận bịu làm việc, phân loại chỗ đồng nát vừa nhặt được, sau khi đổi thành tiền chính là sinh hoạt phí của bọn họ. Nơi ở hiện tại của ba người là một căn phòng thuê nằm trong bãi phế liệu, ở sân sau đều là một đống mấy vật dụng kim loại nhặt được.
Chu Ngẫu Phiến ngồi xổm trong góc tường, chuyên chú xem một quyển tranh cũ nát. Đây cũng là do Chu Viêm nhặt về, sau khi khử trùng liền tùy tay ném cho nó.
Trí nhớ của Chu Ngẫu Phiến rất tốt, phàm là chữ mà Chu Viêm đã dạy, tất cả đều nhớ rõ ràng rành mạch. Nó đặc biệt thích đọc sách, trước khi đi học, Chu Viêm chỉ cần ném cho nó một quyển sách, là nó có thể ngồi xem cả ngày, đặc biệt bớt lo việc quản giáo.
Ông Chu không có nghề nghiệp đàng hoàng gì, ngày thường chỉ có thể dựa vào thu nhặt đồng nát để duy trì sinh hoạt hằng ngày của cả nhà.
Ông không vợ không con, ngay từ đầu cũng đã từng nghĩ tới việc đưa Chu Viêm vào trại trẻ mồ côi, nghe nói tới một đứa trẻ khỏe mạnh như vậy, là không lo không có gia đình tốt nhận nuôi, nhưng Chu Viêm lại không muốn đi.
Sáu tuổi cậu đã gặp được ông Chu, ăn ngon uống tốt tâm tình tốt, đến năm mười tuổi thì sức lực đã mạnh hơn ông gấp mấy lần. Ông Chu gầy trơ cả xương, không lôi kéo được tên nghé con choai choai cường tráng này.
Hiện tại lại tới phiên Chu Ngẫu Phiến, cũng nối gót theo Chu Viêm, sống chết không chịu đi.
Có đôi khi, ông Chu nửa đêm tỉnh lại cũng có chút sầu não, hai đứa nhỏ này đều là hạt giống tốt, vậy mà lại mai một trong tay mình.
Chu Viêm thấy bộ dáng mặt ủ mày ê của ông, liền biết trong lòng ông đang nghĩ cái gì, như ông cụ non mà dỗi: “Con cháu đều có phúc của con cháu, ông thật đúng là ăn no rửng mỡ, cả ngày miên man suy nghĩ cái gì.”
Không giống như Chu Ngẫu Phiến, Chu Viêm không nhớ rõ chính xác năm đó mình đã bị vứt bỏ như thế nào. Nhưng cậu căn bản là không thèm để ý, chỉ muốn yên ổn sống tốt.
Điều mà ông Chu lo lắng, suy cho cùng chính là một chữ, tiền.
Chu Viêm cảm thấy, trên đời này những việc có thể sử dụng tiền để giải quyết, đều không phải là vấn đề lớn. Cậu biết sở đoản và sở trường của mình, muốn dựa vào học tập để trở nên nổi bật, nếu không có đầu óc, thì điều kiện gia đình cũng căn bản không cho phép. Cậu chỉ thích hợp với những việc tốn sức, đổ máu đổ mồ hôi đều được.
Vào năm mười lăm tuổi, Chu Viêm đã liền tìm ra con đường tương lai mà mình phải đi, tham gia vào một câu lạc bộ quyền anh tư nhân. Bên trong đều là thanh thiếu niên sinh ra trong gia đình nông thôn gia cảnh bần hàn, khát khao muốn dựa vào nắm đấm dốc sức tạo ra cho mình một tương lai chói lọi ở thành phố lớn.
Cậu xác thật có thiên phú ở mảng này, học quyền một năm, liền trở thành NO.1 của câu lạc bộ, tham gia các giải đấu quyền anh lấy giải thưởng, từ ban đầu chỉ có mấy trăm đồng, phát triển thành con số trên mười ngàn.
Năm Chu Viêm 18 tuổi, trên cơ bản đã giải quyết được vấn đề tài chính cho cái tổ hợp gia đình này, Chu Ngẫu Phiến 8 tuổi đã được anh trai đưa vào trường tư lập, tiếp thu nền giáo dục tốt nhất. Tuy rằng trong ba ngày đầu tiên tiểu quỷ này đều nháo sự, nhưng thành tích học tập vẫn luôn ổn định ở hạng đầu của khối một.
Học bá là cậu, giáo bá là cậu, giáo thảo cũng là cậu. Đối với tiểu hỗn đản bề ngoài thiên sứ nhưng tâm địa ma quỷ này, toàn bộ học sinh các khối đều vừa yêu vừa hận.
Năm đó Chu Viêm hai mươi tuổi, vấn đề mà tiền không thể giải quyết, đã xuất hiện.
Ông Chu mắc ung thư, là bệnh máu trắng, không có cách điều trị. Từ khi được đưa vào bệnh viện, đến khi rời khỏi nhân thế chỉ ngắn ngủi ba tháng.
Ngày đưa tang, Chu Ngẫu Phiến bị mẹ vứt bỏ cũng không rơi nước mắt, lần đầu tiên khóc đến rối tinh rối mù. Buổi tối ôm Chu Viêm ngủ, trong mộng vẫn còn tiếp tục khóc.
Trong bóng đêm, Chu Viêm vuốt ve phía sau lưng em trai nuôi của mình, trong lòng đột nhiên nhớ tới một câu thoại sến rụng răng trong phim cổ trang. Tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương.
Anh cảm thấy mình cần phải đổi mới hoàn cảnh sống cho Chu Ngẫu Phiến, miễn cho nhìn vật thương tâm.
Vừa lúc, trước mắt Chu Viêm liền có một cơ hội. Một vị đại diện đến từ câu lạc bộ quyền anh của Mỹ nhìn trúng anh, muốn anh gia nhập vào câu lạc bộ.
Chu Viêm vốn không định rời khỏi Trung Quốc, nhưng hiện tại lại đổi chủ ý. Anh vẫn luôn cảm thấy, nền giáo dục của nước nhà tuy tốt nhưng vẫn còn nhiều bất cập, muốn cho Chu Ngẫu Phiến ra nước ngoài học hỏi nhiều hơn.
Em trai của anh là một thiên tài, nhất định sẽ có được tương lai rộng lớn hơn nữa.
Năm 21 tuổi, Chu Viêm mang theo Chu Ngẫu Phiến băng qua đại dương đi đến một đất nước xa lạ. Trong sự thống trị kéo dài suốt mấy trăm năm của những võ sĩ da màu và da trắng trong giới quyền anh, liền sát ra một mảnh trời. Trên đài thi đấu quốc tế, đến lúc này lại bất ngờ xuất hiện thân ảnh của một người Trung Quốc.
Ba năm sau, Chu Viêm đoạt được đai lưng vàng trong cuộc thi WBO dành cho võ sĩ hạng nhẹ, trở thành một quyền vương danh xứng với thực!
Trong lúc này, Chu Ngẫu Phiến cũng thuận lợi dung nhập vào môi trường học tập ở Mỹ.
Chu Viêm chưa bao giờ nương tay khi đầu tư giáo dục cho cậu. Tựa như một thiếu gia quyền quý, vẽ tranh, chơi nhạc cụ, sáng tác…… Chỉ hận không thể mời được giáo viên tốt nhất khắp thiên hạ về dạy học cho cậu.
Dưới sự che chở của anh trai, Chu Ngẫu Phiến vẫn luôn an ổn lớn lên.
Mãi cho đến một năm sau, một vụ tai nạn giao thông bất thình lình xảy ra, biến Chu Viêm thành người thực vật.
Bầu trời của Chu Ngẫu Phiến, sụp đổ!