Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 3




Trần Vũ Trạch là trọng sinh.

Chuyện này cậu ta không ai nói cho bất kỳ ai. Biết được thế cục hai mươi năm trong tương lai chính là con át chủ bài lớn nhất của cậu ta.

Nhưng rốt cuộc phải vận dụng ưu thế như thế nào thì trong khoảng thời gian ngắn cậu ta cũng khó có thể quyết định. Đời trước cậu ta phung phí quá nhiều thời gian để ăn chơi đàn đúm, ngay cả địa vị ở giới giải trí đều là do đập tiền mà có được.

Lúc sắp chết, cậu ta mới hối hận không kịp. Trên đời này, thứ không thể tin tưởng nhất chính là cảm tình của người khác.

Cậu ta đoạt được Thái Văn Sâm từ trong tay Chu Tuyết Tình thì lại thế nào, tên súc sinh này ở nhà mẹ đẻ không bị quản thúc, lập tức lộ ra bộ mặt thật âm ngoan lương bạc, ăn nằm với một tiểu minh tinh xinh đẹp trong công ty.

Đáng tiếc, thời gian cậu ta trọng sinh quá muộn, “thảm án hào môn” làm cho cả đế quốc khiếp sợ kia đã phát sinh, Trần gia đã sắp lâm vào khốn cảnh lớn nhất trong khoảng một trăm năm nay.

Đời trước, đối với chính trị và quân sự cậu ta đều không hiểu, một lòng chỉ muốn gả cho Thái Văn Sâm, gia tộc gặp khốn cảnh cũng không có được nửa điểm trợ giúp. Cậu ta cảm thấy, không sợ cha từ chức, một ngày nào đó vẫn luôn có thể Đông Sơn tái khởi.

Cậu ta hoàn toàn không ngờ tới, người cha trong lòng lớn tựa Thái Sơn có thể dựa vào đã sớm nhật mộ Tây Sơn, từ từ già đi, trong khi những anh chị em ngang hàng đều là hạng người bình thường, khó có thể mang trên vai gánh nặng chấn hưng Trần gia.

Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, cậu ta vẫn luôn tự cho là mọi chuyện hãy còn tốt đẹp, thẳng đến khi bị Thái Văn Sâm phản bội, khóc lóc níu kéo không có tác dụng, lúc này mới chân chính hiểu rõ, Trần gia đã hoàn toàn xuống dốc.

So sánh với cảnh ngộ thê thảm của mình, Chu Tuyết Tình đã từng là bại tướng trong chuyện tình trường cuộc sống lúc này lại rất ngăn nắp lượng lệ. Gả cho người chồng tuy chỉ có quân hàm Đại tá, nhưng lại toàn tâm toàn ý đối với cô ta, sủng ái có thừa, có tiếng là thê nô.

Địa vị ở giới giải trí cũng phát triển không ngừng, liên tiếp nhận về nhiều giải thưởng lớn. Dựa vào việc làm từ thiện mà thành công tẩy trắng bản thân. Hàng năm quyên tiền, giúp đỡ học sinh nghèo khó trên những tinh cầu lạc hậu, cực kỳ có danh vọng trong lòng người hâm mộ.

Quyền thế nhà mẹ đẻ của cô ta cũng phát triển rất nhanh chóng, ba người anh chị mỗi người đều bất phàm, hai Trung tướng, một Thượng tướng, chính là tâm phúc của hoàng đế. Trước khi Trần Vũ Trạch chết, Chu gia đã trở thành danh môn vọng tộc số một Thiên Thú Tinh.

Ban đầu Trần Vũ Trạch vẫn thấy phiền não, phải nên cứu vớt gia tộc như thế nào, nhưng khi nghe nói đến người con út của Chu gia Chu Tuyết Đình, Thượng tướng trẻ tuổi nhất của đế quốc trong tương lai, thậm chí còn từng một lần trở thành Nguyên soái lúc này vẫn chưa kết hôn, trong đầu linh quang chợt lóe, liền hiểu rõ mình nên làm gì.

Cậu ta không hề hoài nghi, thời kỳ thanh niên chính là mị lực của mình.

Chu Tuyết Đình cũng không biết mình đang bị người nhớ thương. Y bấm nhận liên hoàn call đoạt mệnh của Cốc Đằng, trong thiết bị liên lạc cá nhân liền truyền đến một tiếng thét đinh tai nhức óc cơ hồ như muốn đâm thủng màng tai của y.

“Thái Văn Sâm động tay động chân với chị ba của em, anh ngăn không được, mau mau tới hộ giá!” Còn đính kèm định vị.

Dám khi dễ Omega của Chu gia, ngại mình sống lâu quá sao.

Chu Tuyết Đình nhanh chóng chạy tới chỗ định vị, từ xa xa đã trông thấy ba người đang loạn thành một nùi.

“Tiểu Tình, em nghe anh giải thích đi, anh cũng là bị tên tiện nhân Trần Vũ Trạch kia lừa gạt, cầu xin em cho anh một cơ hội……”

Cốc Đằng dùng hết sức bình sinh, muốn gỡ cặp móng heo đang ôm lấy Chu Tuyết Tình của Thái Văn Sâm ra, nhưng hắn chỉ là một Omega, dù thế nào cũng không đánh lại sức lực của một Alpha.

“Họ Thái, anh có biết xấu hổ hay không, bị Trần Vũ Trạch đá, còn muốn đến đây gây chuyện cho Tuyết Tình nhà tôi, tra nam cút ra chuồng chó mà ở đi!”

Thái Văn Sâm đã sớm không vừa mắt Cốc Đằng, nếu tên Omega này không ở bên tai Chu Tuyết Tình nói xằng nói xiêng về gã, với tính cách ngốc bạch ngọt ôn nhu của Chu Tuyết Tình, sao có thể cự tuyệt quay lại với gã chứ.

Trong mắt gã hiện lên vẻ căm ghét, vung tay muốn cho Cốc Đằng một cái tát. Một Alpha như gã dùng toàn lực mà ra tay, lần này nếu đánh thật, nửa bên mặt của Cốc Đằng chỉ có thể bị hủy hoại.

“A a a!”

Trong tiếng hô đau của Thái Văn Sâm, Chu Tuyết Tình đen mặt uy hiếp: “Động thủ với Omega, anh có còn là Alpha không! Còn dám ra tay một chút, để xem tôi có phế anh đi hay không!”

Y đang muốn gọi người kéo gã ra ngoài cho gã một bài test về sức chịu đựng, chỉ nghe Cốc Đằng hô lớn một tiếng: “Chờ đã!”

Omega lấy một tư thế duyên dáng mà nhấc một chân lên, chuẩn xác không lầm đá trúng hạ bộ của Thái Văn Sâm. Kế tiếp, cùng với một tiếng kêu thảm thiết như gà bị cắt tiết trong bối cảnh âm nhạc đượm buồn, hắn hoàn mỹ thi triển nguyên bộ mười tám cách thức phòng lang.

Khi Chu Tuyết Đình kéo người đi ra ngoài, ai nấy cũng đều ngượng ngùng lại giậu đổ bìm leo.

“Sớm đi bệnh viện khám đi, có lẽ còn bảo trụ được.” Hắn nghĩ một đằng nói một nẻo mà an ủi vài câu.   

Chỉ có mỗi Omega này quan tâm, lão yêu tinh chân thành không khinh người.

Tiễn đi vị khách viếng cuối cùng, người Chu gia rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống cùng nhau, hảo hảo dùng cơm chiều. Hầu gái bưng lên nhiều món ăn phong phú, Tưởng Triết Văn cũng chọn ra vài món, cho người mang lên thư phòng.

Chu Tuyết Đình đối diện với Omega mắt to trừng mắt nhỏ: “Sao anh còn chưa đi?”

Sắc mặt Cốc Đằng tái nhợt, chà lau nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt: “Anh biết em không muốn nhìn thấy anh mà, được…… Anh đi……”

Hắn thật thê thảm thiết, hiu quạnh như đóa hoa nhỏ lung lay trong gió lạnh.

Chu Tuyết Tình vội vàng giữ chặt người lại, trừng mắt nhìn em trai nhà mình: “Đi cái gì mà đi, A Đằng cậu là em dâu tương lai của mình, chúng ta chính là người một nhà.”

Đại phu nhân Khúc Tiện Ca và Nhị phu nhân Tưởng Triết Văn cũng dùng một loại ánh mắt để nhìn tra nam mà khiển trách y, luôn miệng muốn giữ Cốc Đằng ở lại.

“Mấy ngày nay A Đằng cũng giúp đỡ bao nhiêu việc, còn thức đêm bồi bọn chị, em sao có thể nói như vậy! Đối đãi với khách nhân bình thường đều không thể thất lễ như thế được, huống chi A Đằng còn là vị hôn phu của em!”

“Chu Tuyết Tứ, làm Alpha cũng không thể vô tình vô nghĩa như thế! Omega tốt như A Đằng, em có thể cưới được chính là phúc khí tám đời!”

Dưới sự liên hợp công kích của các Omega, Chu Tuyết Đình liền quân lính tan rã.

“Em đầu hàng, yêu cầu ưu đãi tù binh.”

Từ đầu tới đuôi, mông Cốc Đằng không hề rời khỏi chiếc ghế Chu gia, cuối cùng còn phải cầu tình thay cho Chu Tuyết Đình. Thần thái ung dung từ ái, giống như thánh mẫu bám vào người vậy, ánh sáng chói lóa xóa hết bóng tối quanh đây.

“Đừng trách cứ Tuyết Tứ, đây đều là em cam tâm tình nguyện. Nếu cậu ấy không vui, trái tim em nơi này cũng đau như đao cắt.”

Kỹ năng diễn xuất quả thật cao thâm, mau ra nhận cơm hộp.

Tuyết Đại và Tuyết Nhị chỉ dám ném cho em trai một ánh mắt đồng tình, trên tinh thần sẵn sàng chi viện. Còn mở miệng hát đệm thì thôi bỏ đi, đêm nay hai người không muốn ngủ ở phòng khách.

Đêm nay, Chu gia vẫn như cũ là thiên hạ của Omega.

Sau bữa tối, người Chu gia quây quần ngồi bên nhau, thảo luận công việc đưa tang ngày mai. Mẹ Chu chỉ có mộ chôn di vật, thiếu đi trình tự hỏa táng. Mộ địa là có sẵn, từ khi Chu gia phát tài liền mua một khối đất ở ngoại ô, xây dựng thành mộ viên của gia tộc. Trước hết là dời mộ của hai cụ Chu đã mất nhiều năm sang đó, hiện giờ thì mẹ Chu cũng đi theo bọn họ.

Chu Tuyết Lâu mở ra một quyển đồ sách, bày cho mọi người cùng xem: “Bia mộ anh đã chọn rồi, các em nếu không có ý kiến thì cứ quyết định như vậy nhé. Ba cố ý dặn dò, chừa phần mộ bên cạnh bà cho ông.”

Chu Tuyết Đình bắt chéo hai chân, lười biếng dựa nghiêng trên ghế sô pha, tùy ý ngó người bên cạnh vài lần.

“Lần này trở về, tóc lão cha đã bạc trắng, giống như già đi hai mươi tuổi. Ông vẫn luôn nhốt mình ở thư phòng không ra ngoài, bi thương quá độ cũng là một vấn đề, lỡ như lẩn quẩn trong lòng tự cho mình một viên đạn thì làm sao bây giờ?”

Chu Tuyết Tình kinh ngạc một chút: “Ba sẽ không yếu ớt như vậy đâu?”

Bọn họ thân làm con, mẹ ngoài ý muốn qua đời, tất nhiên là vô cùng thương tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không nghĩ quẩn trong lòng. Cho dù là vì muốn để cho người đã ra đi an tâm, cũng phải nỗ lực sống cho càng tốt hơn.

Rõ ràng có ghế trống, nhưng Cốc Đằng vẫn cố tình ngồi chung với Chu Tuyết Đình, không sợ vẻ mặt ghét bỏ của đối phương mà dính chặt không buông: “Oan gia này nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, em sợ là cũng không sống nổi.”

Sự hấp dẫn tin tức tố giữa AO có đôi khi tựa như mi dược, làm người ta muốn ngừng mà không được. Một khi mất đi nửa kia phù hợp, cả người sẽ liền trở nên trống vắng tịch mịch.

Loại gút mắt thâm nhập vào trong xương tủy này, những cặp AO đã kết hôn lại càng dễ dàng thể hội hơn người khác, Chu Tuyết Kiều hỏi Tưởng Triết Văn: “Người phụ trách quét tước thư phòng là ai?”

Tưởng Triết Văn không hổ là một nửa tâm đầu ý hợp với cô, ngay lập tức lĩnh hội được ý tứ trong đó: “Ngày mai anh sẽ cho quản gia Tiền tự mình đi quét dọn thư phòng, nhìn xem có vật phẩm nguy hiểm nào không.”

Trong tình huống bình thường, bọn họ cũng không cảm thấy cha mình sẽ yếu ớt như vậy, nhưng ai có thể bảo đảm không có chuyện lỡ như đây. Không có gì đáng buồn bằng tâm đã chết, người xúc động tự sát cũng không ít.

Khúc Tiện Ca tuy là con dâu trưởng của Chu gia, nhưng cũng là chưởng gia. Cô say mê với âm nhạc, bận rộn hoạt động ban nhạc của mình.

Tuy hàng năm cùng Chu Tuyết Lâu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng hai vợ chồng tình cảm thâm hậu, kết hôn hơn mười năm, sinh được bốn đứa nhỏ, hai đứa nhỏ tuổi nhất là hai Alpha sinh đôi, Chu Bỉ Mông và Chu Bỉ Thiến, mới vừa tròn ba tuổi.

“Như vậy đi, về sau Mông Mông và Thiến Thiến sẽ ở lại tổ trạch, để ba ba chiếu cố hai đứa nó, người ta một khi phân tán tinh lực sẽ liền không một mực đắm chìm trong quá khứ đau thương nữa.”

Chu Tuyết Lâu khen ngợi nói: “Chủ ý này không tồi, bọn nhỏ đều thực ngoan ngoãn, còn có bảo mẫu đi theo, cũng sẽ không làm ba mệt mỏi.”

Hai đứa nhóc ranh kia cư nhiên còn có thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ sao?

Khóe miệng Chu Tuyết Đình giật giật, ai cũng nói cha mẹ khi nhìn con cái đều tự động bật filter, đại ca đại tẩu nhà mình chính là mắt mù.

Tự cầu phúc cho mình đi, lão cha, con cháu đều là của nợ mà.

Chu Tuyết Đình đứng dậy, duỗi duỗi gân cốt: “Không còn sớm nữa, đêm nay em đến linh đường gác đêm, mọi người đều đi nghỉ đi.”

Người một nhà cũng không cần khách sáo, sau khi dặn dò y cẩn thận ánh nến ở linh đường thì từng người tản đi.

Cốc Đằng vẫn còn ôm cánh tay y, cả người như không xương mà quấn lên. Nhìn bộ dáng buồn ngủ của hắn, Chu Tuyết Đình khó có được mà thư hoãn chút ngữ khí: “Anh cũng đi ngủ đi.”

Cốc Đằng lắc đầu, tú khí mà ngáp một cái: “Ngày mai kết thúc lễ tang anh phải đi Thiên Đồ Tinh tham gia hội chợ thương mại trong hai tháng, thật muốn đánh em bất tỉnh, nhét vào hành lý mang theo mà.”

Chu Tuyết Đình bất đắc dĩ: “Anh có phải không cẩn thận lại nói ra mấy suy nghĩ khó lường hay không!”

Cốc Đằng cười cười.

Nửa đêm, linh đường thập phần an tĩnh, ánh nến leo lắt lúc sáng lúc tối, bóng dáng nội thất phản chiếu lúc to lúc nhỏ, phảng phất như một thứ đồ vật không rõ đang giương nanh múa vuốt, làm tăng thêm một phần âm trầm đáng sợ.

Có điều, chỉ cần nghĩ đến người nằm đây chính là mẹ, hết thảy mọi ảo tưởng khủng bố đều tan thành mây khói.

Thậm chí còn có chút hy vọng trên đời này có ma quỷ, lấy trạng thái tâm lí hiện giờ của ba Chu, hoàn toàn sẽ không bài xích một đoạn tình người duyên ma này.

Hai người ngồi cạnh bức ảnh chụp trắng đen, Chu Tuyết Đình vuốt vuốt bộ quần áo chôn cùng mẹ Chu, một lần nữa gấp lại chỉnh chỉnh tề tề. Quen làm nội vụ trong quân đội, chút việc này đều là chuyện cỏn con, gấp ra vuông vứt như một khối đậu hủ.

Cốc Đằng mân mê thiết bị liên lạc cá nhân một hồi, gửi tin nhắn đến cho Chu Tuyết Đình.

“Mấy ngày nay anh tìm được chỗ tin tức này, em tạm nhìn xem nhé. Anh có một người bạn là phóng viên chiến địa, bình sinh phóng đãng không kiềm chế được còn thích tìm đường chết, chỗ nào nguy hiểm là có bản mặt của nó, tư liệu cậu ta ghi hình có tính chuẩn xác rất cao.”

Chu Tuyết Đình mở màn hình lên: “Khó trách cùng anh cá mè một lứa.”

Cốc Đằng nhéo cái eo tinh tráng của y, nhéo nhéo liền chậm rãi trượt xuống.

Chu Tuyết Đình đánh văng móng vuốt của hắn ra, lạnh mặt: “Đang ở trước mặt mẹ tôi, trang trọng nghiêm túc chút đi!”

Cốc Đằng chắp tay trước ngực lạy lạy: “Mẹ, ngài yên tâm, con sẽ chiếu cố Đình Đình thật tốt, sớm sớm kết hôn với em ấy, sinh một đội bóng bụ bẫm, ngài ở trên trời nhất định phải phù hộ cho chúng con nha!”

Chu Tuyết Đình: “……Anh là heo sao!”

Cốc Đằng ngắm ngắm phía dưới của y: “Heo ba, lời nói ra như bát nước hất ra ngoài, mẹ ở trên trời giám sát, chúng con nhất định sẽ làm được. Em phải nỗ lực đó, anh xem trọng em lắm.”

Chu Tuyết Đình: “……” Đau thận.

Trong lúc nói chuyện phiếm, còn có thể giảm bớt một ít cơn buồn ngủ, nhưng khi Chu Tuyết Đình chuyên tâm xem tư liệu trên thiết bị liên lạc cá nhân, Cốc Đằng liền không chịu nổi mà ngủ gà ngủ gật. Hắn đã thức hơn ba mươi tiếng đồng hồ, ở giữa chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi hai tiếng.

Chu Tuyết Đình đẩy hắn về phòng, nhưng hắn đã ngủ say như chết, đành phải để cho ngủ ở bên cạnh.

Tư liệu rất dài, khi Chu Tuyết Đình vừa xem xong, bên ngoài trời đã sáng choang. Cốc Đằng hai mắt nhắm nghiền nằm gác trên đùi y, trên người đắp áo khoác của y.

“Hoắc Quách……” Tên kẻ đầu lĩnh băng nhóm tinh tặc này có chút quen tai, y cố vắt óc suy nghĩ, theo lý thuyết, lấy trí nhớ của y, đã nghe qua tên thì sẽ không quên được.

“Hoắc Quách…… Chu Tuyết Tình……” Y đột nhiên cứng đờ, phảng phất như bị sét đánh.

Đây hình như chính là tên hai nhân vật chính trong tiểu thuyết ABO của em trai nuôi,《Cá chậu chim lồng của tinh tặc vương》mà!

Vãi beep, sống 26 năm, mới phát hiện bản thân mình đã xuyên vào tiểu thuyết!