(Do khả năng của editor có hạn, thơ trình độ tiểu học ở phía trước!!)Gameshow bắt đầu quay ngày thứ hai, tổ tiết mục tính ra còn có lương tâm mà để cho các khách mời thể nghiệm một phen các hạng mục du lịch kích thích, tắm biển, mô-tô nước, thậm chí là lướt sóng, lặn biển, chỉ cần có người có lá gan chơi thì tổ tiết mục đều xuất tiền túi.
Đương nhiên trong đó mấy cảnh lật thuyền rơi xuống nước chọc cười khán giả là không thể thiếu, một người vui không bằng mọi người cùng vui, xem các người xui xẻo, mọi người liền an tâm.
Ngày thứ ba, vở kịch lớn tới.
Nếu đã là tiểu thuyết gia mạng, các khách mời cũng coi như là người đã thò một chân tiến vào giới văn học, vậy thì không lý nào lại không an bài một hội thi làm thơ, để từng người thể hiện tài năng văn học của bản thân.
Trước màn ảnh phát sóng trực tiếp, đạo diễn tuyên bố nội dung trò chơi—— Làm thơ thùng băng.
“Cổ có câu Tào Thực đi bảy bước làm một bài thơ, hôm nay chúng ta liền thi đấu khả năng sáng tác thơ nhanh của mọi người, nhưng với một hình phạt là thùng băng. Có ba quy tắc, thứ nhất, rút thăm quyết định đề thơ, nếu nội dung lạc đề thì tính là khiêu chiến thất bại, bị phạt tạt thùng băng. Thứ hai, cần phải hoàn thành và viết xong bài thơ lên bảng của mình trong vòng một phút, quá giờ được tính là khiêu chiến thất bại, phạt thùng băng. Thứ ba, bài thơ không yêu cầu tinh tế hay xuất sắc, chỉ cần áp vần, không áp vần khiêu chiến thất bại, phạt thùng băng.”
Chung Trường Chinh phe phẩy chiếc quạt xếp giấy màu trắng, bên trên đề hai chữ “Trung Dung”, dáng vẻ thanh thản, lại thêm ba phần nho nhã, vậy mà lại vô cùng hòa hợp với tình cảnh hội thơ lúc này: “Đây còn không phải là vè sao, thú vị thú vị.”
Văn Nhân Ba Ba giơ tay đặt câu hỏi: “Xin hỏi đề thơ là gì?”
Chờ nhân viên hậu đài đặt hòm rút thăm xuống, đạo diễn nói: “Tên của mười người các bạn đều nằm ở bên trong, rút được tên ai thì người đó chính là đề thi của các bạn.”
Lời này vừa ra, mọi người liền hai mặt nhìn nhau.
Sở Hàn cuốn tay áo lên cười mắng: “Tổ tiết mục các người đây là thuần túy gây sự, bắt khách mời làm thơ, làm không tốt còn không phải là bị người ta ghi hận sao.”
Nhưng trong lòng thì lại hưng phấn lên, vốn còn nghĩ phải làm thế nào để tạo cảm giác tồn tại cho bản thân, cơ hội liền tự động dâng tới cửa. Qua hôm nay, cái gameshow này sắp lên hot search, tên của gã cũng sẽ nổi theo.
Chu Ngẫu Phiến dựa vào vai anh trai thở dài: “Văn học cổ là nhược điểm của em đó, anh chỉ điểm cho em một vài từ khóa tiếng Trung đi.”
Chu Viêm lấy di động ra: “Lâm trận mới mài gươm không vội cũng sáng, em trước tiên tra cứu một chút, xem có cái nào phù hợp với tình hình bài vè hay không. Đây cũng không tính là phạm quy chứ?”
Y cao giọng dò hỏi đạo diễn, nhận được đáp án khẳng định: “Áp vần và sát đề, chỉ cần thỏa mãn hai yêu cầu quan trọng nhất này là được.”
Dù sao cũng phải làm xong bài thơ trong vòng một phút, cho dù có muốn tra trên mạng thì cũng phải nhìn xem có thời gian dư dả hay không. Nhưng đối với Chu Ngẫu Phiến thì như vậy là đủ rồi, cậu hoan hô một tiếng, ôm di động nhanh chóng tìm tòi cách thức làm vè.
Lúc này, màn hình phát sóng trực tiếp cũng đang nghị luận sôi nổi, tốc độ làn đạn cũng cực kỳ nhanh.
【Hiện trường làm vè, thầy Chung khẳng định không thành vấn đề.】
【Trò chơi này rất sắc bén, thủy triều rút đi mới biết được ai đang quả vịnh, phát sóng trực tiếp mới kiểm nghiệm được ai là hàng thật giá thật.】
【Lầu trên chuẩn, thời điểm khảo nghiệm bản lĩnh tới rồi, ai kia thuê người viết thay không biết có nhột không.】
【Ô ô ô, tôi cảm thấy Ngó Sen đại đại gặp bất lợi rồi, cậu ấy mới 18 tuổi, hơn nữa còn lớn lên ở nước ngoài, nói về bản lĩnh làm thơ Trung Quốc, khẳng định không bằng những người khác.】
【Làm vè thôi mà, chỉ cần áp vần với sát đề, còn có thể baidu, không thấy có tính khiêu chiến cho lắm.】
【Lầu trên khẩu khí ngông cuồng quá nhỉ, làm một bài tại chỗ nghe thử?】
Trong lúc làn đạn đang khí thế ngất trời, các khách mời cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Ở hiện trường treo một thùng băng cách mặt đất 3 mét, bên trong tuy có mấy khối đá vụn, nhưng cũng sẽ không đập thủng đầu. Với nhiệt độ không khí 30 độ như lúc này, hình phạt thùng băng cũng không thể gọi là quá đáng, chẳng sợ làm thơ thất bại, cùng lắm thì được tắm nước lạnh một chút.
Người thứ nhất lên sân khấu vẫn là Chung Trường Chinh, ông đứng dưới thùng băng, gấp quạt chắp tay thi lễ một vòng: “Lão hủ hôm nay khoe khoang một hồi, mong các vị chớ có chê cười.”
Văn Nhân Ba Ba ngồi ở bên cạnh Mục Lưu Phương, cười nói nhỏ: “Thầy Chung rõ ràng đã định liệu trước, còn khiêm tốn như vậy.”
Mục Lưu Phương hiển nhiên cũng rất tin tưởng vào chồng mình: “Không biết lão Chung sẽ rút được tên của ai.”
Chung Trường Chinh bỏ tay vào trong hòm thăm, rút ra một tờ giấy, vừa mở ra nhìn, sắc mặt liền có chút cổ quái.
Các khách mời và người xem ở trước màn hình đều vô cùng tò mò, hận không thể ném tròng mắt qua, nhìn xem bên trong đó rốt cuộc viết cái gì.
【Thầy Chung sao lại ngơ ngác rồi, mặc kệ là rút được tên ai, thuận miệng ngâm hai ba câu vè đối với chú mà nói chỉ là một bữa ăn sáng thôi!】
【Tò mò +1】
Đạo diễn ở một bên hô lên: “Thầy Chung, mời thầy công bố nội dung giấy thăm, một phút đếm ngược đã bắt đầu.”
Chung Trường Chinh bất đắc dĩ đầy mặt: “Là bà nhà tôi.”
Màn hình tức khắc ồ lên, mấy vị khách mời cũng không nhịn được mà cười to.
【Wow wow, đây thật đúng là vận mệnh trêu đùa, những người khác thì có thể tùy tiện ngâm một bài, nhưng đến phiên bà xã đại nhân, thầy Chung chỉ sợ là cũng không thể tùy tiện lừa gạt cho qua rồi.】
【Tổ tiết mục quá đỉnh, vậy mà lại làm cho tôi cảm thấy rất kích thích, thầy Chung cẩn thận về nhà phải quỳ ván giặt nha.】
【Thầy Chung, hồi tưởng một chút xem năm đó ngài theo đuổi cô Mục như thế nào, ca ngợi ca ngợi, khen 360 độ không góc chết là ok.】
Mã Tiểu Lộ nhảy dựng lên, chỉ sợ tình hình không đủ loạn: “Thầy Chung, đạo diễn đã bắt đầu tính giờ rồi, còn lại 46 giây!”
Chung Trường Chinh minh tư khổ tưởng, rốt cuộc cũng đặt bút, 5 giây trước khi đạo diễn kịp nói hết giờ, mới viết xong chữ cuối cùng.
Đạo diễn tiếp nhận bảng viết, hướng tới màn ảnh mà đọc lên một cách đầy nhịp điệu: “Mới yêu tựa ngày hôm qua, chớp mắt đã là lão bà, hai nam nữ thần vườn trường, xuân qua tình vẫn còn vươn.”
Đầu thơ này vừa ra, các khách mời và người xem đều sôi nổi trầm trồ khen ngợi, trên màn hình một loạt ngón tay cái.
【Bài vè này trau chuốt từ ngữ không quá hoa lệ, nhưng nếu muốn hoàn thành nội trong một phút thì độ khó cũng cực kỳ cao, thầy Chung quả nhiên tài hoa hơn người, bản lĩnh truy bà xã năm đó vẫn còn dùng tốt.】
【Like like thầy Chung, không ngờ thầy Chung và cô Mục năm đó đều là nam nữ thần nha, trai tài gái sắc, ân ái nửa đời, suy nghĩ một chút liền cảm thấy thật lãng mạn!】
Khóe miệng Mục Lưu Phương cười đến không khép được miệng, thoái mái hào phóng mà bình luận: “Lão Chung nhà tôi vẫn chưa phát huy tới trình độ bình thường đâu, lúc còn trẻ viết thư tình cho tôi, mỗi một dòng đều có linh khí hơn nhiều, cảm tình nồng nàn.”
【A a a, gameshow này rõ ràng không phải thể loại tình cảm, sao tôi còn bị nhét một họng cẩu lương như vầy!】
【Bị thầy Chung và cô Mục show ân ái……】
【Chao ôi, tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi, đây quả thật chính là cuộc hôn nhân trong mộng, tình cảm sâu đậm, làm bạn đến già.】
Người tiếp theo lên sân khấu chính là Văn Nhân Ba Ba, nhưng Mã Tiểu Lộ lại chủ động đề nghị muốn thay bạn gái đứng dưới thùng băng, nếu bạn gái làm thơ thất bại thì để hắn tiếp nhận trừng phạt.
【Tiểu Lộ, rốt cuộc cũng ra dáng một nam tử hán rồi, đỉnh anh.】
【Biểu hiện tốt lắm, không thể để bản thân thua kém thầy Chung, nếu không về nhà ngay cả trái cây cũng không có mà ăn, ha ha ha】
【Ơ kìa, lần này người nào đó không giành lên trước nữa à, tài văn chương không có chứ gì?】
【Lầu trên đừng nói huỵch toẹt ra như thế, người ta còn đang vội vàng baidu kia kìa.】
Đề thi của Văn Nhân Ba Ba chính là Chu Viêm, cô nhanh như bay cầm lấy bút viết, chỉ tốn 26 giây đã làm xong. Đạo diễn tiếp nhận bài thi, một bên khóe miệng liền không nhịn được mà hơi nhếch lên.
“Biển rộng muôn làn sóng, lạnh nhất là mùa đông, Viêm ca giỏi phải biết, gả ngay không hối tiếc.”
Văn Nhân Ba Ba bổ sung: “Hôm qua tôi có nói chuyện phiếm với Ngẫu Phiến đệ đệ, cậu ấy nói trong nhà đều là anh trai ôm đồm việc nhà giặt quần áo nấu cơm. Tôi nghe xong cảm thấy rất ganh tỵ. Mình như thế nào lại không có phúc khí tốt như vậy, bạn trai suốt ngày chỉ biết nằm ườn ở nhà. Thật hâm mộ với người bạn gái sau này của Viêm ca.”
Mã Tiểu Lộ vốn muốn chạy đến cùng bạn gái làm một cái ôm nhiệt tình, nhưng bị một câu như vậy đả kích, liền ngồi xổm ở góc tường.
【Bài thơ này quả thực đã nói lên tiếng lòng của tôi đó, cặp chân dài kia, eo hông kia, tám khối cơ bụng kia…… *lau nước miếng*】
【Viêm ca chính là kiểu mãnh nam bên ngoài nhật thiên nhật địa, ở nhà quét đất nấu cơm, lên được thính đường
(?), vào được phòng bếp, tuyệt thế nam nhân!】
【Chết chết tôi, Viêm ca có bạn gái chưa vậy?】
【Tôi cũng có một tên bạn trai lười biếng, phi thường đồng cảm với tâm tình của nữ thần nhà tôi. Trên cây chanh là quả chanh, dưới quả chanh là ngươi ta hắn. Nhưng mà chia tay là không có khả năng, cho nên tôi chỉ có thể tạm chấp nhận kiểu sinh hoạt này.】
Chu Ngẫu Phiến không nhịn nổi nữa, bảo hộ ở trước người ca của cậu, cảnh cáo một chúng khán giả đang điên cuồng liếm bình: “Không cho phép đánh chủ ý lên người anh của tôi, nếu không phải bước qua xác tôi đã.”
Làn đạn lại là một mảnh ngao ngao.
【Chiếm hữu dục của Ngẫu Phiến đệ đệ lại phát tác rồi, cũng khó trách, có anh trai tốt như vậy, ai có thể từ bỏ mà đem gả ra ngoài đây…… Khoan, nói là gả thì có hơi sai sai.】
【Lầu trên vừa nói ra chân tướng đó, nếu tôi mà có anh trai như vậy cũng sẽ ôm chặt không buông, đáng tiếc tôi chỉ có một thằng em trời đánh, ô ô ô】
【Xã hội nợ tôi một người anh trai hệ liệt.】
【Ha ha ha, lầu trên chuẩn, bắt tay bắt tay】
Chu Ngẫu Phiến không ngờ làn đạn lại đột nhiên rẽ qua một góc độ quỷ dị như vậy, tuy cậu đã từng nghĩ đến việc mượn lực của nhóm hủ nữ để xào CP, nhưng cũng đã sớm từ bỏ. Nửa cái chân của Chu Viêm đã vào trong chén của cậu, cho nên tiểu kỹ xảo này liền không cần dùng đến nữa.
Cậu biết đây không phải là do Na Na kích động fan để dựng CP, mà là chính bọn họ xào nấu lên. Trong khoảng thời gian ngắn, cậu vừa sảng khoái lại vừa phiền não.
Mà Na Na vừa bị Chu Ngẫu Phiến nhắc tên, lúc này đang ngồi ở trong văn phòng, vui sướng nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, cô đang điên cuồng hét lên ở trong lòng, nhóm mỹ nữ, các cô xào đúng CP rồi a a a!
Chân tướng chỉ nằm ngay trong lòng bàn tay của cô, nhưng lại không có cách nào nói ra ngoài miệng, đúng là vừa vui mừng vừa buồn bực mà.
Nhưng cũng không có cách nào, Trung Quốc chưa thông qua luật hôn nhân đồng tính, một khi tình yêu của Chu Ngẫu Phiến và anh trai cậu ấy bị bại lộ, tuyệt đối sẽ không thiếu những kẻ khẩu tru bút phạt. Tuy hai anh em này đều không sợ những chuyện kia, nhưng suốt ngày bị một đám anh hùng bàn phím công kích khinh bỉ ở trên mạng, là ai thì cũng không khỏi bực mình khó chịu.
Công khai tình yêu là chuyện phi thường không sáng suốt, Na Na cực kỳ hiểu rõ điểm này, cô chỉ hy vọng hai người có thể bình yên ân ái sinh hoạt, đừng bị những lời đồn đãi vớ vẩn quấy rầy.
Lúc này, ở hiện trường ghi hình, Sở Hàn nhìn một loạt làn đạn ghép CP trên màn hình, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn hai anh em họ Chu.
Lúc này đã đến phiên gã lên sân khấu, giấy thăm rút được trùng hợp chính là tên của Chu Ngẫu Phiến.
Trong mắt Sở Hàn hiện lên một tia ác ý, trong những tiếng đếm ngược cuối cùng của đạo diễn mà hoàn thành bài thơ.
Đạo diễn đọc lên: “Tôi ra đi lặng lẽ, hệt như khi xuất hiện, tay áo tôi vẫy nhẹ, không lấy một phân tiền.(*)”
(*Đoạn đầu trong bài thơ “Tạm biệt Khang kiều” của Từ Chí Ma, bản dịch phía trên được tham khảo từ thivien.net)Thoạt nghe thì bài thơ này cũng không có thâm ý gì, nhưng Chu Ngẫu Phiến nhẩm nhẩm vài lần, sắc mặt liền có chút khó coi, cậu nói thầm bên tai anh trai vài câu, ánh mắt của Chu Viêm cũng tức khắc trở nên nguy hiểm.
Nếu Chu Ngẫu Phiến không lôi kéo y trở lại, nhẹ giọng nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, kết thúc ghi hình lại nói sau.” thì nắm đấm của Chu Viêm đã sớm hôn nhẹ lên bờ má của Sở Hàn.
Nhưng y đã nhớ kỹ chuyện này trong lòng, Sở Hàn trong mắt y không khác gì một người đã chết.
【Thơ này của Cầm Hoa Công Tử cũng quá mức có lệ rồi đấy, trích thơ của Từ Chí Ma rồi sửa lại một câu cuối thôi chứ gì.】
【Không lấy tiền? Đù đù, không phải là giống như tôi nghĩ đấy chứ?!】
【Lầu trên, chúng ta có cùng ý tưởng đó, con mẹ nó, Sở Hàn thật ghê tởm, rốt cuộc kia có phải là cố ý hay không?】
【Họ Sở, mau giải thích rõ ràng đi, đại đao 40 mét của bà đây đang chờ!】
Sở Hàn đã sớm đoán được nhóm fan của Chu Ngẫu Phiến sẽ có loại phản ứng này, gã nở một nụ cười khẽ hàm chứa sự bất cần đời, trêu chọc mọi người: “Đều là đàn ông cả, chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi, cần gì phải nghiêm túc như vậy.”
【Chậc chậc chậc, dù có là đùa giỡn thì như vậy cũng quá đáng rồi.】
【Không nhận, không nhận, không nhận, người này căn bản là không hề nghiêm túc xin lỗi.】
So sánh với Mã Tiểu Lộ, sức chiến đấu của fan Chu Ngẫu Phiến mạnh hơn rất nhiều, danh khí của Chu Ngẫu Phiến cũng không thua kém Sở Hàn, kể cả khi có muốn đấu võ mồm thì cũng sẽ không thua. Nhưng Chu Ngẫu Phiến lại có một loại trực giác, Sở Hàn làm ra chuyện này chính là vì muốn chờ cậu nháo lên.
Muốn nổi tiếng? Tăng danh khí?
Cậu lập tức nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng thầm cười nhạo, há lại để cho gã được như mong muốn.
Cậu cự tuyệt kiến nghị muốn lên gánh vác hình phạt thay mình của anh trai, một mình đứng dưới thùng băng, tiếp nhận khiêu chiến.
Người cậu rút thăm được chính là Mã Tiểu Lộ.
Mã Tiểu Lộ trong nháy mắt liền hưng phấn lên: “Phong thủy luân chuyển, rốt cuộc cũng đến phiên Ngẫu Phiến đệ đệ cậu phải ca ngợi tôi rồi. Nào nào, phát huy tuyệt thế văn chương của cậu ra đi, thổi luôn một phát rắm cầu vồng càng tốt. Khỏi phải thương tiếc đóa kiều hoa tôi đây, thơ tục lạn cẩu huyết thế nào tôi cũng chịu nổi.”
Chu Ngẫu Phiến vừa rồi tra baidu nửa ngày, đúng lúc nhìn thấy một bài thơ phi thường thích hợp với hắn, không cần phải tự mình sáng tác, lập tức viết ra bảng.
Đạo diễn vừa đọc vừa cười không ngừng: “Đừng chơi nhỏ nhen, đừng làm nàng ghen, cãi nhau anh nhường, bị đánh anh nhịn.”
Mã Tiểu Lộ nháy mắt cứng còng, bất mãn nói: “Cậu có ý gì?”
Văn Nhân Ba Ba ở bên cạnh ôn nhu xách lỗ tai hắn: “Bài thơ này của Ngẫu Phiến đệ đệ không đúng sao? Thân ái anh có chỗ nào không hài lòng? Nói ra em nghe một chút xem nào?”
Mã Tiểu Lộ vẻ mặt đau khổ cầu xin khoan dung: “Hài lòng, hài lòng mà, có điều, quả thực cậu ta đã viết ra tiếng lòng của anh luôn đó.”
Trên màn hình lại một lần nữa bị làn sóng【ha ha ha ha ha】lấp kín.
Vòng thứ nhất không ai bị tạt thùng băng, đạo diễn không hài lòng, người xem cũng không hài lòng, cuối cùng tổ tiết mục lại quyết định thi đấu vòng hai, dù sao cũng không thể lãng phí thùng băng bọn họ cực khổ treo lên giá.
Chung Trường Chinh vẫn là người đầu tiên, lúc này kết quả rút thăm cư nhiên lại là chính bản thân ông.
【Vận may của thầy Chung tốt quá trời, cái thứ nhất là bà xã, cái hai liền biến thành chính mình, xác suất cũng cực kỳ thấp đấy.】
【Thầy Chung sẽ đánh giá bản thân ra sao đây, rửa mắt mong chờ.】
Chung Trường Chinh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, ông gãi gãi cái đầu thưa thớt tóc của mình, chỉ dùng 17 giây đã hoàn thành bài thơ, phá vỡ kỷ lục viết thơ nhanh nhất trong trò chơi.
Đạo diễn đọc: “Người trung tuổi hãy nhớ, cẩu kỷ nổi trong ly, thông minh luận ván cờ, rượu đục bàn Hoa-Mỹ.”
Văn Nhân Ba Ba lần thứ hai lên sân khấu, Mã Tiểu Lộ vẫn thay cô đứng dưới thùng băng.
Văn Nhân Ba Ba rút được tên của Chu Ngẫu Phiến, cười nói: “Bọn tôi có phải là rất có duyên với hai anh em các cậu hay không?”
Nhưng khi làm thơ, cô cư nhiên lại mắc kẹt, không nghĩ ra câu nào hay, thời gian từng phút từng giây trôi qua, liền vội vàng sao chép một câu danh ngôn ở trên mạng.
“Nếu đẹp một là tội lỗi, vậy em tội ác ngập trời. Nếu soái là một lỗi sai, vậy em sai càng thêm sai.”
Đạo diễn vừa dứt lời, trên màn hình đã tràn ngập tiếng sói tru.
【Không vần, không vần, thất bại rồi.】
【Thùng băng tới đi, tôi chờ màn này lâu lắm rồi!】
Trong tiếng hoan hô của người xem, đạo diễn ra lệnh một tiếng, thùng băng trên đỉnh đầu Mã Tiểu Lộ liền lập tức chổng ngược, xối hắn thành một con gà đông lạnh. Người xem hài lòng, các khách mời ở hiện trường cũng cười không ngừng.
【Ha ha ha, người xui xẻo vĩnh viễn đều là Tiểu Lộ, tôi không hề thấy thương hại cho ổng một chút nào, tôi quá xấu xa rồi.】
【Nếu đã chơi thùng băng thì phải có người gặp xui xẻo mới đã ghiền.】
Văn Nhân Ba Ba tuy cũng chê cười bạn trai, nhưng vẫn không quên nhanh chóng cho hắn thay quần áo sấy khô tóc. Trong mắt cô mơ hồ hiện lên một tia đau lòng. Muốn nổi tiếng, dù sao cũng phải trả giá.
Sở Hàn lên sân, rút trúng tên của Văn Nhân Ba Ba.
Gã buồn rầu vò tóc: “Đề này khó viết quá, căn bản là không có linh cảm.”
Đạo diễn thiết diện vô tư đếm ngược, Sở Hàn giả vờ như bất đắc dĩ, đến vài giây cuối cùng mới vội vàng viết xong.
Không đưa bảng tới cho đạo diễn, gã đã tự mình đọc ra: “Gà mái không đẻ trứng, nữ nhân không nấu cơm, trời sinh là mụ lười, phiền toái sao phải cưới.”
Văn Nhân Ba Ba ngây ngẩn cả người, sắc mặt đỏ lên, những người còn lại cũng nhíu mày.
Màn hình phát sóng trực tiếp trong nháy mắt oanh tạc spam của fan Văn Nhân Ba Ba.
【Thơ này nghĩa là sao, họ Sở giáp mặt mắng nữ thần nhà tôi à!】
【Tố chất quá low, sao có thể nói ra những lời này!】
【Vừa rồi còn ngầm nhục nhã Ngó Sen đại đại nhà tôi, lần này thì mắng thẳng mặt nữ thần nhà tôi, họ Sở, chúng ta không đội trời chung!!!】
【Anti, tuyên bố từ đây quyết định anti tên khốn Sở Hàn này!】
Bạn gái bị người khác chỉ vào mũi mà mắng, Mã Tiểu Lộ sao có thể nhịn được, nhưng lại bị Văn Nhân Ba Ba giữ chặt lại, bọn họ dù gì cũng đang phát sóng trực tiếp. Mã Tiểu Lộ vừa động thủ, cái gameshow này liền có thể sẽ chết non. Kết cục tồi tệ nhất chính là có khả năng còn phải bồi thường vi phạm hợp đồng.
Sở Hàn tựa hồ như chỉ mới vừa phản ứng lại, vỗ trán một cái: “Ai cha, tôi cũng chỉ là lo lắng thôi, Văn Nhân mỹ nữ thông cảm, thông cảm nha.”
Đạo diễn cũng thật sự sợ sẽ nháo ra chuyện lớn, đi đến hòa giải vài câu.
Ngay lúc này, phát sóng trực tiếp vẫn không bị gián đoạn, cũng không biết đã có bao nhiêu người clip đoạn video này, chia sẻ sang các trang web khác.
Chương trình dù sao cũng phải tiếp tục, Sở Hàn và Văn Nhân Ba Ba giống như phân rõ ranh giới, từng người chiếm cứ một góc, rất có xu thế cả đời sẽ không qua lại với nhau.
Đạo diễn nhanh chóng để Chu Ngẫu Phiến lên đài, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán ông, chỉ muốn mau mau kết thúc buổi phát sóng trực tiếp này.
Chu Ngẫu Phiến tiêu sái bước lên, từ trong hòm thăm rút ra một mảnh giấy, liếc mắt một cái liền cười nói: “Thật trùng hợp, tôi rút được tên của Sở Hàn tiên sinh.”
Đạo diễn sửng sốt, há hồm muốn nói, nhưng chợt nghĩ đến cái gì mà lại ngậm miệng.
Chu Ngẫu Phiến lặp lại toàn bộ quá trình làm đề của Sở Hàn, buồn rầu nửa ngày mới viết xuống một bài thơ, không mang đến cho đạo diễn mà tự mình đọc ra.
“Tâm ai bẩn tựa Sở, một bụng hơn thua thiệt, ngồi song sắt kẻ khờ, kém văn nhưng vẫn viết.”
Đọc xong, cậu mỉm cười nói mỉa Sở Hàn: “Xin lỗi, lời văn của tôi hữu hạn, chỉ nghĩ ra được vài câu như vậy. Sở Hàn đại thần thông cảm, thông cảm nha.”
Dù cho Sở Hàn xác thật có tâm muốn nháo sự, nhưng bị người ta ăn miếng trả miếng, giáp mặt mắng trả, vẫn cảm thấy thập phần bực bội.
Bực bội nhưng lại không thể tỏ ra tức giận, chỉ có thể nghẹn khuất nuốt vào bụng, trên mặt còn phải miễn cưỡng cười vui.
Thế nhưng từng hàng【Sảng sảng sảng sảng sảng】trên màn hình phát sóng trực tiếp, lại hoàn toàn không cho gã thể diện.
【Ngó Sen đại đại phản pháo xuất sắc, phải mắng trả bằng được, sảng!】
【Lầu trên sao lại nói trắng ra thế, chúng ta phải nên mỉm cười xin lỗi, lời văn hữu hạn, thông cảm thông cảm nha, ha ha】
【Sở Hàn thật sự không khác gì đống phưn chó, nhân phẩm bậc này thì có thể viết được sách gì hay ho.】
【Toàn là sắc văn phá hủy tam quan, toàn bộ người đọc của hắn đều là hạng điểu ti nam.】
【Ngó Sen đại đại quá đẹp trai, quả nhiên không hổ là em trai của Viêm ca, quyết định làm fan trung thành của cậu, theo cậu đến cùng trời cuối đất!】
Văn Nhân Ba Ba đi tói, ôm ôm Chu Ngẫu Phiến, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Cảm ơn.”
Đến lúc này, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay rốt cuộc cũng kết thúc, đạo diễn và các khách mời chào tạm biệt người xem, hẹn kỳ sau gặp lại.
Quá trình làm thơ đối chọi nhau xuất sắc trong đó cũng đã bị một số người xem cắt nối biên tập, đăng lên mạng, nhanh chóng trở thành hot search.
Đạo diễn tuyên bố ghi hình kỳ này đã kết thúc, các khách mời cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm, từng người đều trở về phòng nghỉ ngơi, lại qua một lúc nữa là có thể lên máy bay trở về nhà.
Trong khi Chu Viêm đang thu thập hành lý, Chu Ngẫu Phiến ăn không ngồi rồi mà ngồi ở trên ghế, dùng bút viết viết vẽ vẽ, cậu làm thơ đến nghiện, bất tri bất giác lại nghĩ ra vài câu.
Cậu gọi Chu Viêm một tiếng, thấy ca quay đầu lại, liền giơ mặt giấy lên cho y xem, trên đó viết rõ mấy hàng chữ to.
Điều lãng mạn nhất em nghĩ, là tuẫn tình bên anh mãi muôn đời
Chuyện lãng mạn nhất em làm, mọi tư thế ta thỏa thích mà chơi.
Chu Viêm: “……”
Xác nhận, phong cách dâm tà quen thuộc này, là vợ nhà mình không chạy đi đâu được.