Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 45




Chu Chính Kình vừa tan làm, liền chạy tới Diệp phủ ngồi xổm.

Dưới sự kiên trì mặt dày dây dưa của y, Diệp Liên Sinh đành phải đáp ứng cách mỗi ba ngày sẽ ra ngoài gặp y một hồi. Nếu hai bên có việc thất hẹn thì cứ báo cho người giữ cửa Lư Sanh để hắn truyền tin.

Lư Sanh: “……”

Một câu của Đốc công liền khiến cho một người đường đường là đại đương đầu Đông Xưởng đã bị biếm thành người trông cửa. Loại nghẹn khuất này hắn quả thật không có chỗ để kể ra, ai kêu hắn phạm sai lầm làm chi.

Nhưng mà vị Chu thiên hộ mới nhậm chức này cũng thật thú vị, rốt cuộc là mắt mù hay là giả bộ hồ đồ đây?

Lư Sanh tiếp nhận bạc vụn từ tay Chu Chính Kình, nghiền ngẫm đếm đếm: “Chu thiên hộ hôm nay tới sớm như vậy, Liên Sinh sợ là còn chưa xong việc đâu, ngài có việc gấp sao?”

Có thể xuất đầu từ trong cung ra tới, kẻ nào mà không phải dạng người mưu mô nhạy bén. Tuy không biết Đốc công nhà hắn rốt cuộc là muốn đối đãi với vị Chu thiên hộ này như thế nào, nhưng thân là tâm phúc, hắn cũng không thể mắt mù mà nhảy ra phá đám.

Sân khấu đã dựng xong, hắn liền tùy tiện lên xướng hai câu, tìm vui vẻ cho Đốc công nhà mình vậy.

Chu Chính Kình xua xua tay: “Không vội, ta chờ là được, Liên Sinh hắn làm việc ở chỗ nào trong phủ?”

Lư Sanh ngay cả mí mắt cũng không chớp, há mồm liền đạo diễn: “Ở thư phòng, hắn chính là một người lanh lợi, hầu hạ bên cạnh Đốc công.”

Chu Chính Kình tiếp tục tra hỏi: “Vậy phụ mẫu huynh muội của hắn có ở chỗ này không?”

Lư Sanh ngẩng đầu nhìn trời, ô kìa đây có phải là con chim không: “Không có, khi còn nhỏ quê nhà hắn gặp tai ương, trên đường chạy nạn bị thất lạc với người nhà, trằn trọc liền vào Diệp phủ làm nô bộc.”

Chu Chính Kình như suy tư cái gì, vợ y không có gia tộc nâng đỡ, chứng minh hắn có thể đi cùng mình, bớt đi được rất nhiều trở ngại.

Khi Diệp Liên Sinh ra tới, liếc mắt một cái liền trông thấy nam nhân trường thân ngọc lập đang đứng dưới mái hiên, tinh thần sáng láng, nghiêm nghị tựa cây tùng trước gió, cao lớn mà vững chãi. Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng, rồi lập tức ảm đạm không thấy nữa.

Lư Sanh ân cần tiến đến, cúi đầu khom lưng: “Hôm nay ngài bận bịu hẳn là mệt mỏi lắm, những việc nhỏ này chỉ cần giao cho người phía dưới xử lý là tốt rồi. Trong phủ dưỡng nhiều người như vậy, cũng không phải là để ăn không ngồi rồi.”

Ví dụ như chính hắn, trung thành và tận tâm, chịu thương chịu khó, lãnh một phần lương làm hai công việc, giật dây bắc cầu giết người phóng hỏa, không gì không làm được, nhân viên 5 sao, nhiệt liệt đề cử.

Diệp Liên Sinh nhàn nhạt “Ừm” một tiếng: “Đêm nay ta trở về muộn một chút, nhớ để cửa.”

Dứt lời, hắn cũng không để ý tới người này mà chỉ gật đầu với Chu Chính Kình, cùng y sóng vai đi ra khỏi phủ.

Thẳng đến khi hai người đã đi xa, người trông cửa kia vẫn còn đứng trông về nơi xa xa, Chu Chính Kình quay đầu lại liếc nhìn một cái, có chút nghi hoặc: “Ta như thế nào lại cảm thấy, hắn đối đãi với ngươi đặc biệt ân cần?”

Cung kính có lễ như vậy, phảng phất như Diệp Liên Sinh chính là chủ tử của hắn vậy.

Nếu điểm môn nghệ thuật ngôn ngữ của Lư Sanh là 80, vậy thì không hề nghi ngờ, Diệp Liên Sinh chính là học thần max điểm: “Mấy hôm trước hắn phạm sai lầm, bị chủ tử phạt ra ngoài giữ cửa, cho nên mới nịnh hót ta, hy vọng ta ở trước mặt chủ tử nói tốt thay hắn vài câu.”

Nói có sách mách có chứng, logic hợp lý, Chu Chính Kình liền minh bạch.

Lần này tới đây, y vốn là có tâm tư muốn khuyên bảo vợ đi cùng mình, nhưng nhất thời lại không biết phải mở miệng như thế nào. Thời gian hai người quen biết nhau quá ngắn ngủi, độ tín nhiệm vẫn chưa đạt tới giai đoạn kia.

Đừng thấy hắn cười nói vui vẻ như vậy mà tưởng lầm, Chu Chính Kình đã quá rõ ràng tính nết đa nghi của hắn rồi. Mặc cho đã nhận tiền của y, nhưng trong lòng cũng không biết đã nói thầm cái gì đâu. Chỉ có thời gian mới có thể kiểm nghiệm, để cho hắn thấy rõ tấm chân tình của y.

Hai người tản bộ trên phố, sau đó ghé vào một quán tửu lầu. Chu Chính Kình tâm sự đầy bụng, trên mặt liền thiếu đi nụ cười.

Diệp Liên Sinh tâm tư nhạy bén, lập tức nhìn ra y ít nói, uể oải không vui, cảm thấy rất khó hiểu.

Hắn vốn tưởng rằng hôm nay sẽ có thể nhìn thấy bộ dáng hăng hái, cao hứng phấn chấn của y, còn chuẩn bị tốt tâm lý để nghe y thao thao bất tuyệt nịnh nọt mình, nhưng kết quả, nam nhân này cư nhiên lại bày ra vẻ mặt buồn bực không vui.

Đều đã thăng hai chức rồi, y rốt cuộc còn không hài lòng ở đâu?

Trong lòng Diệp Liên Sinh đột nhiên dâng lên một cổ hờn dỗi, cầm chén rượu ném xuống đất, một tiếng giòn vang tan nát cõi lòng.

Lúc này, ở trước mặt hai người là một bàn thức ăn và rượu ngon, Chu Chính Kình sống ba đời vẫn không biết lãng mạn là gì, chỉ biết ra sức vung tiền cho vợ, ăn ăn ăn, mua mua mua.

Y đang muốn rót thêm rượu, thấy Diệp Liên Sinh đột nhiên phát giận, không khỏi trọc đầu không sờ thấy tóc: “Ngươi làm sao vậy?”

Diệp Liên Sinh lạnh mặt: “Rượu này uống không thoải mái, cáo từ.”

Chu Chính Kình vội vàng giữ chặt tay áo của hắn, cho rằng hắn ở Diệp phủ bị chọc giận, nên mới giận chó đánh mèo đến trên người mình: “Tổ tông ơi, ai làm ngươi không thoải mái? Ta lập tức đi trả đũa cho ngươi!”

Diệp Liên Sinh xoay người, ngón tay chọc trên trán y, hắn ngày thường cố tình đè thấp giọng nói, nhưng hôm nay lại bất ngờ cất giọng: “Ngươi! Chính là ngươi! Ngoài ngươi ra thì còn ai dám có gan hùm mật gấu như vậy!”

Từ khi hắn chấp chưởng chức vị thái giám cầm bút của Lễ Tư Giám đến nay, trên dưới triều dã không một ai dám cho hắn một cái mặt lạnh, cho dù là thiếu đế, thấy hắn cũng đều phải khách khách khí khí.

Nếu như không có ba phần yêu thích đối với nam nhân này, hắn đời nào có thể chịu đựng được đến lúc này.

Chu Chính Kình ngốc lăng: “Ta chọc giận ngươi ở đâu chứ?”

Thấy y vẫn còn tâm tình diễn kịch, trong lòng Diệp Liên Sinh chợt lạnh, nam nhân này có được thứ mình muốn, liền bắt đầu bỡn cợt hắn hay sao. Hay là đang lạt mềm buộc chặt, muốn lấy được nhiều hơn nữa từ trong tay hắn?

Diệp Liên Sinh lạnh lùng nói: “Ngươi đã là thiên hộ, còn bất mãn cái gì?”

Chu Chính Kình kinh ngạc: “Hóa ra ngươi đã biết.”

Trông biểu tình âm trầm của Diệp Liên Sinh, sắc mặt cũng cực kỳ không vui, Chu Chính Kình rốt cuộc mới phản ứng lại, có lẽ là vì bộ dáng ủ rũ của y, đã làm cho Diệp Liên Sinh hiểu lầm.

Y thở dài: “Nếu đã như thế, ta liền nói thật cho ngươi biết vậy. Lần thăng quan kỳ quặc này của ta, e là họa mà không phải phúc.”

Lần này đến lượt Diệp Liên Sinh ngốc lăng.

Chu Chính Kình đè nặng bả vai của hắn, làm hắn một lần nữa ngồi xuống: “Lại nói, ngươi hầu hạ bên cạnh Diệp Vu Thu, có biết bản tính của vị Đốc công Đông Xưởng này hay không?”

Diệp Liên Sinh ngạc nhiên trừng mắt nhìn y.

Chu Chính Kình thấy hắn không nói nên lời, cũng không để bụng: “Thái giám đều có tính nết âm tình bất định, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, ngươi sợ là cũng không hiểu được nội tình trong đó.”

Diệp Liên Sinh mặt vô biểu tình, ngón tay gõ từng cái xuống mặt bàn.

Chu Chính Kình thấy đề tài được mở ra, liền thuận thế nói ra tính toán của mình: “Kỳ thật hôm nay ta tới, là muốn mang ngươi đi.”

Ngón tay của Diệp Liên Sinh khựng lại, đôi mắt sâu kín chuyển hướng về phía y.

Chu Chính Kình nắm lấy bàn tay của hắn, tình ý thắm thiết mà nói: “Ngươi ở Diệp phủ tuy rằng đắc dụng, nhưng chung quy vẫn là người hầu kẻ hạ, nào có thể so được với việc làm một người tự do. Ta cho ngươi tiền, chính là hy vọng ngươi có thể sớm ngày chuộc thân, về sau mua một căn nhà, buôn bán kiếm lời, chẳng phải tiêu dao sung sướng hơn hay sao. Nếu ngươi không muốn làm cái gì, ta nuôi ngươi cả đời cũng vui.”

Diệp Liên Sinh nhìn y, phảng phất như lần đầu tiên nhận thức người này, lại giống như trên đầu y mọc ra hai cái sừng, nhìn thế nào cũng thật quái dị.

Chu Chính Kình lại không có cảm giác gì, chỉ tiếp tục ôn tồn khuyên bảo: “Liên Sinh, tâm ý của ta đối với ngươi, ngươi cũng nên hiểu biết. Dù ngươi không muốn tin ta, thì cũng nên tin tiền ta đã cho ngươi. Ta thề, cuộc đời này quyết không phụ ngươi. Đi cùng ta, được không?”

Trầm mặc lâu như vậy, Diệp Liên Sinh cuối cùng cũng tìm về giọng nói của mình, nghiêm nghị nói: “Ngươi, khụ…… lúc ngươi ngăn ta lại ở bên đường, thật sự không biết ta là ai sao?”

Chu Chính Kình ngạc nhiên: “Lời này có ý gì?”

Y kinh ngạc một cách thật đương nhiên, không hề có lấy một tia giả vờ.

Diệp Liên Sinh cảm thấy bàn tay bị y giữ chặt trở nên bỏng rát, không được tự nhiên mà muốn giãy ra, nhưng lại bị Chu Chính Kình nắm càng chặt hơn.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác tức giận, nhưng lại pha lẫn thêm một chút nôn nóng, khiến cho hắn không biết phải làm sao, rồi lại không ngăn được mà vui mừng.

Hắn rũ mắt: “Chúng ta chỉ mới gặp nhau hai lần, không thân cũng chẳng quen, ngươi vì sao phải cho ta một trăm lượng vàng?”

Chu Chính Kình buột miệng thốt ra tỏ lòng trung thành: “Như thế nào lại không thân cũng chẳng quen, ta đối với ngươi chính là nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến không phải quân thì không cưới!”

Quả bóng thẳng này cũng đủ tàn nhẫn, đâm vào đầu Diệp Liên Sinh làm cho hắn có chút muốn ngất đi: “Ngươi…… Loại chuyện ma quỷ này, ai sẽ tin chứ!”

Trên đời này nào có chuyện như vậy, nào có người như vậy? Cho dù người như vậy có thực sự tồn tại, thì làm sao lại may mắn để hắn gặp gỡ?

Hắn…… có tài đức gì!

Chu Chính Kình ủy khuất nói: “Ta biết ngươi tất nhiên sẽ không tin ta ngay lập tức, nhưng lâu ngày thấy rõ lòng người, chỉ cần ngươi cho ta cơ hội, tâm ý của ta nhất định sẽ được minh chứng.”

Diệp Liên Sinh: “……”

Gương mặt hắn phiếm hồng, tay chân phát run, không biết phải nên nói cái gì mới tốt, trong lòng vừa lạnh vừa nóng, bán tín bán nghi, Đốc công Đông Xưởng ngày thường vẫn luôn quyết đoán tàn nhẫn tựa như bỗng chốc biến mất, nơi này chỉ còn lại một con người lo được lo mất, hối tiếc tự mình lâm vào bi ai.

Hai người cứ như vậy mà ngồi đối diện nhau hồi lâu, thức ăn trên bàn đều đã lạnh ngắt, nhưng trong lòng thì lại bừng bừng lửa nóng.

Diệp Liên Sinh không dám ngẩng đầu nhìn về phía cặp mắt nóng cháy kia, chỉ nhỏ giọng nói: “Sở dĩ ngươi thăng chức, là bởi vì ngươi đã cho ta một trăm lượng vàng. Ta cho rằng ngươi biết thân phận của ta là người hầu hạ bên cạnh Đốc công, cho nên mới cố ý tiếp cận ta, tùy thời mà đi đường tắt ở chỗ hắn.”

Đây là một sự hiểu lầm tai hại đến cỡ nào?

Chu Chính Kình lớn tiếng kêu oan: “Ngươi như thế nào lại nghĩ như vậy, ta…… Ta vốn không biết ngươi là ai! Ta cho ngươi tiền là vì muốn để ngươi chuộc thân an ổn nhân sinh, không phải ta vẫn luôn nói rõ ràng hay sao!”

Diệp Liên Sinh trừng y một cái: “Ai mà ngờ được ngươi lại là cái dạng ngốc tử này!”

Chu Chính Kình thở dài: “Đó chính là một trăm lượng vàng đấy, cư nhiên lại tiện nghi cho Diệp Vu Thu kia.”

Lời này liền làm cho Diệp Liên Sinh có chút khó chịu: “Không phải ngươi đã thăng quan rồi sao? Nói cho cùng vẫn là kiếm lời!”

Chu Chính Kình bất đắc dĩ: “Nhưng ta chí không ở quan trường, vốn dĩ chỉ muốn lăn lộn ở Cẩm Y Vệ qua ngày, tùy thời đều sẽ rời đi.”

Đặc biệt là sau khi tìm được vợ rồi, y lại càng không muốn ở lại Cẩm Y Vệ. Quan trường cổ đại không phải chỗ tốt đẹp gì, lại còn động bất động liền phải chắp tay quỳ xuống thi lễ, y thực sự không quen.

Chu Chính Kình ý tưởng chợt lóe, bắt đầu vận hết hỏa lực dụ dỗ vợ mình: “Thế giới to lớn như vậy, tam sơn ngũ nhạc cảnh đẹp muôn vàn, ngươi không muốn đi nhìn xem hay sao? Nhân sinh khổ đoản, tiêu dao tự tại mới là vui sướng nhất!”

Diệp Liên Sinh ngẩn ngơ.

Y cư nhiên chính là mong muốn như vậy sao? Với tính nết kia của y, xác thật là sẽ có tác phong như thế!

Ta rốt cuộc là đã bị cái gì che mắt, mà lại cảm thấy nam nhân hiên ngang lẫm lẫm này sẽ theo đuổi những thứ trần tục như công danh lợi lộc chứ?

Có thể cùng y đạp biển xuyên sơn, ngao du giang hồ, vừa nghe liền khiến nhân tâm dao động. Nhưng hắn hiện giờ đã là thân ở vũng bùn, há có thể nói đi là đi.

Diệp Liên Sinh than một tiếng: “Hiện tại ta không thể rời khỏi Diệp phủ……”

Nam nhân trước mắt này đối với hắn thật tâm thật dạ như vậy, hắn cũng không muốn cố ý giấu diếm thân phận của mình……

Chu Chính Kình vừa nghe liền nóng nảy: “Ngươi như thế nào lại không thể đi, Diệp Vu Thu chính là một tên thái giám độc ác tàn nhẫn, ngươi ở bên cạnh hắn giống như ở cùng một con hổ dữ, có cái gì để lưu luyến!”

Yết hầu Diệp Liên Sinh chợt nghẹn: “……”

Chu Chính Kình cấp bách muốn thuyết phục hắn thay đổi ý nghĩ: “Diệp Vu Thu hiện giờ trông như quyền cao chức trọng, nhưng một thái giám tội ác chồng chất như hắn, trong lịch sử nhìn chung có kẻ nào có được kết cục tốt!”

Diệp Liên Sinh mím môi: “……”

Hắn thay đổi chủ ý, cái tên cẩu nam nhân này phải nên được giáo huấn!