Chu Thiên Hoàn từ khi sinh ra đã có được ký ức truyền thừa. Sự ra đời của y không xuất phát từ tình yêu, mà gần như là một lời tiên đoán, một đoạn minh ước.
Vì sao hóa thành thương, ngoại vực bảy Ma vương, bảy vị thần xuất thế, vang khúc ca ly hận.
(?)Đây là tiên đoán của Huyền Diệu chân thần từ ba vạn năm trước, dự báo trước về sự xâm lấn của Ma vương từ bên ngoài vũ trụ.
Muốn tiêu diệt Ma vương thì cần phải hội tụ bảy vị chân thần thiên mệnh. Huyền Diệu chân thần có thể tiên đoán ra thân phận của sáu vị chân thần, nhưng chỉ có một người cuối cùng, lại chậm chạp không cách nào tính ra sự tồn tại của họ.
Nếu như không tồn tại, vậy thì tạo ra một người. Huyền Diệu chân thần bấm tay tính toán, biết được mình và Câu Trần đại đế của tinh vực phía Tây có một đoạn túc duyên.
Câu Trần đại đế họ Chu, ở tại Hoàn Vũ Cung, chủ quản chúng sinh ở tinh vực phía Tây, nắm giữ hết thảy binh nhung và mọi việc liên quan đến chiến tranh, trước kia cũng từng là một chiến thần. Hai người câu thông một phen, vì tương lai của vũ trụ, quyết định cùng nhau dựng dục nên một sinh mệnh.
Cứ như vậy, Chu Thiên Hoàn liền nhảy ra từ trong bụng mẹ. Y là con trai của Câu Trần đại đế và Huyền Diệu chân thần, thân phận tự nhiên tôn quý, có được chiến lực cường đại, được phong làm thái tử chiến thần của tinh vực phía Tây, thay phụ thân chinh chiến tứ phương, xông ra uy danh hiển hách.
Nhưng chỉ có một mình y biết, cha mẹ khuynh lực bồi dưỡng như vậy, chỉ vì muốn biến y thành một món tuyệt thế thần binh để chống lại Ma vương ngoại vực.
Tru ma, cứu thế, công đức, những điều này chính là ý nghĩa nhân sinh mà từ lúc sinh ra đã khắc sâu vào trong đầu y.
Y phóng đãng không kiềm chế được, ham thích chiến sự, việc này cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu ý nghĩa tồn tại của một người đều chỉ quẩn quanh ở nơi đó, vậy liền không khỏi khiến người ta đần độn vô vị.
Y là người có máu thịt, chứ không phải một món binh khí lạnh băng.
Ba vạn năm sau, lời tiên đoán đúng giờ buông xuống, Thần giới phái ra bảy vị chân thần, suất lĩnh trăm vạn thiên binh thần tướng, tiêu diệt toàn bộ Ma vương ngoại vực.
Sinh vật bên ngoài vũ trụ không có hình người, thậm chí còn chẳng có hình thái cố định, không phải thực vật cũng không phải động vật, bề ngoài hỗn độn xấu xí đến cực điểm.
Chúng nó hình như cũng không có trí tuệ, không có tình cảm, chỉ có dục vọng muốn cắn nuốt hết thảy vật chất và năng lượng.
Bảy vị chân thần tuy là đồng minh, nhưng quan hệ ngày thường lại không quá tốt, ai nấy cũng đều làm theo ý mình.
Cuối cùng thương định, bảy Ma vương, mỗi người phân công một tên, lấy đó làm mục tiêu tru sát.
Đây chính là một cuộc chiến vô hình.
Tru ma, cứu thế, công đức, chỉ có một người duy nhất nắm giữ ngôi vị Thần đế chí công vô thượng.
Đối thủ mà Chu Thiên Hoàn lựa chọn chính là một gốc cây dây đằng hình thù kỳ quái, đem so sánh với đám Ma vương khác, chỉ có cái cây này là hơi chút phù hợp với thẩm mĩ quan của y, thân hình bóng loáng như rắn, mọc ra vô số nụ hoa diễm lệ, chính giữa là một cái mồm to, bên trong đều là răng nhọn sắc bén, lại còn có thể phun ra dung nham siêu nóng.
Răng tốt ăn uống cũng tốt, sau khi cắn nuốt trên trăm cái tinh cầu, nó rốt cuộc cũng bị Chu Thiên Hoàn tìm ra.
Trận chiến ấy, kinh thiên động địa cũng không đủ để hình dung ra thảm thiết trong đó.
Chu Thiên Hoàn vô số lần chém đứt cành của đối phương, mà đối phương cũng vô số lần lưu lại vết thương ở trên người y.
Lưỡng bại câu thương.
“Gia hỏa ngươi, còn rất lợi hại nữa đấy?” Chu Thiên Hoàn phun ra một ngụm máu, tùy ý cười, “Kỳ thật cũng có chút luyến tiếc giết chết ngươi, đáng tiếc, ma vật ngoại vực các ngươi trời sinh đã là địch nhân của chúng ta, cần phải bị tiêu diệt!”
Quái vật dây đằng cũng không tốt hơn y bao nhiêu, trong hư không vô tận trôi nổi vô số cành lá bị cắt xuống, nhưng chỉ có duy nhất một đoạn ở trung tâm là vẫn còn ngoan cường vũ động.
【Địch nhân…… Vì sao…… Ta đã làm sai cái gì…..】
Trong đầu Chu Thiên Hoàn bỗng nhiên truyền đến sóng điện não của đối phương, loáng thoáng nghe thấy vài câu nói đứt quãng.
Y vô cùng kinh ngạc, trong lời tiên đoán của Huyền Diệu chân thần, đám ma vật này ngoại trừ bản năng cắn nuốt thì không hề sở hữu trí tuệ. Thế nhưng, quái vật dây đằng này lại phá vỡ sự hiểu biết đó.
“Ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói sao?”
【Ngươi đánh ta…… Đau quá……】
Chu Thiên Hoàn chỉ vào vết thương trên người mình: “Ngươi cũng đánh ta!”
【Nhưng ngươi đánh ta trước mà……】
Chu Thiên Hoàn tức đến bật cười, còn rất có logic nữa: “Ngươi xâm lấn vũ trụ của chúng ta, cắn nuốt nhiều tinh cầu như vậy, đồ thán vô số sinh linh, còn không cho phép chúng ta tự vệ hay báo thù hay sao?”
【Báo thù…… là cái gì……】
Thôi vậy, khả năng trí lực của gia hỏa này vẫn còn giống như trẻ sơ sinh, không có cách nào lý giải được cảm tình phức tạp.
Nhưng kể cả vậy cũng đã đủ để khiến cho Chu Thiên Hoàn phải ngạc nhiên.
“Nếu ngươi không tiếp tục cắn nuốt tinh cầu có sinh mệnh nữa, ta có thể tạm thời không giết ngươi!”
【Sinh mệnh…… là cái gì……】
Chu Thiên Hoàn cảm thấy chỉ trong chốc lát sợ là không thể diễn giải được những đạo lý này, bản thân y cũng không phải người có kiên nhẫn để dạy dỗ cho bạn nhỏ.
“Một câu, ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không!”
Đáp ứng liền cho nó một con đường sống, không đáp ứng thì trực tiếp giết luôn. Trong lòng y cũng đã có ước lượng đối với thực lực của quái vật dây đằng này, năng lực hồi sinh vô hạn tuy rằng khó đối phó, nhưng một tấc tấc ma, tích lũy lâu dài cũng đến ngày giết chết được nó.
Sở dĩ y đưa ra yêu cầu này, là vì một ý tưởng phản nghịch trong nội tâm.
Phản nghịch với vận mệnh.
Nghe ra ý tứ không kiên nhẫn trong lời nói của y, dây đằng có chút sợ hãi.
Đây là sinh vật duy nhất mà nó giao lưu qua từ khi có ý thức. Quan trọng nhất chính là, đối phương rất mạnh, cường đại đến mức có thể uy hiếp đến sự sinh tồn của nó.
Nó không muốn chết.
Cũng có chút luyến tiếc đối phương chết.
【Ta đáp ứng…… Nhưng ta đói……】
Không hiểu sao Chu Thiên Hoàn lại nghe ra một tia ủy khuất từ trong giọng nói của nó.
“Chưa nói là không cho ngươi ăn, ta thấy các ngươi hấp thu năng lượng làm thức ăn, vật dẫn năng lượng có phải là vật sống hay không cũng không quan trọng, có thể khoáng thạch quý hiếm năng lượng cao sẽ phù hợp với khẩu vị của các ngươi hơn.”
Đây là kinh nghiệm mà Chu Thiên Hoàn tổng kết được ra sau một hồi đuổi giết quái vật dây đằng. Đám ma vật ngoại vực này căn bản là không biết phân biệt sinh vật sống và vật chết, mà chỉ có thể phân chia năng lượng cao thấp.
Năng lượng cao là đồ ăn ngon, năng lượng thấp là rác rưởi.
Kỳ thật, khi chúng nó cắn nuốt tinh cầu, bản thân tinh cầu là vật mang năng lượng cao, nhưng những sinh vật sống trên đó lại là rác rưởi năng lượng thấp. Có điều, so với hình thể khổng lồ của đám quái vật, những nhân loại kia cũng không khác gì con kiến, một ngụm là có thể nuốt trọn, căn bản là không nhìn thấy mình đã ăn thứ gì.
【Ngươi cho ta ăn no…… Ngươi là người tốt……】
Chưa bao giờ nghĩ tới, tấm thẻ người tốt đầu tiên trong đời, cư nhiên lại do tên túc địch này phát cho, Chu Thiên Hoàn dở khóc dở cười.
Y còn nghe ra trong giọng nói của nó một tia hưng phấn, giống như đứa nhỏ này vừa tìm được một kim chủ vung tiền như rác.
Chậc chậc, chỉ còn thiếu một tờ hợp đồng bao dưỡng!
“Ăn no không thành vấn đề, nhưng ngươi phải biết nghe lời!”
【Ta nghe lời, đặc biệt nghe lời……】
Chu Thiên Hoàn vốn có năng lực tự khôi phục rất mạnh, rất nhanh chóng đã hồi phục lại khỏe mạnh. Trong lúc chữa thương, để thí nghiệm quái vật dây đằng, y còn cố ý lộ ra một vài sơ hở.
Đối phương cư nhiên thật sự không thừa cơ đánh lén.
Quá đơn thuần, tựa như trẻ con mới sinh vậy.
Chu Thiên Hoàn cũng biết mình không thể cứ ngông nghênh như vậy mà mang quái vật dây đằng về nhà, toàn bộ các vị thần ở Tinh giới đều coi nó là ma vật có ý định hủy diệt vũ trụ. Câu Trần đại đế cha y sẽ là người đầu tiên không đáp ứng!
Y đánh giá nó từ trên xuống dưới: “Bộ dáng này của ngươi quá nổi bật, ngươi có thể biến thành thực vật ở vũ trụ này hay không?”
【Biến thành…… bộ dáng gì……】
Chu Thiên Hoàn vuốt cằm, trầm tư một hồi, nhớ tới chậu hoa hồng leo nào đó ở hoa viên sau vườn. Ừm, đều là dây đằng, biến hóa hẳn là dễ dàng nhất.
Y sử dụng pháp thuật, biến ra một cái cây hoa hồng đỏ bình thường nhất: “Ngươi nhìn một cái, chiếu theo hình dáng của nó mà biến hóa xem sao?”
Dây đằng rũ cành xuống, hơi hơi rung động, bề ngoài liền bắt đầu phát sinh biến hóa. Nhưng nó đại khái vẫn không quá hiểu biết đối với thực vật ở nơi này, thay đổi nửa ngày, cuối cùng biến thành một cái cây không giống ai.
Lá cây mượt mà đáng yêu, hoa hồng nhỏ diễm lệ sặc sỡ, ở giữa đóa hoa còn có…… một cái miệng.
Chu Thiên Hoàn không nhịn được cười to: “Ngươi thật đúng là cái đồ ham ăn, như thế nào cũng không quên gắn thêm cái miệng. Thứ này sẽ khiến cho ngươi bị bại lộ không phải là thực vật bình thường, biết không.”
Dây đằng nghe ra ý cười nhạo của y, nhưng cũng không dám tức giận, nghẹn một hơi sức lực, nỗ lực nhét cái miệng vào trong nhụy hoa.
【Như vậy, được rồi chứ……】
Chu Thiên Hoàn rốt cuộc cũng hài lòng gật đầu: “Được rồi.”
Y bảo dây đằng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ nhỏ bằng một con rắn lục nhỏ, giấu vào trong tay áo của mình.
Quái vật dây đằng lần đầu tiên tiếp xúc với sinh vật khác loài, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp khác biệt với bản thân, nó không tự chủ được liền quấn lên, giống như làm nũng mà cọ cọ.
Chu Thiên Hoàn ở bên ngoài vỗ một cái: “Đừng cử động.”
Bên trong quả nhiên không có động tĩnh.
Còn rất biết nghe lời.
Chu Thiên Hoàn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, cảm thấy trong lòng sung sướng vô hạn, thật giống như vừa thoát khỏi trói buộc của vận mệnh.
Y căn bản là không có hứng thú đối với ngôi vị Thần đế vô thượng.
Vận mệnh buộc y phải tru sát Ma vương ngoại vực, y lại càng muốn để Ma vương sống sót.
Dù là thần hay là ma, trên đời này cũng không tồn tại những thế lực hoàn toàn đối địch nhau, mà chỉ có tương sinh tương khắc, tuần hoàn lặp lại không ngừng.