Uông Ngữ Mạt núp ở mặt trong giường,hơitỉnh ngủ, thân thể chua đautựu nhắc nhở tất cả chuyện tối hôm qua, mỗi một màn kích tình hồi tưởngcũng làm cho cô mặt đỏ tai hồng, lui thành một đoàn thân thể giống nhưtrứng tôm nấu chín, vừa hồng vừa nóng.
Cô nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, biết PhươngNhĩ Kiệt giờ phút này đang tắm, làm sao bây giờ,cô muốn thừa dịp lúc này vội vàng trốn sao?
Nhưng cô có thể bỏ chạy sao? Trên người không có tiền,lại không có mặc quần áo. . . . . .
Cô nhớ được tối hôm qua quần áo hình như bị hắn cỡi xuống nhét vàophòng tắm, hơn nữa quần áo còn bị cô ói lên vô cùng bẩn , cô còn ói lêntrên người hắn. . . . . .
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở CLB, Uông Ngữ Mạt cảm thấy thật mất thể diện, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giường, ảo não rên rỉ.
Người ta không phải nói uống rượu say xảy ra chuyện gì cũng sẽ quên mất sao? Nhưng cô tại sao nhớ được rõ ràng như vậy nha? !
Cô nhớ được chuyện cô ở CLB cưỡng hôn Phương Nhĩ Kiệt, thậm chí còn nhớ được ở trong phòng tắm là cô chủ động trước. . . . . .
Cô cho là mộng xuân, không nghĩ tới thật sự. . . . . . Nhưng khi côbiết là thật thì đã không kịp, cô đã không cách nào suy nghĩ, chỉ cóthể mặc cho tất cả mọi chuyện, hơn nữa. . . . . . Cô còn rất hưởngthụ,hu hu. . . . . .
Làm sao bây giờ? Cô vốn còn muốn đem thuần khiết của mình hiến tặngcho Bạch Thanh Lê, nhưng mà cô hiện tại tuyệt không thuần khiết nữa,thậm chí còn biến thành đại sắc nữ!
Không chỉ có làm mộng xuân,mà còn cùng đàn ông lên giường, hơn nữa đối tượng lại là . . . . . Tại sao có thể như vậy nha?
“Ô. . . . . .Bạch Thanh Lê. . . . . .” Tiểu Ngữ Mạt thật xin lỗi anh nha!
“Hắn là ai vậy?”
“Hắn là …không. . . . . .” A? Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu.”Wow!”
Cô bị dọa sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, có thể tưởng tượng đến toàn thân mình trần truồng, chỉ có thể ôm ra giường lui về một góc, sau đó mở to một đôi mắt to nhìn thấy hắn.
Phương Nhĩ Kiệt mới vừa tắm rửa xong, đầu tóc còn nhỏ vài giọt nước,trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, dáng vẻ khêu gợi làm cho UôngNgữ Mạt nuốt nuốt nước miếng.
Thấy trên ngực hắn có vết cắn và vết trảo trên vai, khuôn mặt nhỏnhắn càng đỏ, cảm thấy thẹn rũ mắt xuống.”A, thật xin lỗi. . . . . .”
“Hả?”Cô đột nhiên nói xin lỗi, Phương Nhĩ Kiệt không khỏi khiêu mi,“Tại sao em nói xin lỗi?” Uống say thất thân nhưng mà cô cũng!
“Thì . . . . .” Uông Ngữ Mạt đưa mắt nhìn chăm chú hắn, lại mất thểdiện rũ tròng mắt xuống.”Trên người của anh. . . . . .vết thương”
“Ừm. . . . . .” Nhìn vết cắn trên ngực, Phương Nhĩ Kiệt nhún vai,“Đây không tính là cái gì, phía sau mới đặc sắc,em nhìn xem.” Hắn xoayngười làm cho cô nhìn kiệt tác của mình.
Uông Ngữ Mạt tò mò giương mâu, thấy trên lưng hắn tất cả đều là vếttrảo, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như bị thiêu cháy.”A. . . . . .” Nàngdùng chăn bông bao ở mặt, Cô không muốn gặp người nữa!
Phản ứng của cô chọc cười hắn, toan tính rút đinhưng tròng mắt đen hiện lên một tia u ám.
Đụng thôi không nên tiến vào, giờ làm sao bây giờ?