“Nha đầu, bọn họ muốn mua hoa.” Giọng nói trầm thấp lại khêu gợi làm cho tim cô đập nhanh hơn.
“Được.” Nàng tùy tiện gật đầu,bàn tay nhỏ bé lần nữa muốn kéo cánh tay của hắn ra, lần này cánh tay cường kiện dễ dàng buông ra.
Uông Ngữ Mạt vội vàng lui ra, xoay người chuẩn bị cầm chậu hoa. Aingờ cô mới xoay người, một sức mạnh nào đó lại đem cô kéo về phía sau,cô sửng sốt , khuôn mặt nhỏ nhắn bị bàn tay nắm chặt, sau đó cô ngưỡng mặt lên.
“Nha đầu, chổ này của em cũng rất bẩn.”
Gì cơ? Còn chưa nói ra nghi vấn, cánh môi liền lập tức bị vật ấm áp đặt lên.
Vì, tại sao. . . . . .
Uông Ngữ Mạt không hiểu, vì sao Phương Nhĩ Kiệt đột nhiên hôn cô, hơn nữa còn là ở trước nơi đông người ,mọi người trong trấn đều thấy được.Mà cô cũng bị hù đến . …..nong nóng,môi mềm nhũn, hắn còn đem đầu lưỡiđưa vào , làm cho cô sợ đến tròn con ngươi xanh,nhìn lại cặp mắt đen quá sâu kia.
Sau đó. . . . . . Cô bị hù đến muốn chạy.
Cô đẩy hắn ra, không dám nhìn bốn phía, cúi đầu bước nhanh,lại khôngbiết muốn chạy đi đâu.Cô tin tưởng chuyện hắn hôn cô không cần ba phútđồng hồ sẽ truyền khắp trấn nhỏ, năng lực cái trấn nhỏ Bát Quái này côcũng đã thấy rồi, vì vậy cả trái tim cô hoang mang rối loạn, cô hoàntoàn không muốn bị dò hỏi nha!
Bởi vì ngay cả cô cũng không biết Anh Phương tại sao hôn cô nha!
Kết quả cô không thể làm gì khác hơn là trốn đến dòng suối nhỏ phíasau núi, cả người tựa vào gốc cây lớn, che cánh môi, ngây ngốc ngẩnngười.
Ngẩn ngơ một cáu, thì ngây người cả một ngày.
Bụng kêu ùng ục làm cô cau mày, mặt trời cũng xuống núi, cô cũng không thể ở nơi này qua đêm nha? Nhưng mà trở về. . . . . .
Nghĩ đến trở về nhất định đụng phải Phương Nhĩ Kiệt, Uông Ngữ Mạt liền phiền não vùi đầu vào đầu gối.
Cô đã né hắn ba ngày, vốn là nghĩ hôm nay cũng chiếu theo công việc,ai ngờ hắn lại đột nhiên hôn cô, làm cho cô không biết làm sao, cũngkhông biết đối mặt hắn như thế nào nữa!
“Tại sao hôn cô nha. . . . . .” Sờ cánh môi,cô còn nhớ rõ nhiệt độtrên môi hắn, tim đập thình thịch, nghĩ đếnlúc hai người nhìn chăm chútrong mắt của hắn hiện lên ánh lửa.
Chân cô thiếu chút nữa mềm nhũn, nếu không phải kịp đẩy tay hắn ra,bỏ chạy đi,cô nhất định sẽ tựa vào ngực hắn, sau đó chủ động hôn hắn.
Bị hắn dù dọa, làm cho đầu óc cô cả ngày đều hỗn loạn, nghĩ cũng làPhương Nhĩ Kiệt, mà càng muốn đầu óc lại càng loạn,làm cho cô rất nônnóng.
Ai, rất phiền nha! Uông Ngữ Mạt không nhịn được nắm lấy tóc, ùngục….ùng ục. . . . . . Cái bụng lại vang lên ,cô chu cái miệng nhỏnhắn,do dự mấy phút đồng hồ, mới từ từ bò dậy.
Cuối cùng, không có chỗ để đi, cô chỉ có thể trở về nhà Phương Nhĩ Kiệt kia.
Cô cúi đầu yên lặng đi tới, vừa nghĩ làm như thế nào đối mặt vớiPhương Nhĩ Kiệt. Cô muốn hỏi hắn buổi sáng vì sao hôn cô, nhưng lại sợnghe được câu trả lời của hắn.
Trải qua chung đụng lần này, cô biết Phương Nhĩ Kiệt thích trêu chọccô, hắn luôn không đứng đắn xem cô như thú cưng để trêu, mà cô thì bịhắn chọc đến đỏ mặt tim đập.
Nhưng khi đó giữa hai người còn có giới hạn, hắn trêu chọc cô, cũngkhông vượt qua, nhưng cô bối rối, cũng biết đây chỉ là đùa, chỉ cầnkhông vượt qua giới tuyến kia, bọn họ đều rất an toàn.
Nhưng mà. . . . . . Bọn họ đã lên giường .
Giới tuyến đột nhiên đứt lìa, quan hệ của hai người trở nên mơ hồ,mặc dù trong miệng nói đã quên chuyện lên giường, nhưng mà cô vẫn nhớ rõ ràng nha .