Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu lên,qua làn nước mắt nhìn thấy hắn.”Anh còn không đứng đắn !” Cắn môi, ngữ khí của cô rất oan ức.
“Anh nào có không đứng đắn?” Vẻ mặt của Phương Nhĩ Kiệt vờ như vô tội.
Nhưng thái độ của hắn chính là không đứng đắn! Uông Ngữ Mạt rũ mắtxuống, thanh âm thật thấp.”Khi đó. . . . . . anh không có đuổi theo .”Cô không hiểu suy nghĩ của hắn, mà thái độ của hắn cũng không nắm được,làm cho cô bắt đầu không hiểu tâm tư của hắn.
Không biết. . . . . . Hắn có thích cô không?
Phương Nhĩ Kiệt nâng khuôn mặt của cô lên, liền trên mặt là không yên tĩnh, hắn không khỏi than nhẹ.”Tiểu nha đầu, ta bị vị hôn phu của em hù dọa nha!”
Biết cô có vị hôn phu,bảo hắn có thể nào không thèm để ý? Hơn nữa hắn cũng không biết cô đối với vị hôn phu kia cảm giác như thế nào,là thích sao? So sánh với thích hắn có thích hơn không?
Nếu là vậy hắn còn muốn bắt cô lại sao?
Hắn không phải là không do dự , thật bắt được, hắn biết đại biểu chính là cái gì, hắn thật phải chăm chỉ đoạn tình cảm sao?
Hắn dạo chơi nhân gian quen, lại càng không muốn bị tình yêu tróibuộc, hợp tán , không hợp thì tán, hắn thích loại quan hệ tự do tự tạinày.
Nhưng mà Uông Ngữ Mạt thì không được,hắn thật muốn côthì phải thật tình, cô không phải đồ chơi.
Hơn nữa thân thế của cô, còn có vị hôn phu, điều này đại biểu chínhlà vô tận phiền toái, mà phiền toái này hắn thật muốn dính vào sao?
Hắn chần chờ , vì vậy để cô bị đưa đi mà không ngăn cản, bởi vì hắn cần phải suy nghĩ thêm.
Mà sau khi cô rời đi, hắn phát hiện bốn phía đột nhiên yên tĩnh trởlại, thiếu vật nhỏ đơn thuần giống như thiếu cái gì, làm cho hắn cảmthấy không quen.
Quay đầu lại ,không có một đôi mắt ngây thơ, không có nụ cười e lệ kia, cũng không thể đùa, làm cho hắn cô đơn lạnh lẽo.
Hắn cho là hắn còn muốn cô.
Một ngày một ngày đi qua, hắn một ngày một ngày nghĩ đến cô, nghĩ đến cuối cùng hắn phải buông tha.
Được rồi, hắn phải nghiêm túc, dù sao hắn thật lâu không có nghiêmtúc, đối tượng hắn nghiêm túc là một tiểu nha đầu đơn thuần, hẳn làkhông tồi nha?
Cho nên hắn tới đây chuẩn bị đoạt lại tiểu nha đầu của hắn.
“Em chưa từng nói em có một vị hôn phu.” Hắn xấu xa đem sai lầm đổhết cho cô.”Biết em sắp lập gia đình, anh có thể làm sao? Anh dám đuổiđi theo sao?”
Lời của lấp kính lời cô, Uông Ngữ Mạt chột dạ mím môi.”Em,em cho là việc này không quan trọng. . . . . .”
“Làm sao không quan trọng?” Hắn trừng cô.
Uông Ngữ Mạt đưa mắt dò xét hắn, không biết tại sao, làm sao ngườisai biến thành cô nha?Cô rất ủy khuất nói thầm.”Em không nghĩ tới em sẽ thích anh.”
Nghe được cô lẩm bẩm, khuôn mặt tuấn tú lập tức nở nụ cười.”Em nóicái gì? Lớn tiếng một chút!” Hắn trêu chọc cô, đã thấy mặt nàng ửnghồng.
“Em thích anh, có đúng hay không?” Đè thấp tiếng nói, hắn nhỏ giọng hỏi.
Uông Ngữ Mạt đỏ mặt, tròng mắt bị nước mắt rửa sạch nhìn rõ ràng hơn sáng hơn.”Vậy còn anh? Có thích em chút xíu nào không?”
“Không có.” Hắn lắc đầu liền thấy cô đáng thương chau miệng, tròngmắt đen của hắn phiếm nụ cười.”Nếu là chỉ có một chút chút thích, anhtại sao đến tìm em nha?”
A? Uông Ngữ Mạt mở to mắt, lời hắn nói có thật không a?
Thấy dáng vẻ cô chỉ ngây ngốc, Phương Nhĩ Kiệt không khỏi cười tươi.
“Đồ ngốc!” Khẽ hôn môi của cô, khuôn mặt tuấn tú có sủng nịch.”Làm sao? Không khóc nữa à?”