Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 10: Giải cứu




Đi đến con đường chính, Tuệ Lâm quyết tâm nói:

- Bình Thiên, Chu Nam, hai người cùng 10 người ở lại đây chia làm hai bên đợi địch bước qua hết, phía trước cho huynh đệ Lưu gia, phía sau có hai người thế gọng kiềm, hiểu chứ

- Vâng, đại ca

Tuệ Lâm rãi rác những binh lính khác làm mồi dụ tấn công, không đánh thật tìm thời cơ theo đúng lệnh tướng quân rút. Bọn họ nghe theo lệnh tướng quân từ một đại đội binh thành một tiểu binh, một binh lính được lệnh hô hoán:

- Dương tướng quân, bên này có một cái động, có thể có người bên trong đó

- Lên

Tuệ Lâm vừa đánh động đám người đang chờ đợi, vừa báo cho người bên trong là đã có người đến, nếu là người của công chúa sẽ biết câu khẩu lệnh đó nghĩa là gì, sẽ không lộ diện ra bên ngoài, bên này vài người có cơ chân khỏe mạnh, chạy giỏi từng bước đi đến phía trước vô cùng cẩn thận.

Chưa đến bước thứ 10 thì từ những góc đá, trên cây đã xuất hiện rất nhiều người mặc y phục của bộ lạc Khắc Hưng, Tuệ Lâm lúc này liền huýt một tiếng ngắn, những người phía trước giết được bao nhiêu thì giết, lại thêm một tiếng huýt nữa lập tức rút lui, từ hai bên đường đã được bố trí cung tên, ở trên một cành cây có tán lá lớn, đốt một mũi tên lửa phóng vào bên trong hang động, chỉ cần thấy vậy thì kẻ đang đợi sẽ lộ diện ngay lập tức.

Lần này Tuệ Lâm đã tóm được con rắn, hắn sẽ không di chuyển mà đứng đó thị uy với đối thủ, thể hiện bản thân sẽ né đi mũi tên đến một cách dễ dàng, mũi tên bắn đến phía trước thì phía sau liên túc 5 mũi, hắn tránh được một nhưng không né được 5, một mũi tên ghim trực tiếp vào cổ của hắn, khi bị bắn trúng hắn còn ngờ ngàng không tin vào điều đó.

- Ngươi là tên khốn nào!

Mũi tên của Tuệ Lâm đã tẩm thuốc mê hạng nặng vào, bởi vì nghĩ rằng nếu như hắn có thể điều khiển được hắc y, lại thêm độc của chim ưng, có khả năng hắn mà chết thì đám độc trùng kia sẽ phát điên mà tấn công ngay lập tức. Đã đúng khói hun vào hang động đã đuổi đi dọn đường cho nhóm người công chúa xuất hiện, nhìn gương mặt bị khói đen ám vào, Tuệ Lâm có chút thích thú, đường đường là đại công chúa người người ngưỡng mộ giờ thì mặt lem mày nhọ nếu để người khác biết nhất định sẽ bị đem ra làm trò cười.

Thấy người đã ra, Tuệ Lâm không vội ra lệnh.

- Rút quân

Bọn chúng tưởng bản thân có lợi thế, tuyệt nhiên muốn càng quyết, "con rắn" ấy cũng hét lên trong khi cổ vẫn còn đang chảy máu:

- Giết kẻ nào dùng cung tên cho ta, ta phải hút cạn máu của hắn để bù vào những thiệt hại của ta



Tuệ Lâm ở trên cây quan sát, quái lạ tại những độc trùng lại chạy trước bọn họ, điều này khẳng định "con rắn" đấy không phải là chủ nhân, không phải là độc sư, lúc này bản thân chợt nhớ đến con chim ưng đó, quá đỗi thân thuộc hơn nữa một hành động lạ của tên đó, hắn đã hôn lên móng con chim ưng, móng của nó rất độc.

Lúc này Tuệ Lâm nhanh chóng bắn lên một pháp tín hiệu, Lưu Thành và Lưu Tuấn nhanh chóng mang theo người đi theo đường kia nói là chặn đánh đầu bọn họ, nhưng là một đi không trở lại, Tuệ Lâm huýt một hồi dài ngắn, ý bảo, "Giết sạch"

Thế là con đường trở về của đại tướng quân được lót bởi xác độc trùng và độc nhân, đại tướng quân Anh Đức kéo dây cương trước tình hình, hỏi Triệu Lữ:

- Chuyện này là sao?

- Theo tín hiệu của tướng quân chính là rút quân, có lẽ bọn họ chắn đường, nhìn máu của bọn họ đã không còn màu đỏ nữa có lẽ là độc nhân được luyện thành.

Bình Thiên lúc này thấy người ngựa đã trở về lập tức thông báo:

- Nhị vị đại tướng quân, một người đi về phía trước, một người ở lại đây đợi tướng quân xuất hiện có lẽ đã xảy ra chuyện gì nên tướng quân mới bắn pháo hiệu rút quân như vậy, còn nữa lệnh của tướng quân là giết sạch nên nhất định độc nhân sử dụng độc đã được tướng quân biết.

Lưu Thành, Lưu Tuấn cúi người với hai vị đại tướng quân, đại tướng quân Quốc Đạt kéo dây ngựa dẫn nửa đoàn binh theo hướng đã nói hộ giá cho công chúa, người còn lại hạ binh ở lại đây, một khắc sau Tuệ Lâm xuất hiện.

- Đại tướng quân

- Dương tướng quân chuyện này là sao? Công chúa đâu?

- Đã được Quốc Đạt đại tướng quân hỗ trợ sẽ rất nhanh đến đây, chuyện mà mạc tướng muốn nhờ cậy, mong rằng đại tướng quân sẽ mang người của mạc tướng về doanh trại an toàn, địch nhân của chúng ta là một người chuyên dùng độc của bộ lạc Khắc Ưng, móng của chim ưng là cực độc, rất sắc bén, nếu không giải trừ e rằng sẽ để lại hậu họa về sau.

Chuyện này khiến cho đại tướng quân Anh Đức phải nhìn tiểu tử tồng quan mới vài năm bằng con mắt khác, chỉ nhìn đôi bàn tay đầy vết thương kia, cũng biết nam tử trước mặt rất đáng tin cậy, còn luyện ra được một đại đội binh tinh nhuệ, là niềm hy vọng của nước nhà.

- Tướng quân dự định thế nào?

- Chuyện này không quan trọng lắm, mạc tướng có bản lĩnh tin chắc sẽ thắng được hắn, khi thấy cột khói xuất hiện, đại tướng quân mới cho người xuất phát, đường phía trước còn rất nhiều khó khăn nhưng không nguy hiểm như lúc này.

Vừa nói thì một đàn chim ưng xuất hiện, có con có kích thước rất lớn, Tuệ Lâm lập tức dương cung, đặt trên cây cung kéo mạnh, từng con chim một hoá thành một vũng máu rơi xuống, nhưng lần này máu của bọn chúng có tính ăn mòn rất lớn, giáp được trang bị cũng bị hủy hoại.



- Đại tướng quân lập tức về thành ngay

Số lượng người lớn, việc di chuyển đầy khó khăn, Tuệ Lâm cùng những cung thủ ra sức bắn hạ hơn mấy chục con chim ưng, giảm thiểu tối đa thiệt hại, cũng đã có vài người thiệt mạng vì cái thứ màu đỏ đó, Tuệ Lâm không thể đứng im được nữa, trong lúc hoảng loạn đến tìm hắn.

Quả nhiên hắn đang liên tục thả chim ứng giết người, một mồi lửa bùng lên, thật đáng kinh ngạc "con rắn" chưa chết lại còn sống đứng đó chắn trước mặt của chủ nhân.

Chủ mưu vỗ tay khen ngợi Tuệ Lâm:

- Thật sự đáng ngưỡng mộ, Dương Duy Cường ngươi đã khiến ta mở rộng tầm mắt rồi, một tiểu tướng quân khí thế hơn người, không những phát hiện được ta còn cứu nguy được công chúa, ngươi đủ thực lực để có thể trở thằng đại phò mã của Tuyết Vũ Quốc. Nhưng đáng tiếc thay, ngươi sẽ bỏ mạng lại ở đây, tại nơi này!

Vừa dứt câu đám độc nhân hình người xuất hiện lần này đã có kinh nghiệm hơn, những mũi tên lửa cứ ra sức thiêu bọn chúng thành những ngọn lửa có hơi người, lưỡi kiếm công mỗi lần được rút đã là nữa thân người để lại, chật vật cũng dẹp được đám độc nhân không cảm xúc, không xúc giác.

Chủ mưu vui vẻ ngồi trên ghế được "con rắn" đem ra như đang xem kịch hay.

- Tuyệt vời, nếu có thêm ngươi trong đó chắc chắn ta sẽ có thêm nhiều đơn hàng tốt, tiếp đi nào, để xem bản lĩnh của ngươi.

Lúc này một con chim ưng xuất hiện, nó có kích thước bằng gần một người trưởng thành, rất lớn, nhưng thật may là nó không mang độc trên móng, Tuệ Lâm bị nó bắt lên dự định thả từ trên không xuống mà chết, nhưng ngay khi nó định thì Tuệ Lâm đã bắt được chân nó, cái chân to lớn vô cùng, cái lưỡi kiếm được tung ra như một sợi dây nhưng không thể nào cứa vào lớp da như tường thành vững chắc của nó.

Vì kích thước lớn nên Tuệ Lâm đu người qua lại, phốc một cái bám được lên bụng đại ưng to lớn, bò dần lên cánh, người và ưng đang ở độ cao không tưởng chỉ cần lơ là một chút thì khả năng chết toàn xác là có thật, đang bò thì nhìn thấy dưới lớp lông bụng là một độc trùng đang ngụ ở đó, đây mới chính là nguyên nhân đại ưng nghe lời tên đó.

Rút ra thanh kiếm thứ hai và như một tên điên chặt đứt những cái thứ bám vào người sẵn tiện cạo một lớp lông ngay chỗ đó kiểm tra độc trùng còn ở đó không, dần dần đại ưng vị vây bởi một đàn chim ưng móng độc, bọn chúng không khiên dè tấn công đại ưng cứ như đây là kẻ thù của cả đời chúng nó.

Dù thể trạng tốt đến đâu đi chăng nữa, Tuệ Lâm không thể bám thêm được nữa, bàn tay mất sức dần, còn nghĩ khi rơi xuống sẽ được gặp cha nương, nhưng không Bá Đạt xuất hiện như một vị thần, cướp người đang trên không rơi xuống.

- Tiểu tướng quân đây cũng liều mạng thật

- Đại nhân... công chúa?

- Công chúa bình an vô sự nhờ đệ, ai mà ngờ lại được cứu trong lúc suýt thành thức ăn chứ, tướng quân đã làm rất tốt.