Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 22: Sư phụ Vạn Công Phong




Trở lại lúc mà cha còn sống và còn đang ở ngoài tiền tuyến canh giữ biên cương chưa thể về nhà, Tuệ Lâm ở trong phủ vì ăn không đủ no mà thân nương đã chôn cất chẳng lấy ai làm chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào sức mình để tồn tại, bản thân dù có run cả đôi chân cũng phải kiếm được thứ gì đó bỏ bụng nếu không sẽ không có sức chiến đấu, có một cái lỗ chó đã được tìm thấy, dựa vào đó để chui ra ngoài, ăn đồ rớt trên đường cũng được.

Ngày đó lúc mà Tường Vinh hoàng tử thường phục vi hành, nhìn thấy còn tưởng là một tiểu ăn xin đáng thương, nên nhờ bảo hộ về mua đến vài món ngon, đi đến trước mặt Tuệ Lâm nói.

- Chỗ của ta có mấy món không ăn nữa, ngươi hãy cầm lấy ăn đi.

Tuệ Lâm cũng chẳng khách sáo làm gì, cứ thế mỗi ngày đều có những món ăn, một người không ngần ngại cho, một người cũng chẳng nể nang cứ vậy mà cầm lấy mà ăn, rồi một ngày Tường Vinh hoàng tử mở lời trước.

- Ngươi có muốn theo ta không? Ở chỗ ta không cần lo cái ăn cái mặc, cũng chẳng cần lo sợ người khác sẽ đối xử không tốt trên cơ thể ngươi.

Tuệ Lâm lắc đầu ăn xong rồi lại rời đi, Tường Vinh hoàng tử ra lệnh.

- Cho người theo dõi, tên nhóc đó là ai?

Ngày hôm sau đó, Tường Vinh nghe được thân phận thật sự của Tuệ Lâm thì đứng phắt dậy, trong lòng sinh ra lòng thương cùng với sự hiếu kỳ, một nha đầu phải sống thua cả nha hoàn trong phủ đến nỗi phải ra đường ăn xin như vậy, rốt cuộc là có ẩn tình gì.

- Ngươi nói chuyện này là thật sao, làm sao trong Tuyết Vũ quốc chúng ta lại có chuyện nghịch thiên đạo như vậy.

- Vâng thưa hoàng tử, tiểu tử... à đại tiểu thư Dương gia thật sự chính thực là thân phận, thuộc hạ không hiểu tại sao tiểu thư ấy lại chấp nhận cuộc sống đó.

- Nhất định nha đầu đó có nỗi khổ khó nói ra, ngươi có nhìn thấy nữ nhi khác trong phủ không?

- Vâng, có một cặp song bào chính là người đã ức hiếp tiểu thư ấy, còn thân nương của bọn họ chính là phu nhân trong phủ, tuy rằng lão phu nhân còn sống nhưng cũng vô cùng chán ghét đại tiểu thư.

- Chuyện này... ta nghĩ ta có thể làm một chút gì đó, cho nha đầu... không phải cho muội ấy nghỉ ngơi được nhiều hơn, theo lệnh của ta tất những tiểu thư trong thành đều phải tham gia, nhất định là tất cả, ta sẽ tổ chức một vài ngày du ngoạn và ta muốn muội ấy phải ở đó. Các ngươi hiểu thế nào rồi chứ?

- Tuân lệnh hoàng tử.

Đêm đó vẫn là dáng vẻ gầy yếu đi kiếm những miếng bánh rơi vãi trên đường, Tường Vinh hoàng tử vừa nhìn thấy hành động nhặt miếng bánh lên và phủi đi dự định cho vào miệng thì lập tức tiến đến cưỡng chế hất bánh ra khỏi tay.

- Đừng có ăn nó, ta mang đồ ăn cho muội đây.

Tuệ Lâm vẫn vậy ăn như một kẻ đã lâu ngày không ăn, không đứng nhìn nữa Tường Vinh hoàng tử ngồi xuống bên cạnh cùng ăn.

- Muội là ai?

- Tuệ Lâm.

- Nhà muội ở đâu?

- Dương phủ.

- Muội là người nhà họ Dương.

- Đúng vậy.

- Dương Trương Kiên là gì của ngươi?

- Là cha

- Muội là con của một tướng quân sao lại phải ra ngoài ăn những thứ người khác vứt đi như vậy.

- Chuyện đó thì liên quan đến một người xa lạ?



Sự lạnh nhạt ấy chưa từng được nếm trãi Tường Vinh hoàng tử thật sự muốn nổi điên lên, muốn bỏ đi ngay lập tức nhưng sự tò mò đã níu chân lại.

- Muội tại sao không đi cùng ta? Là nương sao?

- Không, thân nương đã qua đời rồi.

- Vậy còn lý do gì nữa.

- Thân đệ còn quá nhỏ, nếu như rời đi đệ ấy nhất định sẽ gặp chuyện, cha đang bảo vệ dân chúng còn ta ở đây bảo vệ đệ ấy.

- Chỉ là thân đệ, muội phải sống vì mình chứ, muội chỉ là nữ nhân mà thôi.

- Không, được sinh ra sẽ đi cùng với nhiệm vụ của riêng bản thân, khi còn nhỏ thì sẽ có nhiệm vụ nhỏ, và nhiệm vụ hiện tại chính là bảo vệ đệ đệ, không phải về cơ thể bên ngoài mà là tâm trí, để đệ ấy có thể giống như cha trở thành một nam nhân cả thiên hạ này muốn cầu.

Nói đến đây thì một giọng nói vang, đó là một nam nhân phe phẩy cây quạt, hơn nữa đôi mắt kia dường như tinh thông mọi chuyện, nhìn thấu được người khác, là đôi mắt mà Tuệ Lâm muốn có.

- Đi khắp thiên hạ này, ta chưa từng nghe câu nói đó từ một đứa trẻ nhỏ như vậy.

Tuệ Lâm chỉ nhìn không nói, cả hai vẫn đang quan sát nhau, đám thị vệ hoàng tử lập tức ra tay bảo vệ hoàng tử, nam nhân gấp cây quạt lại, một gương mặt mỹ lệ, hơn nữa một cảm giác gì đó nói rằng người này không hề đơn giản như vẻ bên ngoài, nam nhân nói tiếp.

- Đừng đừng, ta không quan tâm để thiếu gia của các ngươi cũng không có ý định làm hại bất cứ ai ở đây.

Tường Vinh hoàng tử hỏi.

- Tiền bối là ai?

- Ta mang họ Vạn, tên gọi là Công Phong, là người vừa xuống núi chu du khắp thiên hạ tìm kiếm nhân duyên của chính mình, thật sự đã đi rất lâu rồi.

- Người này là người của ta, không có sự đồng ý của ta, dù là tiền bối đi chăng nữa cũng không thể mang người đi được.

Tuệ Lâm vẫn luôn nhìn đến trong sự dè chừng, chỉ cần có thể liền có thể sẵn sàng kéo người chạy đi, đám người theo bảo vệ nhất định sẽ cản đường bọn họ một thời gian, Vạn Công Phong hơi nghiêng đầu ánh mắt chạm đến được ánh mắt kiên định kia, càng khiến cho bản thân thích thú, sâu trong đôi mắt sâu có chút mệt mỏi nhưng lại rất sáng, đầy nghị lực.

- Ta không ở đây quá lâu sẽ không làm phiền cuộc sống của đệ tử của mình.

Tuệ Lâm lúc này mới nhận định người trước mặt không xấu, hơn nữa bản lĩnh đầy mình, chỉ vừa gặp nhau đã đoán được rất nhiều thứ, từng bước đi đến trước mặt.

- Sư phụ

- Nếu đơn giản như vậy đâu được, nào nào chúng ta cùng đến tửu lâu không xa đây dừng chân một chút.

- Vâng

- Không còn chuyện của hoàng tử nữa, nên ta xin khiếu.

Tường Vinh hoàng tử tức giận nhưng không lên tiếng, đi theo hai người, bọn họ đến tửu rồi tiến vào 1 căn phòng nhỏ, tiểu nhị bưng lên trà và một số món ăn nhẹ, chứng kiến cướp người trắng trợn ấy ngay khi Tuệ Lâm vừa quỳ xuống liền chạy đến kéo người.

- Ngươi không thể nhận một người xa lạ làm sư phụ dễ dàng như vậy được.

Vạn Công Phong phất nhẹ cây quạt gấp khẽ nhẹ, một cảm giác đau truyền đến như bị đánh thật đau, cho dù đau nhưng Tường Vinh hoàng tử không thả ra, kiên quyết không thừa nhận chuyện này ánh mắt tràn đầy tức giận, một chút hoang mang, không phục.

Tuệ Lâm nói.



- Đa tạ những món ăn ngon mà hoàng tử đã cho nhưng đây là quyết định của thảo dân, hơn nữa thảo dân cảm nhận được sư phụ sẽ không làm hại mình.

- Nhưng mà...

Cứ níu kéo như vậy làm Tuệ Lâm hết sức khó chịu vì thời gian không còn nhiều nữa, gạt tay của Tường Vinh hoàng tử ra, đối với sư phụ hành lễ, dâng trà. Vạn Công Phong rất hãnh diện phất tay đã đẩy những người không liên quan ra bên, tuy rằng không ở bên nhiều nhưng đệ tử rất cá tính.

- Đồ đệ ngoan, vi sư vẫn còn nhân duyên chưa tìm thấy, hơn nữa bọn họ đều sẽ là sư huynh, sư tỷ, vi sư sẽ rời đi ngay hôm nay, đây coi như là món quà của vi sư dành cho đồ đệ cuối cùng của mình.

- Đa tạ sư phụ.

Vạn Công Phong chỉ đến giữa mi tâm, ở nơi đó hiện lên một chấm đỏ từ đó loan ra khắp cơ thể, điều này làm cho sư phụ không thể không ngạc nhiên, sức mạnh tinh thần và nguyên căn rất nghịch thiên, chưa từng thấy ai có thể phủ kín cả cơ thể như vậy, sau đó lại thu lại ở giữa mi tâm hiện lên chấm nhỏ đỏ pha một chút màu hoàng kim rực rỡ, trí tuệ cũng như cơ thể được đả thông.

- Sư phụ, đệ tử thấy lạ lắm.

- Không có gì đâu, vi sư không rõ thứ gì sẽ hợp nhưng có lẽ những thứ này sẽ giúp một cách tốt nhất.

Trong đầu hiện lên công pháp luyện thể, một cơ thể không ai có thể đánh thắng được thì dù có muốn đánh hay không cũng sẽ không ảnh hưởng gì mấy.

- Tên của đồ đệ là gì?

- Dương Tuệ Lâm

- Ra là vậy, quả thật là nhân duyên ngoài sức tưởng tượng.

- Sư phụ.

- Chuyện gì vậy?

- Đệ tử muốn có cần phải ăn uống nhưng vẫn có thể sống xót.

- Đương nhiên rồi, đồ nhi của ta, thứ này sẽ hơi cực nhọc nhưng rất có ích, sau này nếu như có duyên sẽ gặp lại thôi và vi sư sẽ khảo đấy.

- Vâng.

Nói đến thì Vạn Công Phong đặt tay lên đầu lập tức Tuệ Lâm rơi vào hôn mê bởi vì những thứ được truyền thụ cần một khoảng thời gian để hiểu để luyện, trước khi rời đi không quên mang đệ tử của mình trở về phòng, và bài trí trận pháp hút linh khí, chỉ cần ở trong phòng có thể không cần ăn uống, cho dù có bị đánh đạp cũng không sẽ rất nhanh hồi phục nhưng trận pháp này chỉ có thể hội tụ trong vòng 10 năm mà thôi. ngôn tình hoàn

- Vi sư chỉ có thể làm được đến đây mà thôi, còn việc có thể đi đến đâu phải dựa vào sức mình, hơn nữa công pháp của Dương gia cũng không phải loại bình thường, hãy sống.

Ngày hôm sau, Tuệ Lâm tức dậy thì sư phụ đã đi rồi, cũng không để tâm lắm, việc bây giờ chính là gia tăng sức mạnh, đang lúc đang vác nước thì nha hoàn bên cạnh Lĩnh Giao Linh đi đến kéo mạnh tay.

- Đi nhanh đi, nha đầu thối, ngươi không được làm trễ nãi chuyện của phu nhân.

Bị lôi đi mặc cho Tuệ Lâm có dằng co bao nhiêu thì sức lực của một đứa trẻ vẫn không thể... nhưng đó chỉ là trước đây thôi, Tuệ Lâm cũng chưa muốn bị lộ, cứ để mặc cô ta kéo đi, chọn lấy bộ y phục cũ của tiểu thư, tuy chỉ thay đổi một chút thôi nhưng khí chất đã khác hẳn.

Lĩnh Giao Linh bước vào nhìn thấy cũng phải tấm tắc khen, siết cằm nhỏ ấy, đe dọa.

- Đúng là con gái của tỷ tỷ, càng lớn càng xinh đẹp, Dương Tuệ Lâm ngươi nên cảm tạ ân điển của hoàng tử đi, nếu như không phải lệnh của hoàng tử thì ngươi có cơ hội mặc những y phục đắt tiền, ăn những món ngon, ngươi biết thân biết phận một chút đừng có cản đường con gái của ta.

Tuệ Lâm hất cằm ra mặt khinh bỉ, thế là Lĩnh Giao Linh thẳng thừng tát vào mặt nói.

- Hỗn xược, ta đang dạy dỗ ngươi đấy, nha đầu thối nếu còn muốn ăn thì lo mà giúp đỡ Hương Chi, Hương Ly, chỉ cần có được cảm tình của hoàng tử, ta nhất định một ngày không xa cũng sẽ giống như những bậc nữ đế bậc nhất thiên hạ.

- Mơ tưởng hão huyền.