Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 36: Thân thế lại là bí mật




Người đầu tiên nhận định tình hình không phải thái tử hay hoàng thượng mà là cửu công chúa, lập tức thay đổi sắc mặt đi đến đẩy hai người ra, ôm lấy hoàng tỷ của mình ra sức che chở, nói.

- KHÔNG, ngươi không xứng với tỷ ấy.

- Hừm...

Tuệ Lâm khó hiểu, còn Hữu Triều thì nhanh tay nắm cổ áo của Tuệ Lâm đòi quyết chiến, còn hoàng đế lúc này mới nhận ra bản thân không thể làm gì khác, dù sao bản thân cũng là cha của nữ nhi, có một người nguyện đến bên cạnh không màn quyền thế tiền tài, thực sự rất hiếm nam nhân làm được như vậy, tuyên bố.

- Tuệ Linh Lâm nghe chỉ, nếu như ngươi có thể chiến thắng đại hội võ thuật lần này, trẫm sẽ đứng ra ban hôn cho ngươi và đại công chúa, hơn nữa còn để ngươi được hưởng tất cả những gì đúng với những gì mà ngươi bỏ ra. Trẫm tin tưởng giao công chúa tài giỏi này của trẫm cho ngươi.

Cả hai điếng người, bởi bọn họ nghĩ chắc chắn rằng những hành động đó sẽ không thể lay động được hoàng đế, mới dùng cái đó để có thể đổi lấy những thứ có lợi cho phe mình, ai mà ngờ được chuyện này, cả hai người nhìn nhau không biết nói gì, cửu công chúa không phải tự nhiên làm hành động đó chẳng qua để Tuệ Lâm không đặt đề phòng với bản thân mà chỉ nghĩ bản thân quá lo lắng cho hoàng tỷ thân yêu của mình mà làm ra những hành động đó.

- Cửu hoàng muội có thể buông bổn cung ra được rồi đấy, Tuệ Lâm là người của bổn cung không có lệnh sẽ không làm gì khó dễ hoàng muội đâu.

Hoàng đế một người nhiều năm ngồi vững trên ngôi vị đã 2 lần khiến Hoàng Vũ Quốc của tổ tiên để lại lâm nguy, lần này đành để hết tất cả hy vọng trên đôi vai của đại phò mã tương lại này, ở góc nhìn mắt dưới miệng trên thế này một gương mặt đã làm cho Tuệ Lâm chú ý, một vài công công đã thay đổi sắc mặt, bọn họ dường như có chung chủ đích gì đó mới tỏ thái độ đó, nhưng khi công công A Tài nhìn thấy con mắt nghi ngờ của đại phò mã tương lai mà quay lại nhìn bọn họ thì tất cả lại trở lại bình thường, điểm hoài nghi này sau này chính là chìa khoá thoát khỏi nguy cơ bị xâm lược.

Hữu Triều thả người, dù sao phụ hoàng cũng đã công nhận rồi, bản thân cũng không đánh lại. Tuệ Lâm cười vui vẻ ra mặt, nhanh chóng hành lễ.

- Thảo dần... à nhi thần đa tạ hoàng thượng, nhi thần sẽ cố gắng hết sức vì công chúa, vì Tuyết Vũ quốc.

- Được rồi, trẫm cũng đến Thanh Mai cung để nghỉ ngơi, có mặt ở đây hết cùng bước vào, sau này đều là người một nhà cả.

Hoàng đế đã ra lệnh thì ai còn dám đưa ra ý kiến, tất cả đều đặt chân vào trong Thanh Mai cung, Tuệ Lâm méo mặt dù rất không muốn vào vì những người ở đó đều dùng ánh mắt đẩy lửa giận nhắm đến người dám đặt chân vào trong thêm một lần nữa, ngồi quanh thành một vòng tròn, ở giữa lục công chúa đã thi họa trên miếng giấy lớn, những nét bút đưa đi quả thực phải là một người rất chăm luyện tập.

- Họa bởi người hay người bởi họa.

Câu nói này của Tuệ Lâm khiến cho nhiều người khó hiểu, nhưng động tác khựng lại trên giấy, lục công chúa ngưng giữa chừng hỏi.

- Tuệ Linh công tử, bổn cung học thức còn hạn hẹp, muốn hỏi công tử buông ra câu đó có nghĩa là gì?

- Không có gì đâu, chẳng qua thần cảm thấy tiểu công chúa thực sự xinh đẹp như bước chân ra khỏi bức họa, mọi thứ dều rất đẹp, đến cả gương mặt và ánh mắt khi họa, cứ như là đang câu dẫn mọi ánh mắt ở đây, tiểu công chúa có ma thuật gì sao.

- Vậy công tử yêu điểm nào của hoàng tỷ?

- Có thể công chúa không xinh đẹp như tiểu công chúa nhưng với những người đã từng nhiều lần suýt nữa đặt chân vào cửa tử thì có một người sẵn sàng vì mình lao vào đó cứu thì chẳng có nữ nhân nào có thể thay thế công chúa được, thay vì nói yêu điểm nào thì thần yêu công chúa bởi vì người này chính là công chúa là định mệnh của thần.

- Nếu như lần này công tử không thể chiến thắng thì chẳng phải đã khiến hoàng tỷ thương tâm đến cuối đời sao!

- Đã để tiểu công chúa nhọc lòng rồi, tuy rằng có rất nhiều đối thủ nhưng với những gì mà công chúa đã làm cho thần thì bọn họ không đáng lo ngại cho lắm, dù chỉ còn là một cục bột không còn nhìn nhân dạng thì cũng chính cục bột này chiến thắng.



Đại công chúa nghe đến đây thì vội nói.

- Không được, cửu hoàng muội đừng làm khó người ta nữa, còn ngươi nữa trở về đi đừng xem thường đối thủ của mình, nếu như bị thương quay về thì ngươi cũng đừng nghĩ đến kết quả nữa.

- Thần tuân lệnh công chúa.

Tuệ Lâm được phép rời đi, không quên ôm lấy đại công chúa đầy tiếc nuối, hai người mặn nồng làm cho những người khác dù không muốn cũng phải tin đây là sự thật, đại công chúa tài giỏi, cao cao tại thường đã bị một nam nhân đánh gục, một người trong miệng thiên hạ là phong lưu.

- Nghi nhi, tiểu tử ấy đã gặp ở đâu?

- Phụ hoàng, không giống như những gì mà phụ hoàng nhìn thấy đâu, chàng ấy thật sự là một con người rất đáng tin cậy, còn về gặp gỡ thì lúc đó bị tập kích khiến cho nhi thần phải chạy vào trong hang đá, cũng nhờ có chàng mà nhi thần an toàn trở về bên phụ hoàng, nếu nói nhi thần nợ người này một mạng cũng không sai.

- Trẫm tuy là hoàng đế nhưng trẫm cũng là một người làm cha, vậy nên Nghi nhi đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu như không ai chống đỡ thì trẫm sẽ chống đỡ thay, tên tiểu tử ấy cũng không tệ, tuy không rõ thân thế nhưng tự do tự tại, điều đó trẫm lại không thể mang lại, coi như thay trẫm làm những điều chưa từng làm, đến những nơi chưa từng đến và khi nào đã đi đủ thì quay về bên trẫm, bên hoàng đệ.

- Vâng nhi thần tuân chỉ.

- Vậy lần này hãy để Cẩm nhi đi thay.

Cửu công chúa nghe vậy thì vui mừng ra mặt.

- Được, nhi thần nhất định sẽ làm được.

- Phụ hoàng, nhi thần dù rất muốn nhường cho hoàng muội nhưng chúng ta đã 2 lần thất bại rồi, nếu như lần này không thể chiến thắng hoặc ít nhất vượt qua khỏi ngưỡng nguy hiểm thì 8 phần sẽ bị xé thành từng mảnh, chẳng phải lúc đó dân chúng lầm than, oán than ngút trời, nhi thần cùng với chàng lần này rời đi cũng chính là cơ hội nhi thần tạo ra, để bọn họ không dám lên tiếng ngăn cản. Đam Mỹ Trọng Sinh

- Cũng đúng, nếu như tên tiểu tử ấy có thể thắng thì theo như Nghi nhi mà làm, còn nếu như không đươc, thì trẫm phải để Cẩm nhi đi.

- Nhi thần tuân chỉ.

Đây chẳng phải là muốn nói thẳng vào mặt cửu công chúa rằng nếu như cứ như vậy không khéo lại trở thành công cụ kéo dài an bình cho đất nước sao, hơn nữa tại sao không phải là đại hoàng tỷ đáng kính mà lại là bản thân khiến cho nỗi căm phẫn lại tăng thêm một bậc, đã rất ghen tị với đại tỷ khi nghe được ở biên cương có được nam nhân của đời mình, tưởng chừng đại hoàng tỷ không vào cung sau khi khải hoàn trở về, an phận du ngoạn ở Trọng Quang Thành thì bản thân chính là công chúa đáng kính. Hoá ra không phải vậy, rốt cuộc cũng chỉ là con cờ trong tay phụ hoàng mang đi nghị hoà kéo dài thời gian nhất có thể, bản thân được yêu thương cũng chỉ là vẻ ngoài và chắc rằng một ngày không xa sẽ trở thành một người vì đất nước gả đi làm con tin hoà hoãn.

Tuy khó chịu là vậy nhưng nhìn mặt mà sống vốn dĩ đã là thói quen in sâu vào tâm trí, hậu cung hiểm ác chỉ cần làm phật ý hoàng đế thì chẳng khác nào tuyên bản thân một bản án tử.

- Phụ hoàng.

- Sao thế Cẩm nhi!

- Nếu như nhi thần nhất quyết không đồng ý chuyện hoàng tỷ thành thân với Tuệ Linh công tử thì phụ hoàng có trừng phạt nhi thần không?

- Trẫm chưa từng nghĩ sẽ phạt Cẩm nhi cả, nhưng trẫm cũng là phụ hoàng là cha của Nghi nhi, có một nam nhân yêu thương chiều chuộng nữ nhi của mình cũng cảm hoá được con người tưởng chừng đã lạnh nhạt vô tình ấy, trẫm vui còn không hết nữa.



- Nhưng công tử ấy đối với nhi thần...

Đại công chúa khó chịu trong cả giọng nói.

- Chẳng phải đã giải thích rõ ràng rồi sao! Muội đừng nói dở giữa câu như vậy, chàng trước giờ chưa từng có ý hai lòng, dù có trêu hoa ghẹo nguyệt cũng có giới hạn, việc muội gọi đến tẩm cung riêng của mình là việc muội không đúng, mời khách đến mà chỉ vì chút chuyện không rõ ràng giận cá chém thớt thì muội đã sai rồi, còn bêu rếu khắp hoàng cung này chẳng phải muội đang muốn bôi nhọ danh dự của nữ nhân hoàng tộc, bôi nhọ danh dự của mẫu hậu muội sao!

- Nhưng công tử ấy thật sự quá đáng, rõ ràng ở nơi này thử có ai có thể hơn muội chứ, rõ ràng là hoàng tỷ xót người mình mà nặng lời với muội, chúng ta dù sao cũng đều là công chúa, muội từ nhỏ đã ốm yếu được phụ hoàng che chở mới sống đến ngày hôm nay, tỷ được ra ngoài vi hành học hỏi kiến thức sâu rộng, muội chẳng khác nào khuê nữ phòng the gió đưa chiều nào thì nghiêng chiều đó.

- Hoàng muội có cần bổn cung nhắc lại không! Chính muội là người đã cho người gọi chàng đến đây, chỉ riêng việc đó thôi cũng đã khiến thiên hạ này phải lo lắng liệu muội có xứng không?

- Hoàng tỷ, vậy tỷ cùng công tử hai người thực sự đã dùng chung một phòng, cô nam quả nữ sớm tối gần nhau, chẳng phải là còn hơn muội sao!

- Nhưng giữa bổn cung và chàng có thiện cảm, hơn nữa chàng chưa từng làm bổn cung thất vọng, một lời đã nói là y như rằng sẽ hoàng thành rất hoàn mỹ. Thử hỏi nếu một người như vậy liệu có vì cửu hoàng muội xinh đẹp của bổn cung mà quay đầy lại nhìn không?

- Muội không dám nói bản thân là đệ nhất mỹ nhân, nhưng nếu muội là tỷ sẽ giữ chắc hôn phu lợi hại ấy, muội chẳng có nhiều chiêu trò câu dẫn như tỷ nên đành ở khuê phòng đợi tân lang mặt chưa nhìn thấy, người thì chưa rõ là người hay yêu lấy về mà thôi!

Hoàng đế thấy hai người lại đấu khẩu thì thở dài cũng không còn tâm trạng nữa nói.

- Trẫm đi đây, cả hai nên hoà thuận với nhau, người công người thủ mới có thể vang dang thiên hạ.

- VÂNG NHI THẦN XIN KHẮC GHI LỜI CỦA PHỤ HOÀNG

- CUNG TIỄN PHỤ HOÀNG

Hoàng đế rời đi rồi, đại công chúa cũng chẳng muốn ở lại làm gì, nàng đứng dậy định rời đi thì hoàng muội cất tiếng.

- Hắn... nói đúng hơn Dương tiểu thư đã chết đó... hoàng tỷ chắc hẳn hiểu ý của bổn cung, nếu như hoàng tỷ muốn giữ bí mật này thì mang người của hoàng tỷ nhanh chóng rời đi, bổn cung chỉ muốn an phận mà thôi.

- Muội còn nhiều chuyện chưa rõ, nhưng sẽ sớm thôi muội sẽ có câu trả lời cho tất cả, đặc biệt là cái chết của mẫu hậu muội.

- Đừng nhắc đến người bằng cái miệng dơ bẩn của tỷ.

- Muội nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ còn gặp lại, hy vọng muội sẽ không làm manh động đến bọn chúng, còn về chàng, người này là người của mình, không phải kẻ địch, tỷ dám chắc điều đó với muội.

Nói rồi rời đi, cửu công chúa trong lúc này thing lặng, không ồn ào không trút giận chỉ nắm chặt tay mình một hồi lâu, sau đó ra lệnh.

- Xuyên, ngươi cho người bằng bắt cứ giá nào cũng không để hắn làm kẻ đứng đầu, hơn nữa tìm người thế thân cho bổn cung một thời gian, thời hạn đã đến rồi.

- Nô tì tuân chỉ.