Công Chúa Đại Ân

Công Chúa Đại Ân - Chương 3




Có điều chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch nông nghiệp của ta.

Mùa xuân chính là mùa vạn vật sinh trưởng, một tháng qua đi, rau cải thìa trên đất đã phát triển rất tốt.

Ta rất vui vẻ, ngắm nhìn và vuốt ve lá cải, “Nước và đất của Tề quốc thật tốt, tốt hơn nhiều so với nước ta.”

Tiểu Thúy nhìn thấy vậy không thể kìm được lên tiếng: “Nương nương, ngự thiện phòng bây giờ đã cẩn thận hơn nhiều trong chuyện ăn uống rồi, người cần gì phải giữ lại mảnh đất này vậy ạ?”

“Ta không canh giữ mảnh đất này, vậy thì canh giữ ai?”

“Tất nhiên là…” Muội ấy hận không thể rèn sắt thành thép, lại ấm ức nói, “Người không biết đâu, một tháng nay Bệ hạ một bước cũng không đặt chân vào Hoa Ninh cung của chúng ta, bên ngoài có rất nhiều lời đàm tiếu đó ạ.”

“Thì cứ để bọn họ nói đi, Bệ hạ rất bận bịu chuyện nước, chúng ta không có việc gì thì đừng đến làm phiền người ta… Á, muội nghe thấy gà kêu không? Ta đoán là nó đẻ trứng rồi, đi đi đi, chúng ta đi đến chuồng gà thôi.” Nói rồi liền kéo Tiểu Thúy chạy đến chuồng gà, thuận tiện xúi giục muội ấy duỗi tay lấy hai quả trứng gà ra.

Phàm là chuyện có thể kêu người khác giúp đỡ thì ta tuyệt đối sẽ không tự động thủ.

Gà mái mẹ vừa đuổi theo phía sau vừa mắng.

Tiểu Thúy luôn lầm bầm nãy giờ đã bật cười, vừa chạy chọc ghẹo nó vừa mắng: “Làm gì vậy, không phải chỉ lấy của mày có hai quả trứng thôi sao? Thật là keo kiệt!”

Gà mái mẹ: “Cục cục tác!”

Ta giấu tang vật trong lòng, đứng ngoài cuộc: “Đúng vậy.”

Tiểu Thúy phát hiện bản thân bị ta lừa vào trong chạy đến bên cạnh ta, tức giận: “Nương nương!”

“Được rồi, ta biết muội có ý gì.” Ta điềm tĩnh, “Hôm nay đích thân ta sẽ xuống bếp, lát nữa mang đến ngự thư phòng là được phải không?”

Không phải chỉ là tranh sủng thôi sao, chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng nhìn thấy heo chạy hay sao? Huống chi ta còn được thấy heo chạy rồi đó.

Phụ hoàng ta có mấy chục phi tử, từ lúc ta có thể nhớ được thì đã gặp tầng tầng lớp lớp thủ đoạn tranh sủng, chẳng qua con người ta đây rất lười, chỉ là không thích dùng mà thôi.

Vốn dĩ Tề Nghiên xem ta là một cái bình hoa trưng ở trong cung, hắn bận việc chính sự của hắn, ta trồng cây của ta, hai người chung sống hòa thuận là được rồi.

Không biết sao mà bên ngoài có rất nhiều lời đồn thổi, đều truyền nhau nói ta là hồ ly bỏ bùa mê hoặc vua, đứng đầu lục cung, quả thật là ăn nói xằng bậy.

Ta còn nghe nói không ít thần tử dâng tấu, cầu xin Tề Nghiên hãy tăng thêm hậu cung, nhất định không thể để một yêu nữ của nước phụ thuộc mê hoặc, sau đó ta còn nghe nói, thời gian gần đây Tề Quốc nổi lên không ít bạo động, vì vậy Tề Nghiên bận đến nỗi đầu óc quay cuồng, chân không chạm đất, vô cùng vất vả.

Ta ở căn phòng của người ta, ăn cơm của người ta, còn trồng cây trên đất người ta, lúc này ít nhiều gì thì cũng nên biểu hiện một chút.

Vì vậy ta đích thân xuống bếp làm một món vô cùng thơm ngon đó là… trứng gà hấp.

Quan trọng là rau cải thìa chưa lớn đủ, chứ không còn có thể làm một món trứng gà xào rau rồi.

Vẻ mặt Tiểu Thúy khó xử, “Nương nương, cái này không hay lắm nhỉ? Tốt xấu gì thì người cũng nên làm món bánh ngọt gì đó chứ…”

“Nhưng ta không biết làm.” Ta thản nhiên nói, “Hay là muội biểu diễn cho ta xem làm sao dùng hai quả trứng để làm bánh đi?”

Tiểu Thúy quả thực không thể nhìn được nữa, cố gắng nhét thêm hai dĩa bánh hoa đào vào hộp, “Nương nương, đến lúc đó người nhớ nói bánh hoa đào cũng là do người làm nha.”

Ta gật đầu lấy lệ, “Ừm ừm, được.”

Sau đó, khi Tề Nghiên nhìn thấy thứ ta lấy ra, ta đã rất thành thật giới thiệu: “Món trứng gà hấp là do thần thiếp làm, còn món bánh hoa đào là do nhà bếp làm ạ.”

Tiểu thái giám bên cạnh mím môi nín cười, đừng tưởng là ta không nhìn thấy.

Tề Nghiên không cười, có điều một tay đỡ đầu, nhướng nhẹ mày, “Vì sao tự tay làm trứng gà hấp?”

“Ách… Vì gà mái mẹ mới đẻ được hai quả trứng.”

Gà mái vốn dĩ do hắn phân phó người mang đến, vì vậy trứng đẻ ra đưa cho hắn ăn cũng rất hợp lý nhỉ?

Nhưng nhìn Tề Nghiên không có ý muốn động đũa.

Ta nhìn qua món bánh hoa anh đào tinh tế, phúc chí tâm linh(*), lại nói: “Nếu Bệ hạ không thích ăn trứng gà hấp, vậy thì ăn chút bánh hoa đào, Bệ hạ gần đây bận rộn việc nước kiệt sức, phải nên bồi bổ thân thể ạ.”

(*)Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn).

Tề Nghiên thả tay xuống, gõ nhẹ mặt bàn: “Nếu nói về bồi bổ thân thể, thì bánh ngọt làm sao có thể so với trứng gà hấp?”

Hả? Có kiểu này nữa sao?

Ta còn đang suy nghĩ câu nói này có hợp lý hay không, Tề Nghiên đã ăn xong trứng gà hấp rồi, cuối cùng còn có tâm trạng nhận xét nữa: “Làm rất được, thăng nàng làm hoàng hậu.”

“Đa tạ lời khen của Bệ… Hả?”

Hắn hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc của ta, gõ gõ vào dĩa bánh hoa đào, “Trẫm no rồi, phần bánh ngọt này nàng ăn đi.”

Thế là ta rất thật thà ngồi bên cạnh hắn ăn hết một dĩa bánh hoa đào.

Đừng nói chứ tay nghề của nhà bếp rất được nha.

Tề Nghiên vẫn cứ yên lặng nhìn ta ăn, dáng vẻ vô cùng thích thú, khiến cho ta khi cầm miếng bánh cuối cùng có chút chần chừ, “Bệ hạ ăn một miếng không?”

“Không, trẫm không thích đồ ngọt.”

“Ồ.”

Nghe vậy ta liền yên tâm ăn miếng bánh cuối cùng, thì nghe hắn hỏi: “Ngọt không?”

“Ngọt…” Ta chưa nói hết câu, hắn đột nhiên cúi người đến gần, giữ cằm và ngậm lấy môi của ta.

Sau một hồi dây dưa, ánh mắt hắn rực sáng nhìn ta: “Khá là ngọt.”

Ta hoàn hồn, tâm trạng phức tạp, “Bệ hạ, người không ngại bẩn sao?”

Mùi vị của trứng gà hấp lẫn lộn với bánh hoa đào, ít nhất đời này ta không muốn thử lại nữa…

Tề Nghiên: “…”

Góc nhìn của Tề Nghiên: Ân Nhiêu vừa mới ăn xong bánh hoa đào, môi hồng mềm mịn, mặt trắng hồng như hoa phù dung, có vẻ hôn rất sướng.