Công Chúa Hiểu
Edit: 1kiss
Beta: Lurcent
————————————————–
01
Khi quá áp lực trong học tập, mọi người sẽ làm gì để giải tỏa tâm lý?
Đối với vấn đề này, mỗi người sẽ có một câu trả lời khác nhau, nhưng riêng bạn học Tô Hiểu ở lớp 11-A học viện Kỳ Lân, cậu ấy đã chọn cách gửi tin nhắn quấy rối nặc danh cho hai nam sinh đẹp trai nhất trường, một người là chủ tịch Hội học sinh – Bạch Việt Trạch, và một người là đội trưởng đội bóng rổ của trường – Trình Hạo Vũ.
Đương nhiên, trên thực tế, những tin nhắn đó của cậu cũng không có ý trêu ghẹo người ta.
Chúng chỉ là những lời than vãn vì bài tập về nhà luôn luôn chất đống, cường độ tập luyện trong tiết học thể dục quá nhiều, thức ăn ở trong căn-tin trường học không ngon, thời tiết quá nóng hoặc quá lạnh, buổi sáng không muốn rời giường, từ chối một nữ sinh tỏ tình với mình thật là khó khăn,... vân vân và mây mây.
Có điều bởi vì Tô Hiểu và hai người đàn anh hơn cậu một tuổi kia thực sự không quen biết nhau, cậu cũng chỉ tình cờ mới có được số điện thoại của đôi nam sinh cực kỳ nổi tiếng trong trường học này, vậy nên mặc dù cậu không có ý trêu ghẹo người ta, thì rốt cuộc vẫn tính là quấy rối.
Tô Hiểu cũng biết cậu cứ thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn phàn nàn cho người lạ thì sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng có những việc một khi đã bắt đầu rồi thì rất khó để dừng lại.
Hơn nữa cậu xem hai người kia như thùng rác để trút bỏ nỗi buồn [1] hơn nửa năm, thế nhưng chưa bao giờ nhận được tin nhắn trả lời của đối phương, Tô Hiểu suy đoán có lẽ bản thân chắc đã bị hai người họ cho vào danh sách đen rồi, trong lòng cũng không biết nên vui mừng hay tiếc nuối, nhưng những tin nhắn cậu gửi đi thì càng ngày càng không kiêng nể gì.
Ví dụ, vào tối hôm qua, sau khi tổ chức buổi tiệc sinh nhật mười bảy tuổi bên gia đình, trước lúc đi ngủ Tô Hiểu đã gửi cho hai người kia đoạn tin nhắn như thế này: "Hôm nay tôi mười bảy tuổi rồi = ̄ω ̄= Mặc dù vẫn chưa trưởng thành, thế nhưng hiện tại rất muốn có một anh người yêu! Là anh nào mà đẹp trai, học giỏi, biết chơi thể thao, tính cách dịu dàng chu đáo, đối xử tốt với tôi đó!"
Thế là, người tính không bằng trời tính, buổi sáng hôm sau khi Tô Hiểu tỉnh dậy, liền phát hiện ra điện thoại của mình có hai tin nhắn chưa đọc.
"Chúc mừng sinh nhật. Được thôi." —— Bạch Việt Trạch.
"Happy Birthday! Hiện tại em đã có bạn trai rồi đó ^_^" —— Trình Hạo Vũ.
02
Hai cái thùng rác để Tô Hiểu trút bỏ nỗi buồn im lặng hơn nửa năm, bây giờ lại đột nhiên hồi âm, cậu vừa nhìn thấy tin nhắn liền bị dọa cho khóc luôn.
Là khóc thật đó, chính là kiểu đôi mắt rưng rưng, rơi xuống từng giọt nước lấp lánh.
Nói thế nào đây nhỉ, Tô Hiểu là một cậu nam sinh có ngoại hình ưa nhìn, thành tích học tập ổn định, tính cách cũng rất ngoan ngoãn, chỉ có một nhược điểm duy nhất... Đó chính là cậu quá mềm mỏng, giống như con gái.
Cậu có lẽ trời sinh đã vậy, hồi bé không biết sửa đổi, mặt mũi lại xinh xắn như búp bê, thế nên đã được mọi người đặt cho cái biệt danh "Công chúa Hiểu" từ rất lâu rồi.
Đợi đến khi Tô Hiểu lớn hơn, hiểu chuyện hơn, cậu chẳng muốn bị mọi người gọi bằng cái biệt danh không biết là yêu chiều hay ác ý kia nữa, liền bắt đầu nỗ lực thay đổi bản thân, may mắn cũng có "hiệu quả".
Ừm, mặc dù "hiệu quả" này không có nghĩa là cậu không còn yếu đuối nữa, mặc dù vẫn còn rất nhiều điều cậu chưa hài lòng về bản thân, thế nhưng cậu đã học được cách nhẫn nhịn, che giấu cảm xúc thật của chính mình.
Mãi cho đến khi cậu tìm được cách giải tỏa tất cả những ấm ức trong lòng...
Có thể gửi gần một trăm tin nhắn cho Bạch Việt Trạch và Trình Hạo Vũ trong hơn hai trăm ngày, còn thường xuyên nghĩ ra đủ trò nghịch ngợm, "Công chúa Hiểu" đã dùng sự thật để chứng minh rằng, cho dù cậu ấy đã lớn rồi, nhưng tâm hồn vẫn là một chàng công chúa bé nhỏ.
03
Ở bên này, Tô Hiểu rơi nước mắt như "một đóa hoa lê trong mưa" [2], thì ở bên kia, cả hai người Bạch Việt Trạch và Trình Hạo Vũ đều rất vui vẻ.
Tô Hiểu luôn tưởng rằng bọn họ ở ngoài sáng còn cậu ở trong tối, thế nên cậu cảm thấy rất an toàn, không sợ bị phát hiện. Thế nhưng cậu cũng không nghĩ kỹ xem, đối tượng mà cậu gửi tin nhắn là ai.
Bạch Việt Trạch thân là chủ tịch Hội học sinh của trường học, nếu hắn bị quấy rối tin nhắn hơn nửa năm mà vẫn chưa tra ra được số điện thoại này là của ai, thì chủ tịch Bạch cũng nên sớm gửi đơn từ chức để nhường vị trí này lại cho các đàn em rồi.
Ngay từ lúc Tô Hiểu mới gửi được ba tin nhắn "tâm sự", tất cả những thông tin của cậu như địa chỉ nhà, thành tích học tập, thậm chí cả biệt danh lúc nhỏ ở trường tiểu học đều bị Bạch Việt Trạch tra không sót cái nào rồi.
Đúng vậy, chủ tịch Bạch còn thuận tay chia sẻ những thông tin này với thằng bạn thân từ nhỏ của mình – Trình Hạo Vũ – người cũng nhận được những tin nhắn quấy rối tương tự. Đương nhiên, sau một thời gian suốt ngày bị Tô Hiểu nhắn tin làm phiền, hắn đã đem lòng yêu chàng "Công chúa Hiểu" từ lúc nào không hay, nhưng lại phát hiện ra đội trưởng Trình cũng dần dần thầm mến vị này, cho nên hắn chỉ đành buồn phiền cảm thán gu của thằng bạn thân và mình quá giống nhau, thoáng cái cả hai đã trở thành tình địch.
Thế là, trong suốt hơn sáu tháng qua, Tô Hiểu thì luôn ngây thơ nghĩ rằng mình đang gửi tin nhắn nặc danh cho hai nam sinh đẹp trai nhất trường mà không ai biết, còn Bạch Việt Trạch và Trình Hạo Vũ lại lầm tưởng cậu nhóc yêu kiều, hay thẹn thùng này đang trêu đùa họ nhưng không dám ngỏ lời.
[Giữa tôi và Trình Hạo Vũ/Bạch Việt Trạch, em rốt cuộc thích người nào!?]......Mỗi lần viện cớ ghé qua lớp 11-A, nội tâm của chủ tịch Bạch và đội trưởng Trình đều gào thét như vậy.
Khương Thái Công ngày ngày đi trên bờ biển, đến lúc chết vẫn không câu nổi con cá nào [3], đổi lại là ai thì cũng sẽ sốt ruột như họ thôi.
Vậy nên, vào cái hôm sinh nhật mười bảy tuổi đó, Tô Hiểu vô tình gửi đi một đoạn tin nhắn muốn tìm bạn trai, cũng giống như thả xuống một lưỡi câu thẳng tắp, thế mà lại lập tức câu được ngay hai con cá mập lớn. (*)
Chúc mừng, chúc mừng.
04
Ngủ một giấc tỉnh dậy có ngay hai người bạn trai, Công chúa Hiểu chưa kịp chuẩn bị tinh thần liền lập tức bị tin tức này dọa cho sợ ngây người, trong đầu giờ chỉ nghĩ đến việc hóa ra Bạch Việt Trạch và Trình Hạo Vũ đã luôn đọc hết những tin nhắn do cậu gửi đến, thậm chí đêm qua cũng không hề do dự trả lời cậu.
Tô Hiểu nước mắt lưng tròng, vừa đau buồn kéo lên xem lại những tin nhắn vô liêm sỉ mà cậu đã từng gửi đi trước đó, vừa tưởng tượng trong đầu cảnh sau khi cậu bị toàn trường phát hiện ra việc quấy rối đàn anh và xu hướng tính dục của bản thân, càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng thương tâm.
Cuối cùng, cậu dứt khoát nhắm mắt lại —— Giả vờ bị ốm để khỏi đi học.
Người ta thường nói "Không ai hiểu con cái bằng cha mẹ", ba Tô mẹ Tô đã nuôi nấng đứa con trai này mười bảy năm, hiển nhiên chỉ cần liếc mắt một cái liền biết cậu ở trên trường lại có chuyện gì đó không vừa lòng, đang làm mình làm mẩy trong im lặng.
Thế nhưng đằng sau mỗi đứa trẻ bướng bỉnh chính là một cặp phụ huynh nuông chiều, đằng sau mỗi "Công chúa nhỏ" tất nhiên có "thái giám" và "cung nữ" cung phụng. Vậy nên hai người bọn họ cũng chỉ đành thở dài, một người lập tức gọi điện thoại cho trường học xin nghỉ phép, một người đặt đồ ăn trưa cho con trai qua mạng, sau đó cả hai cùng đi làm.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Tô Hiểu, cậu ôm con mèo bông đen yêu quý lăn qua lăn lại trên giường không biết bao nhiêu vòng, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Ừm, bây giờ cậu vẫn chưa chấp nhận được chuyện mình ngủ một giấc tỉnh lại có ngay hai người bạn trai, mà lại tự nhủ thế này: Dù sao cậu cũng không kí tên ở cuối tin nhắn, cùng lắm bọn họ chỉ biết có một đàn em "biến thái" ở khối lớp 11, chắc chắn không thể điều tra ra cậu được. Đợi đến khi nghĩ thông suốt xong, Tô Hiểu thở phào một hơi, cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Công chúa Hiểu từ lúc tỉnh lại vào buổi sáng đến giờ vẫn chưa ăn thứ gì, rốt cuộc cũng cảm thấy đói bụng, thế là rất vui vẻ đi ra mở cửa để lấy đồ ăn được ship đến.
Sau đó, cậu nhìn thấy bạn trai của mình, à không, là một trong hai người bạn trai của mình – Trình Hạo Vũ – đang cầm một chiếc bánh sinh nhật ở ngay ngoài thềm cửa.
05
Đàn anh bị bản thân quấy rối hơn nửa năm thật sự đã tìm tới cửa... Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ hồng hào của Tô Hiểu thoáng chốc trắng bệch, thậm chí trước mắt cũng như có một làn sương mờ, có điều may mắn là cậu vẫn kiềm chế được.
Thế nhưng người bạn trai đến tận nhà của cậu – Trình Hạo Vũ – thì lại không bình tĩnh nổi —— Y vốn dĩ nghe nói Tô Hiểu bị ốm nên mới cố ý trốn học với lí do đi thăm dò đối thủ trận tiếp theo, bây giờ nhìn thấy bộ dáng của cậu yếu ớt như vậy, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu lo lắng.
...Ừm? Hình như còn có một cảm giác vô cùng hưng phấn không thể nói thành lời nữa?
Nhưng mà chi tiết này thì bỏ qua đi.
Vì vậy Trình Hạo Vũ đặt chiếc bánh kem đang cầm trên tay xuống dưới thềm cửa, rồi lập tức bế ngang Tô Hiểu lên theo kiểu công chúa. Sau khi đóng cửa chính lại, y liền dịu dàng nói: "Hiểu Hiểu, em đang bị ốm cơ mà, phải nghỉ ngơi thật tốt chứ. Phòng em ở đâu, anh sẽ bế em về phòng."
"A... Bên trái...." Thấy thái độ của đối phương rõ ràng không phải phẫn nộ hỏi tội như trong tưởng tượng của bản thân, Tô Hiểu nhất thời cũng ngây ngốc không hiểu gì, vô thức nói ra vị trí phòng của mình, sau đó được đối phương bế vào bên trong, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Trình Hạo Vũ trời sinh đã là một nam sinh cao lớn mạnh mẽ, bây giờ lại vô cùng cẩn thận giúp cậu đắp chiếc chăn mỏng.
"Anh... Anh làm gì vậy?" Tô Hiểu căng thẳng đến mức chỉ muốn trốn vào một nơi khác, hai tay túm lấy chăn lí nha lí nhí hỏi.
Trình Hạo Vũ yêu chết cái dáng vẻ đáng yêu này của Tô Hiểu, duỗi tay ra xoa xoa mái tóc của cậu, sau đó mỉm cười nói: "Hôm nay trước giờ học anh đến lớp tìm em, nhưng các bạn học đều nói em bị ốm. Thế nên anh đành phải đến tận nhà thăm nhóc bạn trai mới của anh chứ sao?"
"Cái gì cơ?" Tô Hiểu cảm giác hình như mình vừa mới lãng tai.
"Ngày thường trông em lanh lợi lắm mà, mà sao bị ốm thì lại ngốc thế?" Trình Hạo Vũ cúi người xuống hôn lên trán cậu một cái, sau đó tiếp tục nói: "Anh..."
Thế nhưng y còn chưa kịp nói hết câu, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, Trình Hạo Vũ đành bất đắc dĩ mỉm cười, dịu dàng xoa xoa đầu của Tô Hiểu rồi xoay người đi mở cửa.
Sau đó, y nhìn thấy một người bạn trai khác của Công chúa Hiểu – Bạch Việt Trạch – đang xách một giỏ hoa quả và đồ ăn đặt sẵn đứng ở ngoài cửa.
————————————————-
Chú thích
[1] Bản gốc là 树洞垃圾桶: 树洞 (Hốc cây) là một ngôn ngữ mạng phổ biến của Trung Quốc, dùng để chỉ những nơi mà con người ta có thể thoải mái tâm sự, nói ra những bí mật sâu kín của mình.
[2] Một đóa hoa lê trong mưa: Xuất phát từ bài thơ "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị, dùng để miêu tả vẻ đẹp yêu kiều của người phụ nữ khi khóc.
[3] Câu này có nghĩa là "Một người bỏ ra nhiều công sức nhưng vẫn không thu được lợi ích gì". Tác giả viết dựa trên câu chuyện "Thái Công điếu ngư", kể về Khương Tử Nha – một vị hiền nhân thời nhà Chu, ông vì muốn tìm một vị minh quân hiền đức để phò tá mà giả vờ ra bờ sông câu cá ở chỗ nước nông, không dùng mồi và bẻ lưỡi câu thẳng tắp (bình thường lưỡi câu phải cong mới khiến con cá mắc vào được), cho nên mới không câu được con cá nào. Các bạn có thể đọc thêm ở
(*) Ở đây vẫn đang nhắc về câu chuyện Thái Công câu cá ở trên, đọc lại chú thích [3] để hiểu thêm.