Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 111: Kết Nghĩa Phu Thê




Vĩnh Bảo năm thứ hai.

Vừa mãn tang Thạc Hoà đế ba tháng thì Vĩnh Bảo đế đã công khai gửi thư cầu hôn đến Thành Vu, xin cầu hôn Nguyên Trinh Đoan Hiếu Trưởng công chúa cho Tĩnh Vũ Thiên Đại vương. Vì cả đôi bên đều đã chuẩn bị từ trước nên rất nhanh chóng đã cử hành hôn lễ một cách dễ dàng.

Tiếng trống kèn rộn rã khắp một vùng. Người người từ thành thị đến nông thôn. Từ người già đến trẻ nhỏ đều vô cùng háo hức khi nghe tiếng nhạc hỷ mỗi khi đoàn người rước tân nương đi qua. Lần đầu tiên mối liên hôn của hai nước được diễn ra nên cử hành vô cùng long trọng. Không những Thành Vu mở cửa biên giới đón tiếp nồng hậu mà bên phía Qui Nam cũng mang đến vô vàn sính lễ quý hiếm.

Lê Dực Định khoác trên người trang phục tân lang màu xanh dương truyền thống của Qui Nam, cưỡi trên lưng con An Phiêu Mã dẫn đầu đoàn người dài cả dặm. Không biết bao nhiêu rương vàng bạc châu báu, cổ vật đắt giá vô cùng. Gà, dê, bò, ngỗng,… Tất thảy sính lễ Thành Vu yêu cầu đều không thiếu một thứ gì. Phải mất một quãng thời gian dài mới đến được Thành Vu. Tất thảy đều được bố trí cho lưu trú tại Hoàng thành.

Chờ đợi bao nhiêu lâu cuối cùng ngày này cũng đã đến. Lê Dực Định đứng đợi ở trước Nguyên Hiên môn từ lâu để cùng Chỉ Ni bước vào chánh điện hành đại lễ. Đây cũng là lần đầu tiên gặp lại của cả hai kể từ khi Lê Dực Định quay về Qui Nam vào hai năm trước.

Từ phía xa xa, có một nữ nhân đang được cung nữ dìu tay bước chậm rãi về phía hắn. Dáng người mảnh mai trong y phục tân nương màu xanh theo truyền thống của Qui Nam. Lê Dực Định nghiêng đầu nhìn sang. Chỉ là nhìn thấy từ xa nhưng trong lòng vẫn không thôi rạo rực. Cuối cùng thì trôi qua sáu năm, hắn mới được nhìn thấy nàng trong bộ y phục quý giá nhất của đời người. Để bước được nên ngày hôm nay và nhìn được tuyệt cảnh này quả thực không hề dễ dàng một chút nào cả.

Chỉ Ni thận trọng từng bước tiến về phía hắn. Dẫu còn khoảng cách khá xa nhưng vừa đủ để nhìn thấy nụ cười mãn nguyện ở trên môi. Mối hôn sự này không những là mong cầu của hắn mà còn là ao ước đời này của nàng. Còn gì trân quý hơn là được gả cho người mà mình yêu thương kia chứ. Chính vì yêu hắn nên rất sợ sau này hắn sẽ bị nàng liên lụy. Dẫu rằng kèn trống tưng bừng, rộn ràng pháo hoa nhưng trong lòng vẫn luôn có một tảng đá đang đè nặng.

Dừng lại cách hắn chỉ một bước chân, dẫu môi mỉm cười nhưng đôi mắt của nàng từ bao giờ đã đỏ hoe, ngấn lệ.

Quản vụ cung nữ đi đến cầm lấy tay của hai người và cột một sợi dây tơ hồng ở ngón áp út. Đây là một trong những phong tục lễ cưới của Thành Vu, ngụ ý cầm sắc hài hòa, trăm năm hảo hợp. Cả hai nhìn nhau, thoáng chốc đã nở một nụ cười hạnh phúc rồi cùng đi vào bên trong chánh điện. Chỉ cần cử hành xong đại lễ thì họ đã chính thức nên nghĩa phu thê; sống đồng tịch đồng sàng, thác đồng quan đồng quách.

Bên trong điện Nguyên Hiên. Hoàng đế và Hoàng hậu đã chờ đợi từ sớm. Bảo tọa của Hoàng hậu cũng được đặt thấp hơn một bậc ở bên cạnh ngai vàng, còn chúng hậu phi thì được bố trí ngồi ở hai bên, ở giữa là một tấm thảm lớn màu đỏ để hành đại lễ.

Hoàng hậu ngồi trên bảo toạ, nhìn Chỉ Ni lộng lẫy trong y phục cưới của Qui Nam mà không kềm được nước mắt. Không ngờ rằng chính vì binh biến loạn lạc mà phải để con gái đi xa, ngỡ rằng đưa nàng về bình an thì đời này sẽ không còn chịu cảnh xa nhà, cốt nhục phân li. Ấy vậy mà giờ đây người lại một lần nữa rời xa ái nữ và chẳng biết bao giờ mới được tương phùng.

Hai người dừng chân trước họ rồi quỳ xuống, quản vụ thái giám cũng mở chiếu chỉ đọc vang vọng cả cung điện. Chiếu chỉ vừa đọc xong thì cả hai lập tức khấu dầu lĩnh chỉ. Quản vụ thái giám ngẩng cao đầu, dõng dạc nói:

- Đại lễ thành hôn bắt đầu. Mời Trưởng công chúa và phò mã cùng quỳ xuống hành đại lễ. Nhất khấu đầu, tam bái. Bái!

Theo lời của quản vụ thái giám, Lê Dực Định cùng Chỉ Ni hành tam quỳ cửu khấu. Chính thức kết thành phu thê.

Hoàng đế ở trên cao, nhìn Chỉ Ni đang hành lễ mà có chút chạnh lòng. Tuy rằng gả nàng đến nơi xa xôi nhưng có Lê Dực Định yêu thương khiến người phần nào được an ủi. Đời này chỉ mong nàng vẫn bình bình an an, có được một cuộc sống mà bao người mơ ước.

Cử hành xong đại lễ, Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu cùng đi đến trước hai người họ. Dù đã cố kềm nén nhưng vẫn không ngăn được nước mắt tràn mi, Hoàng hậu ngậm ngùi lấy trang sức hoa xuyến chi bằng vàng cài lên áo của nàng. Nắm chặt lấy tay của con gái, người mím đôi môi mềm, nghẹn ngào nói:

- Rất đẹp! Con phải thật hạnh phúc. Phụ hoàng và hoàng mẫu sẽ mãi ở sau con.

- Dạ! Nhi thần đa tạ Hoàng mẫu. - Chỉ Ni gật nhẹ đầu, dòng lệ đã tuôn nơi khoé mắt.

- Đã gả đến Qui Nam thì sau này mọi chuyện đều phải nghe phu quân sắp xếp. Phu xướng phụ tòng, đồng cam cộng khổ.

Hoàng đế nói với Chỉ Ni rồi lại dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Lê Dực Định. Vỗ nhẹ vào vai hắn, người nói:

- Làm trai lấy được vợ hiền, như cầm đồng tiền mua được của ngon. Phận gái lấy được chồng khôn, xem bằng cá vượt vũ môn hóa rồng. Trẫm giao ái nữ cho con, mong cả hai sau này gia đạo ấm êm, trong ngoài viên mãn.

- Nhi thần sẽ hết lòng chăm sóc cho nàng, phụ hoàng hãy an tâm. - Hắn cung kính vòng tay ra phía trước.

- Tốt! Không còn sớm nữa, đi đi.

Cả hai cùng hành lễ rồi đi ra khỏi điện. Chỉ Ni vừa quay lưng đi cùng Lê Dực Định thì Hoàng hậu đã không kềm được nước mắt mà khóc nấc. Hoàng đế cũng chẳng thoải mái là bao, nhưng chỉ có thể ghì đôi vai của người an ủi.

Hai người họ rời khỏi điện Nguyên Hiên. Vừa đến bậc thang thì Lê Dực Định đã dừng bước khiến Chỉ Ni không khỏi thắc mắc. Nàng còn chưa kịp mở lời thì hắn đã đưa bàn tay ra, môi lại khẽ mỉm cười mãn nguyện.

- Chỉ Ni! Chúng ta về nhà thôi!

Bất chợt sống mũi cay xè. Nàng rưng rưng nước mắt nhìn hắn rồi lại nhìn bàn tay thô ráp quá đỗi quen thuộc. Nhà ư? Phải rồi! Bất kể sau này, cho dù có đi đến cùng trời cuối đất hay bất kỳ nơi đâu thì chỉ cần là nơi hắn ở, nơi đó sẽ là nhà của nàng.

- Được! Chúng ta cùng về nhà.

Bật cười trong nước mắt, Chỉ Ni vươn bàn tay mềm mại nắm chặt bàn tay của Lê Dực Định. Phải! Có hắn chính là nhà. Một đời này dẫu có ra sao thì nàng vẫn luôn nguyện ý.



Trôi qua thêm một quãng thời gian mới có thể rước tân nương mới về được đến Kinh thành. Vì mất thân mẫu từ nhỏ nên mọi thứ ở Qui Nam đều được Hoàng thái hậu đích thân chủ trì. Xem như mình thay thế Cát Nhã Nguyên Phi rước về một nàng vợ hiền dâu thảo.

Sau khi đã hoàn tất mọi lễ nghi, Chỉ Ni được đưa vào phòng tân hôn để nghỉ ngơi, còn Lê Dực Định lại bị vô số quan viên và tướng sĩ kéo đi uống rượu mừng. Hết người này đến người khác. Cũng may là hắn từ nhỏ đã sống trong doanh trại, mỗi lần lập chiến công đều uống cả một vò rượu lớn nên tửu lượng phải gọi là khá cao. Tuy nhiên ngày hôm nay còn gì quan trọng hơn thê tử của hắn chứ? Chỉ vừa uống được một canh giờ là đã giả vờ say, lệnh cho Dương Hựu ở lại tiếp ứng còn mình vội vã lui về hậu viện.

[Đại vương nghỉ ngơi… Ức, nghỉ ngơi thong thả. Chúng thần tự mình lo được.]

- Được, hôm sau… Nhất định không say không về.

[Đại vương! Thần kính người một chung. Đại vương! Đại vương!]

- Hôm nay các người tự chơi. Bổn vương không uống nổi… Không uống nổi nữa!

[Đại vương!..]

- Được rồi! Ta đưa Đại vương đi nghỉ ngơi rồi sẽ ra tiếp các ngài.

Trực Hoành vừa kè Lê Dực Định đi vào trong vừa nói vọng ra bên ngoài. Lê Dực Định khoác vai hắn, giả vờ liêu xiêu như là đã say khướt. Vừa đến được lối rẽ vào hậu viện, nhận thấy chẳng còn ai bám đuôi nên thôi không diễn nữa. Nhìn mấy người đã bỏ đi, Lê Dực Định nhướng một bên mày rồi đưa mắt nhìn Trực Hoành. Chợt cả hai đều phì cười. Vừa đi, hắn vừa nói:

- Bổn vương thật không ngờ mấy lão già văn giai lại có tửu lượng cao đến vậy. Suýt chút nữa là không thoát ra được rồi.

- Cũng may người lấy cớ vạn dặm xa xôi, bằng không sao có thể thoát được. - Trực Hoành phì cười.

- Được rồi! Không có chủ tướng nên hai vị tiên phong vui lòng đánh trận này. Bổn vương còn phải lo việc hệ trọng.

- Thần tuân lệnh!

Trực Hoành dừng bước, khẽ cúi đầu kính cẩn, cũng không thể nào nhịn được mà bật cười không ngớt. Từ trước đến nay, duy chỉ trong ngày này mới thấy Lê Dực Định cười nhiều như vậy, tâm tính cũng dễ dàng hơn bội phần.

Lê Dực Định đi đến phòng tân hôn ở hậu viện. Đây là căn phòng lớn nhất của phủ Đại vương, cũng là căn phòng mà hắn vẫn thường nghỉ ngơi mỗi khi ở phủ. Và còn được dựng ở nơi phong thủy rất tốt, dẫu có ngày hè oi bức cũng không thấy nóng nực là bao.

Dừng chân trước cửa phòng. Chỉ cần một chút nữa thôi. Khi mở cánh cửa này ra là sẽ được nhìn thấy thê tử kết tóc cùng hắn cả đời này. Kể từ khi gặp lại nhau, không biết bao nhiêu lần hắn đã mơ đến mộng cảnh của hiện tại. Mơ có thể bên cạnh nhau mỗi ngày, mơ có thể mỗi đêm cùng nàng say mộng đẹp. Chỉ bấy nhiêu thôi. Cuộc đời của hắn chỉ cần những điều hạnh phúc nhỏ nhoi ấy là đủ.

[Cạch!]

Chỉ Ni đang ngồi trên giường, thấy cửa phòng mở đột ngột nên thoáng chốc giật mình. Nghiêng đầu nhìn xem là ai, lồng ngực cũng vì ngượng ngùng mà đập lên thình thịch. Cho đến khi nhìn thấy tà áo của nam nhân ấy thì càng thêm xấu hổ mà quay mặt lảng tránh, đôi má đào chợt đỏ ửng cả lên. Nơi khoé mắt thấy hắn đang bước gần đến mình, bàn tay của nàng không tự chủ mà siết chặt lấy chăn.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Chỉ Ni, Lê Dực Định thoáng bật cười rồi bước đến bên cạnh. Bàn tay nhẹ nhàng chạm lên mái tóc mượt mà, hắn ôn tồn gọi:

- Nương tử!

Chỉ Ni từ từ ngẩn mặt lên nhìn hắn. Ánh mắt vừa chạm nhau thì nàng đã mỉm nhẹ môi, nở một nụ cười hiền.

Nhìn dáng vẻ của nàng khiến hắn không thể kềm lòng. Ngồi xuống bên cạnh, hắn vươn tay ôm chặt lấy thân ảnh mảnh khảnh, chặt đến mức sợ rằng chỉ cần buông lỏng ra thì nàng lại một lần nữa rời xa tầm tay với.

Tuy miệng cười nhưng lòng đau như cắt. Chỉ Ni nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai vững chãi, đôi tay cũng ôm lấy nam nhân của mình. Đã sáu năm rồi! Nàng không ngờ đích đến cuối cùng của cả hai là như vậy. Khi còn ở Thành Vu có vô số lần nàng mong hắn hãy yên ổn thành gia lập thất ở Qui Nam, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn con đường trắc trở nhất. Càng nhìn thấy tình cảm to lớn này càng khiến thâm tâm của nàng thêm nặng trĩu. Chỉ khi có được hậu tự thì lòng nàng mới có thể nguôi ngoai phần nào.

- Ta đã từng nói, nhất định sẽ cưới được nàng, nhất định nàng sẽ là chính thê, nhất định nàng sẽ là Đại vương phi cao quý nhất. Chỉ Ni! Ta không hề thất hứa đúng không?

Lê Dực Định kề má vào mái tóc đen tuyền óng ả, chất giọng trầm ấm dường như pha lẫn chút nghẹn ngào. Ngày ấy nàng được bôi son tân nương, tựa đầu bình yên vào vai hắn tựa như khoảnh khắc lúc này. Mới đó mà đã trôi qua sáu năm. Không ngờ lại có thể một lần nữa tựa đầu vào nhau cùng nếm trái ngọt. Thử hỏi nếu Thành Vu không có binh biến thì làm cách nào để hắn tìm được nàng đây?

- Phu quân!

Siết chặt vòng tay ôm lấy hắn, Chỉ Ni vùi đầu vào vòm ngực săn chắc mà khóc nghẹn. Đây có lẽ là giấc mơ đẹp đẽ nhất trong đời và nàng cũng chẳng muốn tỉnh giấc mộng si. Đời này kiếp này nàng chỉ có mỗi mình lang quân là hắn mà thôi. Mãi mãi cũng không bao giờ thay đổi.

- Chỉ Ni! Có ta ở đây rồi. Không cho nàng khóc nữa!

Lê Dực Định áp bàn tay ôm gọn gương mặt bầu bĩnh rồi nhìn ngắm nàng thật lâu. Đôi mắt ngấn lệ như mặt hồ trong veo. Ánh nến lập lòe càng khiến đôi mắt to tròn kia thêm lấp lánh. Đôi môi đỏ mọng một màu son tân nương. Là thứ mà cả hai ao ước trong giây phút ly biệt. Nàng sẽ là thê tử duy nhất của hắn, cũng là chủ mẫu duy nhất của phủ Đại vương. Cho dù mai sau vật đổi sao dời thì tấm lòng này của hắn mãi mãi cũng không bao giờ thay đổi.

Ánh đèn trong phòng đã tắt đi một nửa. Chỉ Ni ngã người nằm xuống giường, phía trên là Lê Dực Định cùng hơi thở ấm nóng đang phả vào đôi má. Vòng tay của nàng ôm lấy cổ của hắn, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi gương mặt anh tuấn một khắc nào. Không đợi thêm được một chút, Lê Dực Định cúi đầu và đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng. Những ngón tay tìm đến nút thắt vải buột từ từ kéo chúng ra.

Căn phòng này chẳng biết từ bao giờ đã trở nên ấm nóng, hơi thở của hai thân thể hoà vào nhau càng thêm đồng điệu. Giữa không gian tĩnh mịch lại phát lên những âm thanh ám muội vô cùng. Ánh nến vàng cuối cùng cũng đã vụt tắt.