Trái tim bé bỏng của Claudia buốt giá.
Rồng là loài da dày thịt béo, không dễ bị thương. Cho dù thật sự bị thương thì mấy chuyện va đập cỏn con này, rồng cũng chẳng để tâm.
Nhưng mà... nhưng mà khi áp lên con người, chẳng hiểu vì sao chút vết thương cỏn con kia lại khiến Claudia nhìn mà hết hồn, hoảng sợ.
Có lẽ là do con người nó nuôi quá mềm mại, quá yếu ớt.
Phỏng chừng vì cảm xúc của Claudia dao động khá lớn, nó không khống chế được mà hơi mạnh móng một chút, lỡ xé rách cái váy của Công chúa.
Làn da của Công chúa trắng đến gần như trong suốt. Từng mảng xanh tím hiện hữu trên sống lưng trắng nõn của nàng, tựa bức tranh loang nét mực, rồi lại vì những đốm lớn nhỏ gần như che kín cả lưng mà nom có vẻ dữ tợn.
Claudia tê rần cả con rồng. Nó biết con người rất yếu ớt, lại không ngờ con người mà nó nuôi lại có thể yếu ớt đến độ này.
Claudia sững sờ, nhất thời không biết làm sao cho phải. Theo bản năng, nó vươn đầu lưỡi.
Trong tộc Rồng của bọn nó, khi con non bất cẩn đụng trúng đâu thì những con rồng lớn sẽ hôn hít, liếm láp con non của mình, hơi giống với kiểu “thổi một chút là hết đau” của con người.
Claudia hẳn đã quên mình đang ở hình rồng, so với con người thì hình thể tương đối lớn, vậy lên nó liếm một cái, hình ảnh quá đẹp.
Cái lưng vốn đã xanh tím, nháy mắt trở nên ướt nhẹp. Công chúa hoàn toàn không ngờ Claudia sẽ làm ra hành động ấy:...
Cũng không thể nói là hoàn toàn không ngờ đến, chỉ là hành động thực tế rõ ràng không giống với tưởng tượng của nàng.
Suy cho cùng thì đó là một hành động cực kì thân mật, sẽ khiến người ta ngượng chín.
Nếu miêu tả sắc tình hơn một chút thì còn bị kiểm duyệt nữa.
Nhưng mà...
Cái này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của nàng!!
Ngay cả tóc nàng cũng ướt sũng nước miếng! Cho dù đây là nước miếng rồng trong truyền thuyết... Không! Vẫn thấy hơi khó thở!
Như không hề nhận ra hành động này của mình quái dị cỡ nào, Claudia chỉ hơi ngại ngùng. Nó lặng lẽ vươn móng vuốt, khều quần áo của Công chúa, miễn cưỡng quấn nàng lại: “Ta đi mua chăn cho cô!”
Hẳn là vì hơi chột dạ nên động tác của Claudia lanh lẹ đến lạ thường, quăng Công chúa xuống là nó bay đi ngay.
Công chúa rớt cái bẹp lên đống đá quý, hơn nữa còn sấp mặt:...
Nàng bắt đầu mất lòng tin.
Có những con rồng ấy, quan niệm thẩm mỹ chẳng những khác hẳn con người mà tính cách lại còn quá ngu ngơ, cứ khiến người ta cảm thấy chắc cả đời con rồng ấy cũng không thông suốt nổi! Chỉ xứng làm một con rồng ế mà thôi!
Đứa ngơ số một Đảo Rồng không biết mình đang bị gài. Sau khi gom đủ hết những món cần mua, nó nhanh chóng bay về. Lúc mua còn khiến không ít người hoảng sợ.
Bởi vì quên biến thành hình người, nguyên một con rồng to đùng từ trên trời giáng xuống, tay cầm đồng vàng đập cái bẹp trước mặt người ta, còn chưa kịp mở miệng nói muốn mua gì thì con người trước mắt đã trợn trắng, nằm chết giấc dưới đất.
Claudia:??
Nó dứt khoát quẳng đồng vàng ở đó, cầm lấy thứ mình cần, lại sang cửa hàng khác. Sau vài lần như thế, cả thị trấn đã chìm trong hoảng sợ.
Là rồng! Rồng xâm lược trấn của họ rồi! Còn là một con rồng đen nữa!
Claudia ôm hết đồ đạc trở về ổ, hoàn toàn không biết thế giới loài người đã khiếp sợ đến mức độ nào.
Đã rất nhiều năm rồi bọn họ không gặp phải rồng.
Lời đồn đại lập tức lan truyền khắp trấn. Vì sao một con rồng lại xuất hiện trong trấn của họ? Muốn vàng bạc ư? Muốn ăn thịt người ư? Hay là có tham vọng gì khác?
Mãi đến khi người bị hại đứng dậy, giàn giụa nước mắt kể lại mình đã bị rồng hãm hại thế nào: “Con rồng kia! Nó... nó trộm chăn nhà tôi! Là hai cái dày nhất trong tiệm!”
“Thuốc nhà tôi cũng bị cướp!”
“Cả váy trong tiệm tôi nữa!”
“Cải trắng nhà tôi!”
“Nó còn cắp đi một cái quần lót!”
Tập thể con người:...