Béo ú khác với cường tráng.
Cũng như một con người, đều là 90kg nhưng một người đầy mỡ với một người đầy cơ bắp, chỉ nhìn thôi đã thấy khác rồi.
Có lẽ con người không thể phân biệt được một con rồng là cường tráng hay béo ú, trừ phi con rồng này béo quá rõ ràng. Nhưng mà bản thân rồng thì nhận ra được.
Ánh mắt khiếp sợ của Claudia dừng trên cái bụng nhỏ. Sau đó, nó giơ móng vuốt, vỗ nhẹ một cái. Núng nính, mềm mụp, đều là thịt mỡ mượt mà.
Claudia:!!
Ước mơ của nó là trở thành một con rồng tàn bạo, cường tráng, đáng sợ, hung danh truyền khắp các quốc gia loài người, còn lan đến tận Đảo Rồng. Chứ không phải biến thành một đứa béo ú, bụng núng nính núng nính toàn mỡ!
Claudia còn chìm trong nỗi khiếp sợ, nhất thời chỉ chú ý vào cái bụng nhỏ của mình, thế nên không phát hiện con người vốn nên ngủ bên ngoài đã lặng lẽ đi vào hang động nơi nó ngủ tự bao giờ.
Claudia nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, thế nên nó ngẩng đầu lên từ nỗi khiếp sợ.
Công chúa mặc váy trắng, thân hình gầy gò, tựa một bông hoa thủy tiên bị bão táp mưa sa tàn phá, xinh đẹp nhưng lại yếu ớt, mong manh.
Đương nhiên, làm một con rồng có quan niệm thẩm mỹ khác hẳn loài người, Claudia chỉ cảm thấy con người này ốm nhom, trông như rất dễ chết.
Nó hơi lo lắng. Nếu Công chúa chết thì nó phải đi bắt một Công chúa mới. Công chúa mới chưa chắc đã nghe lời như Công chúa này, cũng chưa chắc sẽ nấu ăn ngon như Công chúa này.
Vậy nên, nếu nàng ta thật sự chết đi... hình như có hơi đáng tiếc.
Vì thế, Claudia nghiêng nghiêng đầu: "Giờ khuya rồi, dựa theo lịch sinh hoạt của con người thì cô hẳn nên ngủ mới phải. Sao tự dưng lại đến tìm ta?"
Thiếu nữ con người đứng yên trước mặt Claudia. Cẳng tay, cẳng chân nàng trắng nõn, non mềm, không có lớp vảy cứng rắn bảo vệ như rồng. Nhưng mà tay chân nàng, mỗi chỗ trên cơ thể nàng đều rất mềm mại, ấm áp.
Nhưng lúc này, nàng lại khẽ run, ngay cả giọng nói nghe cũng vô cùng đáng thương: "Tối hôm nay lạnh quá..."
Tiếng nói của thiếu nữ hơi run rẩy. Nàng cúi mặt, thoạt trông hết sức yếu đuối, bất lực. Nhìn thấy nàng như thế, e là ngay cả người đàn ông có trái tim sắt đá nhất cũng cam nguyện dâng hiến tất cả những gì mình có.
Mặt rồng Claudia ngơ ngác. Mãi một lúc sau, thân thể thiếu nữ run rẩy càng dữ dội, Claudia mới chợt nhận ra. À phải rồi, giờ đang là mùa đông!
Con người và rồng không giống nhau. Rồng không cảm thấy lạnh, năng lực chịu nóng cũng rất mạnh. Thế nên đối với rồng mà nói thì mùa đông cũng chẳng khác gì so với mùa xuân, mùa hạ, mùa thu. Nhưng con người thì biết lạnh, ở đây cũng chẳng có chăn dày gì, nàng ta lại ăn mặc phong phanh như thế.
Cuối cùng cũng nhận ra điều đó, Claudia nhìn con người đang run lẩy bẩy, cảm nhận được sự hốt hoảng chẳng thua gì cái bụng béo gây ra. Đây chính là con người đầu tiên mà nó nuôi!
Con người yếu ớt như thế, có khi nào sẽ chết rét hay không?
Trước đó thế mà lại quên khuấy đi mất việc phải mua một vài món quần áo cho con người mặc. Đành chịu thôi, Claudia chưa bao giờ cảm thấy lạnh, sao nhớ mua quần áo cho được?
Thiếu nữ mảnh khảnh chậm rãi kề sát. Gương mặt mềm mại dường như ẩn chứa một chút ỷ lại, một chút ngọt ngào, cùng với một chút quyến rũ.
Nàng vừa định cất tiếng nói thì Claudia đã lập tức giương đôi cánh thịt nho nhỏ: "Ta đi mua quần áo mùa đông cho cô! Cả cái chăn thật dày nữa! Ta bay nhanh lắm! Nhoáng cái là về ngay!"
Công chúa:...