Công Chúa Tha Mạng

Chương 52




Thành Thiên Phách sắc mặt có chút cứng ngắc, Cố Nguyệt Mẫn thấy sắc mặt của hắn, ngưng mi nói: “ Chẳng lẽ thật là bảo tàng của Tần Hoàng? “

Thành Thiên Phách nói: “ Đương nhiên không phải, nhưng cũng có chút quan hệ... “

“ Thành lão tứ! Con rùa rút đầu nhà ngươi lăn xuống đây cho lão tử! Đừng tưởng ngươi trốn trên lầu lão tử không biết! Ở Cổ Lan trấn, địa phương nào Lam gia chúng ta không đi qua? Ngoan ngoãn xuống đây chịu chết đi! “ Dưới lầu giọng nói nội lực thật lớn, tiếng địa phương đất Thục vang vọng toàn bộ khác điếm.

Trong phòng Thành Thiên Phách không chút nào để ý tới, hắc hắc cười lạnh: “ Thì ra là tiểu tử này! Nhãi con Lam gia trước nay đều toàn là thổ bao tử [ tên nhà quê ]! “

Tổ tiên Lam gia có huyết thống Miêu tộc, hơn một trăm năm trước dời đến Ích Châu. Vài chục năm trước, gia tộc Lam gia cưới một nữ nhi thế gia ở Tương Dương, gia tộc liền dời đến Hồ Bắc. Lam gia từng trợ giúp quân lương cho Thái tổ lúc khởi nghĩa, đến hiện tại, ở Lưỡng Hồ đã trở thành đại gia thương nghiệp tiếng tăm lừng lẫy, cùng Tiếu gia của Giang Nam và Mạc gia thành thế chân vạc. Thời cuối của Tần triều, một con cháu Lam gia trêu ghẹo Công chúa Điện hạ đang cải trang du lịch, còn nói “ Chỉ cần ngươi theo ta, muốn cái gì có cái đó, đảm bảo ăn dùng đều là thứ ngươi chưa từng thấy qua “, bị người khắp thiên hạ đem ra cười nói, hơn nữa Lam gia con cháu dòng chính vẫn mang theo khẩu âm đất Thục, người trong thiên hạ đều gọi đùa Lam gia là ' Thổ bao tử '.

Ba đại gia tộc hàng năm đều nộp cho triều đình một số lượng bạc lớn, để đổi lấy ' Giấy thông hành ', những công văn này không chỉ có ngọc tỷ của Hoàng đế, còn phải có phê văn của bộ binh, đến Cổ Lan, còn phải theo thường lệ cấp cho tướng quân Cổ Lan một phần lợi ích. Dù vậy, thu lợi cũng rất nhiều.

Hung Nô, Đột Quyết, cùng với thế lực của các dân tộc thiểu số đều thiếu vải vóc, muối, nhu yếu phẩm cuộc sống, trà, rượu, đồ sứ, dù vật phẩm giá cao cũng bán đắt vô cùng. Chỉ có quặng sắt, binh khí là không cho xuất quan, nhưng vì lợi ích kếch xù luôn có người sẵn sàng mạo hiểm, cho dù hàng năm vì vậy mà mất đầu, hàng năm vẫn có không ít vũ khí được buôn lậu đến phương Bắc.

Bởi vì chỉ có ba nhà Lam gia, Tiếu gia, Mạc gia có công văn thông quan, những người khác muốn đi theo xuất quan kiếm một khoản, phải giao nộp một phần bạc, lén nhập vào ba nhà ; Mà nhìn tình hình chung, ba nhà này đều hoan nghênh đội ngũ khác gia nhập, thứ nhất có thể phô trương thanh thế, đề cao địa vị hiệu buôn của mình, những hiệu buôn khác tuy rằng không có giấy phép thông hành, nhưng ở Đại Yến cũng đều mang danh đại thương, ai có thể hiệu lệnh được họ nhiều hơn một chút, thì có thể ngồi vững cái ghế hiệu buôn đệ nhất ở quan nội ; Thứ hai, quan ngoại dù sao cũng là địa bàn của một số ít danh tộc, bọn họ xuống ngựa là khách hàng, lên ngựa liền thành mã tặc, nếu thương đội hộ vệ không đủ, nói không chừng còn bị cướp đoạt, có đi không trở về. Cho nên, nếu thương đội thực lực tương đối mạnh mẽ, nói không chừng không phải nộp bạc còn được ba đại hiệu buôn trả thù lao khi quay về.Cố Nguyệt Mẫn có thâm ý khác nở nụ cười, “ Thành sư huynh, ngươi rốt cuộc cầm bảo bối gì của người ta? Để Lam gia dòng chính cũng phải tìm đến cửa! “

Thành Thiên Phách hắc hắc cười nói: “ Cũng không có gì đặc biệt, cầm được một chút đồ đáng giá, ngươi thành thân cũng chưa đưa hạ lễ, coi như cho ngươi một chút quà mừng đi! “ Nói xong từ trong ngực lấy ra một cái khăn lụa màu bạc, trong khăn là một viên trân châu màu vàng lớn bằng quả đấm. Dạ minh châu kim sắc trơn nhẵn sáng bóng, bây giờ còn là ban ngày, vẫn như cũ sặc sỡ loá mắt, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.

Cố Nguyệt Mẫn nhịn không được mỉm cười, dạ minh châu như vậy tuy rằng hiếm có, nhưng trong bảo khố của nàng cũng có vài viên, Thành Thiên Phách tuy rằng cùng Thành cốc chủ có xích mích, nhưng hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, thứ tốt có rất nhiều, loại hàng này thật ra không cần đoạt đến tay. Cố Nguyệt Mẫn cũng không thể nói với hắn đây cũng không phải thứ tốt gì, sợ làm mất mặt mũi của hắn, cười nói: “ Vậy đa tạ Thành sư huynh! “ Nói xong liền cầm lấy dạ minh châu.

Thành Thiên Phách thấy Cố Nguyệt Mẫn lấy đi hạt châu, cũng không thu tay lại, nhếch miệng cười, nhìn Nguyên Thương. Nguyên Thương nhìn hắn một cái, rốt cục nói: “ Đa tạ Thành sư huynh! “ Sau đó cầm lấy chiếc khăn lụa màu bạc trên tay hắn.

Thành Thiên Phách nhất thời cười ha ha, nói: “ Vẫn là muội phu biết nhìn hàng! “ Cố Nguyệt Mẫn hơi giật mình, lại nghe Thành Thiên Phách nói, “ Ta còn nghĩ đứa bé thông minh như ngươi cái gì cũng đều biết đấy, hắc, không nghĩ tới muội phu lại là cao thủ! “

Cố Nguyệt Mẫn nhìn về phía Nguyên Thương, Nguyên Thương cầm lấy chiếc khăn lụa bạc đó mở ra, thì ra là một cái áo choàng ngắn.

Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt kinh ngạc, nói: “ Đây là Thiên Thiền Y của Ẩn Vương tiền Tần? “

Thành Thiên Phách sắc mặt nghiêm túc gật đầu: “ Không sai, đây là một trong những bảo tàng mà Ẩn Vương tiền Tần còn lưu lại! “

Nguyên Thương nhìn về phía Cố Nguyệt Mẫn, trong mắt mang theo ý hỏi. Cố Nguyệt Mẫn kéo nàng ngồi xuống, nói: “ Tiền triều - khi Đại Tần hoàng triều thành lập, thống nhất sáu nước, giống như Tần Thủy Hoàng Doanh Chính năm đó, vì thế Tần Thái tổ đem quốc hiệu định là | Đại Tần |. Con thứ của Thái tổ, nhị vương gia Ẩn vương, từ nhỏ thông minh lanh lợi, gặp qua là không bao giờ quên, rất được Tần Thái tổ yêu thích, quan lớn trong triều cùng Ẩn vương có quan hệ rất mật thiết. Thái tử Đại Tần lo lắng mình sẽ giống như công tử Phù Tô * , liền âm thầm đối với Ẩn vương bố trí sát chiêu. Trước lúc Thái tổ băng hà, Ẩn vương nghe được tin tức, trước tiên chạy ra quan ngoại, còn mang theo ba trăm tử sĩ cùng vô số bảo tàng của mình. Tần Thái tổ là Thánh hoàng chấm dứt hai trăm năm loạn thế tích lũy tài phú cả thiên hạ, Ẩn vương là đứa con hắn yêu thương nhất, Tần Thái tổ chưa cho hắn binh quyền, nhưng lại cho hắn rất nhiều bảo vật tốt nhất. Nghe nói bảo tàng của hắn nhiều lắm, còn được chia ra chôn ở vài địa phương, chuẩn bị ngày sau Đông Sơn tái khởi * đào ra. “------------

( *) Phù Tô ( Doanh Phù Tô là con trưởng của Tần Thủy Hoàng): Trước khi Tần Thủy Hoàng chết, viết thư triệu Phù Tô về kinh để an táng cho mình và nối ngôi vua. Nhưng thư chưa gửi đi thì ông chết, bức Thư vẫn ở chỗ Triệu Cao. Triệu cao vì biết Phù Tô chỉ trọng dụng Mông Điềm, người mà hắn không ưa, trước đó hắn đã từng bị anh trai Mông Điềm trách phạt. Nên Triệu Cao cùng Lý Tư đã hủy bức thư, giả mạo di chiếu Tần Thủy Hoàng, lập Hồ Hợi lên làm vua lấy danh là Tần Nhị Thế. Triệu cao còn gửi một bức thư cho Phù Tô và tướng Mông Điềm, muốn hai người phải chết. Khi Phù Tô nhận được thư nghĩ là thư của cha nên liền tự sát.

Đông Sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về Đông Sơn, triều đình nhiều lần ra mời nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời xưa dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chinh, làm quan đến chức Tư Đồ. Do đó, thành ngữ ' Đông Sơn tái khởi ' hoặc ' Đông sơn phục khởi ' dùng để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế. 

------------

Nguyên Thương sắc mặt bình thản, nói: “ Nói như vậy, bảo tàng của Ẩn vương được chôn ở quan ngoại? Đây là một trong ba đại kỳ bảo? “

Nguyên Thương sờ sờ Thiên Thiền Y trong tay, dẻo dai mềm mại vô cùng. Nàng từng ám sát một vị quốc vương, phát hiện vị quốc vương này trên người mặc một loại quần áo, nghe nói là sản phẩm khoa học kỹ thuật mới nhất, chỉ là thứ đó nhìn dày hơn, cũng không mềm mại bằng cái này. Mà Thiên Thiền Y này, nghe nói được chế tạo từ một loại động vật tên là ' Thiên thiền ', không nghĩ tới làm từ thiên nhiên so với sản phẩm khoa học kỹ thuật còn muốn tốt hơn, dùng tay cảm nhận, viên đạn trong vòng trăm mét cũng không thể xuyên thủng.

Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Nghe nói là như thế, nhưng không ai biết có phải là sự thật hay không. Ẩn vương sau khi ra quan ngoại liền không thấy tăm hơi, có người nói hắn đi về phương Bắc, có người nói hắn rời bến ở phía Đông đi Lưu Cầu ( đảo Okinawa) , cũng có người nói hắn cải trang trở về Trung Nguyên. Chân tướng thật sự như thế nào không ai biết, nhưng thật ra bảo tàng Tần Hoàng trăm năm đến nay vẫn âm thầm lưu truyền. Nghe đồn có ba đại kỳ bảo mười đại kì trân. Trong ba đại kỳ bảo, món thứ nhất là Ngư Trường kiếm có thể cắt đứt sắt thép, món thứ hai là Thiên Thiền Y đao thương bất nhập, món thứ ba là Thiên Hương Đan có thể khởi tử hồi sinh giải bách độc. “

Thành Thiên Phách thần bí nói: “ Trong lúc vô tình ta ở Tương Phàn phát hiện thương đội Lam gia lén lút vận chuyển vũ khí, nghĩ bọn họ bán cho Hung Nô, chuẩn bị tìm hiểu rõ ràng rồi hạ thủ. Ai ngờ đến Cổ Lan trấn mới biết được, vũ khí này một phần là đưa cho Thủ Tướng Cổ Lan trấn, một phần chuẩn bị bán cho Nữ Chân tộc - đối thủ một mất một còn của Hung Nô. Lúc Lam Kì - Lam gia cùng Nữ Chân tộc buôn bán, người Nữ Chân kia đưa tới tiền đặt cọc, trong đó có một cái hộp ngọc, bên trong có một viên kim châu, một đôi ngọc phỉ thúy, đều là mặt hàng bình thường, ta nhìn liền ngứa tay, dù sao cũng là tiền tài bất nghĩa, nên thuận tiện lấy đi. Ai ngờ lấy rồi mới phát hiện, phía dưới kim châu được lót Thiên Thiền Y! Những vùng man di thiếu hiểu biết này quả thật có mắt như mù! Nhất định là trong lúc vô tình chiếm được một phần bảo tàng Tần Hoàng, lại không biết thứ nào là quý giá nhất! “

Ngữ khí chậm lại, nói: “ Đây là một trong số đó, những bảo bối khác nói vậy chắc hắn cũng có. Lam gia nói không chừng còn có cả một tòa bảo tàng. Thế nào, Cố sư muội, xem ra lần mua bán này ta một mình nuốt không nổi, chúng ta phân chia tang vật như thế nào? “

Thành Thiên Phách khẩu khí giống như đầu lĩnh hắc đạo, khiến Nguyên Thương xuất thân sát thủ hắc đạo nhất thời cảm thấy thân thiết. Cố Nguyệt Mẫn nhìn hắn thật sâu một cái, nói với Nguyên Thương: “ Đừng nhìn Thành sư huynh tùy tiện, hắn dựa vào vẻ ngoài này khiến không ít người chịu thua thiệt! “ Cố Nguyệt Mẫn lại nói với Thành Thiên Phách, “ Thành sư huynh, ngươi không nói ra chuyện bảo tàng, chúng ta cũng sẽ cứu ngươi. Đợi cho ngươi trốn xa quan ngoại, còn có ai có thể làm gì ngươi? “

Thành Thiên Phách bĩu môi, nói: “ Ta chỉ biết tiểu nha đầu ngươi thành tinh mà! “ Nhìn Nguyên Thương mắt lộ ra thương hại, “ Muội phu, ngươi về sau thật thảm! “

Nguyên Thương không để ý tới hắn châm ngòi, ngồi ở bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn, thản nhiên lau chùi Kinh Lôi đao, nói: “ Nghe ngươi nói vậy, lúc ngươi lấy Thiên Thiền Y, hiển nhiên người Lam gia còn chưa kịp kiểm tra hộp ngọc, cũng không biết trong hộp ngọc có Thiên Thiền Y, chuyện giao dịch lén lút này vốn không thể đem lên mặt bàn, Lam gia sẽ không vì một viên kim châu cùng một đôi ngọc phỉ thúy mà gióng trống khua chiêng tìm người, ngươi rốt cuộc làm cái gì? “

Câu cuối cùng vừa nói ra miệng, ánh mắt Nguyên Thương nhất thời trở nên sắc bén như đao, ở cổ Thành Thiên Phách nhìn lướt qua, Kinh Lôi đao trong tay giống như độc xà, lẳng lặng ở trong tay Nguyên Thương chờ đợi cơ hội lập công.

Cố Nguyệt Mẫn đúng lúc nói: “ Thành sư huynh, chuyện bảo tàng, là hợp tác, chúng ta làm ăn là làm ăn, tình nghĩa là tình nghĩa, ngươi chọc phiền phức khác, không thể tính ở trong chuyện bảo tàng, chúng ta vẫn nên nói rõ ràng mới tốt. “

Thành Thiên Phách nhe răng trợn mắt nói: “ Vợ chồng son các ngươi thật phu xướng phụ tùy... Được rồi được rồi! Ta nói thật cho các ngươi, lúc ta lấy đồ, không cẩn thận đem tiểu tử Lam Kì kia thiến. Lam gia cùng Tằng Nghị tướng quân của Cổ Lan trấn giao tình rất sâu, hiện tại ta muốn ra khỏi thành cũng không được. Không bao lâu nữa, Thành vệ binh cũng sẽ đến điều tra. Ta vốn không biết các ngươi ở trong này, chính là thấy thương đội nơi này thực lực không kém, nên liền đến đây trốn, không nghĩ tới thì ra là Cố sư muội ngươi, chậc chậc, trời không tuyệt lão Thành ta! “

Lam Kì là loại người nào Nguyên Thương không rõ ràng lắm, nhưng thấy Nguyệt Mẫn thần sắc ngưng trọng, nghĩ đến cũng không phải là người thường, hơn phân nửa là con cháu dòng chính Lam gia.

Cố Nguyệt Mẫn nghĩ nghĩ, nói: “ Như thế thì phiền toái. Ta thật ra cũng có thể lấy thân phận để Tằng Nghị tướng quân cho qua, chúng ta vừa vặn xuất quan, mang ngươi cùng đi, còn có thể tìm Nữ Chân tộc tìm hiểu nơi bảo tàng rơi xuống. Chỉ là Lam gia tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ... “ Nói tới đây, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, nhìn về phía Nguyên Thương.

Nguyên Thương tính tình lãnh đạm, nhìn thấy Cố Nguyệt Mẫn biểu tình cô gái nhỏ như vậy, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra ý cười gật đầu.

----------------------

P/S: Thiên Thiền chắc là giống con ve sầu ^-^.