Công Chúa Tha Mạng

Chương 58




( *) Duy nguyện vĩnh dĩ vi hảo dã: Chỉ mong giao tình mãi bền lâu.

Nhóm thị vệ đầu lĩnh đều là người tâm trí cứng cỏi, không biết đêm qua ngủ như thế nào, sáng hôm nay mọi người đều dậy sớm. Cố Nguyệt Mẫn cùng chủ sự Mạc Dật của thương đội Mạc thị sau khi thương lượng, mỗi người đi một ngả. Thương đội như trước đi tìm nơi Đột Quyết buôn bán, đồng thời tìm hiểu tình báo, cùng với việc phái ra lính liên lạc trở về thông tri Tằng Nghị tướng quân của Cổ Lan trấn, đương nhiên, vì tăng thêm tin tưởng, truyền tin dùng tới ấn triện [ con dấu ] của Công chúa và Phò mã.

Còn Cố Nguyệt Mẫn chuẩn bị nhân mã  , đuổi theo tung tích của người Hung Nô. Nguyên Thương trong thế giới tương lai, các loại địa hình đều trải qua huấn luyện, ở kỹ thuật truy tung cùng phản truy tung [ lần theo dấu vết và che dấu dấu vết ] đã từng cùng với các sát thủ cao cấp khác tiến hành đọ sức qua. Nguyên Thương là người còn sống cuối cùng, vì thế năng lực của Nguyên Thương không cần phải nghi ngờ. Lúc trước ở Bạch Mã Tự, nhân mã mai phục ngoài mấy nghìn thước nàng cũng có thể phát hiện, kỹ thuật truy tung, Phong Lão Nhị lão thám báo lâu đời này cũng chỉ có thể làm đồ đệ của nàng.

Cố Nguyệt Mẫn luôn mỉm cười như gió phong, nhưng hiện tại lại mang theo nhàn nhạt ưu thương. Đối với những người khác mà nói, đây chỉ là một nhóm người của dân chúng Đại Yến. Cố Nguyệt Mẫn tuy rằng không nói qua, nhưng trong đám sơn dân này, tất nhiên có người nàng từng nhận thức. Nếu không, bằng định lực của Cố Nguyệt Mẫn, sao ngay cả bản lĩnh mặt ngoài cũng không giả trang được?

Lúc đại đội nhân mã tiến lên, Nguyên Thương lui ở sau cùng, đối với Phong Lão Nhị nói một tiếng: “ Ta đi lau sạch dấu vết hành quân “, rồi rời đội ngũ. Cố Nguyệt Mẫn đang nghe kế hoạch hành quân của Cổ Nghiên, cũng không phát giác nàng rời đi.

Không bao lâu, Nguyên Thương cách xa đội ngũ hơn trăm mét, ghìm ngựa đứng ở ven đường, roi ngựa quất lên không trung, phát ra một tiếng “ Ba “, hướng về phía lùm cây quát: “ Lăn ra đây! “

Trong lùm cây đầu tiên vang lên tiếng ngựa hí, sau đó một con ngựa đen thuần từ trong bụi cây đứng lên, con ngựa này có màu lông rất xinh đẹp, không chút tạp lông, hai mắt hữu thần, trong mắt mang theo linh tính, sáng ngời hữu thần nhìn Nguyên Thương, là con ngựa vô cùng tốt.

Ngay sau đó một nam tử bên cạnh hắc mã đứng lên, trên đỉnh đầu còn vài miếng lá cây, trong tay ôm một bó hoa cúc dại, có chút kinh hỉ, có chút chần chờ, còn có chút lo lắng, nhìn Nguyên Thương, không biết nên tiến hay lui.

Nguyên Thương thấy người này, đôi mi thanh tú xiết chặt, kéo ngựa xoay đi.

“ Ai, Kì muội! “ Chu Vân Tuyền xoay người lên ngựa, hắc mã thế nhưng không cần chạy lấy đà, trực tiếp nhảy ra, vượt qua mấy thước lùm cây, dừng ở phía sau Nguyên Thương, vội vội vàng vàng hô, “ Kì muội, ngươi chờ ta một chút! “

Nguyên Thương lập tức ngồi im, lạnh lùng nhìn hắn. Dựa theo tính tình của nàng, một kiếm giết, đơn giản mau lẹ. Nhưng một khi hạ thủ không được, nàng lại không biết làm thế nào xử lý. Vốn muốn hỏi Cố Nguyệt Mẫn, nhưng nghĩ đến ở Cổ Lan trấn nhìn thấy Chu Vân Tuyền sau Cố Nguyệt Mẫn khí tức lạnh lẽo như sương lạnh, trực giác nói cho nàng vẫn là đừng cho Cố Nguyệt Mẫn biết.Quay đầu nhìn Chu Vân Tuyền, chỗ chân trái bị mình đạp bị thương hơi gồ, chắc là đã băng bó. Người này góc áo vài chỗ bị rách, đầy người bụi đất, chật vật cưỡi hắc mã, trong tay còn gắt gao nắm lấy đóa hoa cúc, muốn nói lại thôi.

Nguyên Thương âm thanh lạnh lùng nói: “ Ngươi đi theo ta rốt cuộc muốn làm cái gì? “

Chu Vân Tuyền thấy Nguyên Thương nói chuyện với hắn, tức khắc mặt đầy tươi cười, nói: “ Kì muội, lần này đi phương Bắc, người Hung Nô hung ác, ta đi theo ngươi có thể bảo hộ ngươi  a! “

Nguyên Thương nhìn thoáng về phía bắp chân bị thương nặng của hắn, giục ngựa rời đi. Đối với xưng hô ' Kì muội ', Nguyên Thương đã mặc kệ.

Chu Vân Tuyền mặt đỏ lên. Theo hắn nhìn thấy, võ nghệ của hắn vốn cao hơn Nguyên Thương rất nhiều, ngày ấy chẳng qua là chính mình lơ là sơ suất, lại bởi vì đối phương là ' Kì muội ' mà không yên lòng, thế nên mới bị bắt trụ. Nhưng không nghĩ tới Nguyên Thương cho rằng chính mình võ nghệ thấp kém. Này thật sự là thiên đại oan uổng a! Nếu hắn võ nghệ thấp kém, cũng không có khả năng cùng Lão Thất - Đan Tự Nam đến Cổ Lan trấn, nơi buôn bán trọng yếu như vậy a!

Nguyên Thương cưỡi ngựa đi một hồi, nghĩ đến dáng vẻ của Chu Vân Tuyền, không biết như thế nào, bỗng nhiên nhớ tới lão Bát của [ Hắc Sắc Chỉ Vân ] . Lão Bát là một tên hoa hoa công tử, trong nhiệm vụ chỉ cần có phụ nữ, hắn thường hay làm chơi ăn thật, bởi vì hắn đặc biệt biết cách làm các cô gái vui vẻ. Lão Bát thường nói, muốn tán gái, có rất nhiều loại thủ đoạn, nhưng mà xe cùng hoa tươi là không thể thiếu. Giống như ăn cơm, tuy rằng là gan ngỗng, bào ngư thậm chí mãn hán toàn tịch * đều là nhân gian mỹ vị, nhưng mặc kệ những món này mỹ vị cỡ nào, mọi người cũng không thể rời bỏ cơm trắng, bánh bao. Dù là Công chúa hoàng thất, hay là tiểu muội thôn quê, bản tính của phụ nữ là không thay đổi. Mặc kệ thủ đoạn có bao nhiêu tốt, muốn đi câu dẫn con gái, đều cần phải có xe tốt hoặc là hoa tươi đến làm nền, rồi mới nói về thứ khác.

( *) Mãn Hán toàn tịch:  hay Tiệc triều đinh Hán Thanh là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và trong lịch sử Trung Hoa. Tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và nhà Hán. Nó được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc.

Ở cổ đại, đương nhiên không có vật thể công nghệ cao như xe hơi. Nhưng không có xe tốt, thì có ngựa tốt a! Nhìn xem con hắc mã này tốt vô cùng, ngay cả nàng cũng nhịn không được mà thích. Như Cố Nguyệt Mẫn, hẳn sẽ không thích tục vật như hoa tươi đi? Nhưng muốn ở thảo nguyên rong ruổi, phải có một con ngựa thật tốt!

Vì thế Nguyên Thương lập tức xoay người trở lại. Chu Vân Tuyền thấy Nguyên Thương trở về, nghĩ là nàng hồi tâm chuyển ý, vẻ mặt kinh hỉ. Ai ngờ Nguyên Thương không nói hai lời, xoay người xuống ngựa, một tay kéo hắn xuống ngựa, lại đổi hai cái yên ngựa, xoay người lên hắc mã  .

Hắc mã làm sao chịu theo? Chân trước đứng lên, lớn tiếng hí, muốn làm Nguyên Thương rớt xuống ngựa. Càng là thần mã càng có trí tuệ, nếu không phải người cưỡi ngựa kỳ tài, tuyệt đối không thể hàng phục. Còn có mã vương trong truyền thuyết, chỉ khuất phục một vị chủ nhân, sau đó dù có hiếp bức, mặc kệ thuật cưỡi ngựa hay sức lực cao siêu thế nào cũng sẽ liều chết không theo.Con hắc mã này đã nhận thức Chu Vân Tuyền làm chủ nhân, làm sao sẽ dễ dàng khuất phục người khác? Cho dù không làm nàng rơi xuống được, thì cho nàng nghiêng ngả vài cái, hoặc kéo nàng chạy vài vòng đường cong, cách con ngựa muốn ném người xuống còn nhiều, người bình thường có lẽ khống chế không được. Nguyên Thương chỉ là kiếp trước vì ám sát người quyền quý ngoại quốc mà học một chút cưỡi ngựa, lại trải qua nửa năm cùng Thần Cơ Tử ở Giang Nam du lịch mà tiến bộ một chút, nhưng ở thuật cưỡi ngựa, chỉ có thể cùng kỵ binh bình thường so sánh, nếu thật đọ sức thì cũng kém hơn bọn người Cổ Nghiên.

Nàng đối với tập tính của ngựa cũng không phải vô cùng rõ ràng, bằng không cũng sẽ không trực tiếp nhảy lên lưng hắc mã. Con ngựa xóc nảy, Nguyên Thương gắt gao nắm dây cương, kẹp lấy bụng ngựa, suýt chút nữa rơi xuống.

Bất quá cũng không đợi cho hắc mã nổi giận, Chu Vân Tuyền trấn an nói: “ Ngọc Kỳ Lân! Đừng nhúc nhích! “ Hắc mã nghe hắn nói, lập tức an phận, nhưng vẫn phát ra tiếng phì phì trong mũi, có chút nóng nảy.

Chu Vân Tuyền khập khiễng tiến lên vuốt ve đầu ngựa, nói: “ Ngọc Kỳ Lân, ngoan! Ta đem ngươi cho Kì muội! Ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm Kì muội hoảng sợ! “

Con ngựa tựa hồ nghe hiểu lời nói của hắn, nhẹ giọng hí hai tiếng, liền cúi đầu không nóng nảy nữa, chỉ là vó ngựa trước sau lần lượt giẫm đạp, có vẻ rất có sức sống rất có linh tính. Cũng chỉ có thần mã như vậy mới có khả năng giống như người yên lặng ẩn núp ở trong lùm cây không hề phát ra tiếng.

Chu Vân Tuyền nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời, chứa đầy thâm tình, nói: “ Kì muội, Ngọc Kỳ Lân vốn nên đi theo ngươi, lúc nó tuổi còn nhỏ, là ngựa con được thương đội Tiếu gia đem từ thảo nguyên Mạc Bắc mang về. Năm đó ngươi đem nó gửi ở sân ngựa của đại sư huynh nuôi dưỡng, nửa năm trước ta đem nó mang trở về, lại không có cơ hội cho ngươi. Nay ngươi không muốn gặp ta, liền để nó cùng ngươi đi đi! “

Sát thủ nếu có thích thứ gì đó, thì phải là vũ khí và trang bị. Ở thế giới này, đao kiếm, ngựa là trang bị vũ khí, Nguyên Thương làm sao thấy thứ mình thích mà không thèm? Trong nhìn nhận của nàng, trên thế gian này không có thứ gì trời sinh liền thuộc về mình, muốn có gì đó thì tự mình đến cướp. Công chúa cũng vậy, ngựa tốt cũng thế.

Nhưng Nguyên Thương lại chưa bao giờ trải qua việc được ' người xa lạ ' đưa tặng này nọ không cần trả lại. Cho dù là lúc trước cũng thế, huynh đệ tỷ muội lúc trước có cái gì cũng là trao đổi mà thôi, liền ngay cả Vu Linh đại tỷ sai phái bọn họ cũng cấp phí làm thuê, chưa bao giờ tặng đồ miễn phí.

Nguyên Thương chung quy cảm thấy có chút tư vị không phải. Tên Chu Vân Tuyền này, tự cho là đúng, lại ngây ngốc ngu si, nhưng đối đãi chủ nhân trước của thân thể này không chút giả dối. Chỉ là, chính mình mỗi lần nổi lên ý niệm giết hắn trong đầu, lại không hạ thủ được. Bởi vì hắc mã nên cảm thấy thiếu hắn chút gì đó.

Nguyên Thương nhíu mày, dứt khoát coi như không nghe thấy. Trong lòng nghĩ, con ngựa này là do nàng cướp, nhân tình gì đó, nàng mới không tiếp thu!Nguyên Thương sắc mặt giận dữ, nói với hắn: “ Đừng để ta nhìn thấy ngươi! “

Chu Vân Tuyền nói: “ Được được, ta sẽ không để ngươi thấy ta! Ta liền từ rất xa đi theo các ngươi, ngươi nếu có chuyện gì, chỉ cần kêu Ngọc Kỳ Lân quay lại, ta lập tức đi tìm ngươi! “

Nguyên Thương đối với người ngoài đều cực kỳ lãnh đạm, không đặt sinh tử người ngoài ở trong mắt. Nhưng lần này có chút tức giận. Tên Chu Vân Tuyền giết không được, đuổi không đi này, ít nhất có thể ảnh hưởng cảm xúc Nguyên Thương.

Nếu thân thể Tô Kì linh hồn không phải Nguyên Thương, dù thân thể này đổi lại là bất kỳ nữ tử nào, được thanh niên tuấn tú như Chu Vân Tuyền toàn tâm đối đãi như vậy, rất khó tránh khỏi sẽ có chút động tâm, cho dù không động tâm trong lòng cũng sẽ có hảo cảm. Chỉ là, với người không có cảm giác an toàn như Nguyên Thương, chiếm được thứ đáng giá quý trọng hay khó có được, tất nhiên sẽ giữ chặt, giấu kỹ còn lại đều xem thường. Cảm tình đối với người cố chấp như Nguyên Thương mà nói, cùng thế tục giống nhau rất nhiều thứ, gần quan được ban lộc, vào trước là chủ, chỉ cần nhận định một người, sau đó dù gặp gỡ người có tốt hơn một nghìn một vạn lần, đều khó có thể lay động. Cho dù Cố Nguyệt Mẫn muôn vàn không tốt tất cả đều không tốt, nàng cũng khó mà dao động, huống chi, mị lực của Cố Nguyệt Mẫn, dù là bóng lưng Chu Vân Tuyền cũng khó mà theo kịp.

Nguyên Thương trở lại đội ngũ, mọi người nhìn thấy dưới thân nàng là tuấn mã Ngọc Kỳ Lân, trong mắt đều ngạc nhiên.

“ Ai nha mẹ của ta! Con ngựa này bộ dáng thật đẹp, xem căn cốt cũng rất tốt, mụ nội nó đúng là bảo mã a! Không hổ là chủ tử của ta! “ Phong Lão Nhị làm thám báo, coi trọng nhất là ngựa, thấy Ngọc Kỳ Lân, nước miếng đều chảy xuống, nếu không phải Nguyên Thương cưỡi ngựa, khẳng định đã sớm chạy đến dùng hết các loại phương pháp liều chết giành lấy!

Trình Duyên nói với Lục Minh bên cạnh: “ Này, Lục Tú Tài, ngươi nói Phò... Nguyên cô nương tại sao trong chốc lát không thấy liền kiếm được một bảo mã a? Không phải vừa mới ở trong rừng cây hàng phục đi? “

Lục Minh cũng hai mắt sáng lên nhìn Ngọc Kỳ Lân, trong miệng thở dài: “ Không biết... Nguyên cô nương cho tới bây giờ đều thần thần bí bí... Ai, thật sự là bảo mã a! “

Cố Nguyệt Mẫn đang cùng Cổ Nghiên nghiên cứu lộ tuyến đi đường, chợt nghe thấy âm thanh nghị luận phía sau, quay đầu, vừa lúc thấy Nguyên Thương cưỡi hắc mã theo đường mọi người tránh ra chạy tới, ghìm ngựa, chỉ vào ngựa cưỡi dưới thân hỏi: “ Ngựa này như thế nào? “

Cố Nguyệt Mẫn nhìn ngựa cưỡi vừa đổi của nàng, cũng không hỏi nhiều, chỉ là cười khen: “ Ngựa này là thần mã, rất thích hợp để Thập Tam cưỡi. “

Nguyên Thương nhìn nàng, dừng một chút, nói: “ Tặng ngươi được không? “

Cố Nguyệt Mẫn kinh ngạc hơi hé môi, sau lại rũ mi mắt xuống, vén một chút tóc mai ra sau, mỉm cười, nói: “ Rất tốt. “

Nguyên Thương nghe xong, không nhịn được đối với Cố Nguyệt Mẫn lộ ra ý cười nhẹ nhàng.

Chỉ có nữ tử trí tuệ như Cố Nguyệt Mẫn, mới có thể từ động tác rất nhỏ của Nguyên Thương cùng với chút biến hóa trong ánh mắt mà thấy được quan tâm cùng luống cuống. Mặc kệ ngựa này từ đâu đến, chỉ vì Nguyên Thương muốn có được nụ cười của mỹ nhân mà làm ra cử chỉ ngốc nghếch, khiến nàng vui sướng. Cố Nguyệt Mẫn giờ khắc này, xác thực là tươi cười nhẹ nhàng, trong lòng ấm áp, mềm mại một mảnh, u sầu hôm qua phảng phất trong chớp nhoáng mà tiêu thất. Nàng là Trưởng Công chúa tương lai của thiên triều, bảo mã gì mà chưa thấy qua? Chính trong trang viên của nàng cũng nuôi rất nhiều, hiện tại nàng cưỡi bạch mã chính là thần mã cô cô Cố Thường Y tặng, trừ bỏ Cố Nguyệt Mẫn còn chưa có người thứ hai cưỡi. Con cháu thế gia vì lấy lòng nàng, tặng nàng vô số trân bảo, bao gồm tuấn mã, kì trân, đồ cổ, thậm chí còn có thần binh lợi khí, bí tịch võ công, nhưng nàng cho tới bây giờ đều chướng mắt. Dù Nguyên Thương này có chút trúc trắc, sắc mặt mang chút vui mừng mỉm cười, lại làm cho nàng cảm thấy nhận được lễ vật tốt nhất thế gian này.

Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên cảm thấy, chính mình cả ngày tính toán mưu kế, thế nhưng ngay cả tuổi của mình cũng đều quên. Mình cùng Thập Tam, bất quá chỉ là thiếu nữ mười sáu bảy tuổi mà thôi...

Thoáng nhìn đám cúc dại bên cạnh vách đá, roi ngựa trong tay giơ lên, chóp roi quấn lấy đóa cúc dại, lúc roi ngựa trở lại, đóa hoa cúc kia cũng cùng nhau quấn trở về, nằm ở trong tay nàng.

Cố Nguyệt Mẫn tiến lên vài bước, đến gần Nguyên Thương, đứng ở bên cạnh Nguyên Thương, khẽ ngửi mùi hoa, tao nhã thoát tục, nói: “ Thập Tam, cổ nhân nói: Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư *, hôm nay ngươi tặng ta bảo mã, ta liền tặng ngươi hoa tươi. Hoa tươi xứng mỹ nhân, thích hợp, thích hợp! “

Nói xong đem hoa cúc đặt ở trong tay Nguyên Thương còn đang sững sờ, thản nhiên cười, xoay người rời đi, thanh âm cười khẽ vẫn còn bên tai.

Qua thật lâu, đến khi Cố Nguyệt Mẫn đã cùng Cổ Nghiên ở phía trước dẫn đường, đại đội nhân mã tăng nhanh tốc độ, Nguyên Thương mới hồi phục lại tinh thần, chợt nhớ - Cố Nguyệt Mẫn nói, không phải hồi báo, mà là vì ' vĩnh dĩ vi hảo dã ' *.

Không biết Cố Nguyệt Mẫn như vậy có phải là đùa giỡn hay không.

Nguyên Thương cầm đóa hoa cúc kia, trước mắt vẫn còn nghe thấy tiếng cười nói thản nhiên vừa rồi của Cố Nguyệt Mẫn. Nàng rốt cục hiểu được một chút. Chu Vân Tuyền tặng bảo mã, lưu luyến ở mấy trăm dặm không đi, nàng không chút nào để ở trong lòng, nhưng mà Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng tươi cười, lại khiến nàng tâm thần nhộn nhạo, không thể tự thoát ra được.

-----------------------

( *) >

Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã!

Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã!

Đầu ngã dĩ mộc lý, báo chi dĩ quỳnh cửu. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã!

 Dịch thơ:

Người cho ta đu đủ, ta lấy quỳnh cư đáp tặng lại. Nào phải vì báo đáp, chỉ mong giao tình mãi bền lâu! 

Người cho ta trái đào, ta lấy quỳnh dao đáp tặng lại. Nào phải vì báo đáp, chỉ mong giao tình mãi bền lâu! 

Người cho ta trái mận, ta lấy quỳnh cửu đáp tặng lại. Nào phải vì báo đáp, chỉ mong giao tình mãi bền lâu!

Chú thích: Quỳnh cư, quỳnh giao, quỳnh cửu: Đều là các loại ngọc.

-----------------------

Chỉ mong giao tình mãi bền lâu... Nguyên Thương nhìn hoa trong tay, thầm nghĩ: Đây là tư vị động lòng sao?

“ Nguyên cô nương, Nguyên cô nương! “ Phía trước chợt có người đạp lên cành khô từ lùm cây chạy về.

Nguyên Thương đem hoa cúc nhét vào trong ngực, nghiêm mặt nói: “ Chuyện gì? “

Tất cả mọi người tự giác che chắn động tác giấu hoa của Nguyên Thương, lính liên lạc cũng nghiêm trang nói: “ Phía trước phát hiện dấu vết vó ngựa của kỵ binh Hung Nô, Điện hạ thỉnh Nguyên cô nương đi xem. “

-----------------------

P/S: Bài thơ này có ý nghĩa rất hay nha  !  Sau này có tặng quà cho ai thì hãy vì muốn giữ mối quan hệ tốt và lâu dài với người đó chứ đừng vì đáp lễ.

Người mình thích có tặng hoa dại thì vẫn thích, người mình không thích có tặng bảo mã cũng chẳng cảm kích kia kìa!

Hôm nay chế đi chơi nên post cho mọi người. Hy vọng hôm nay khởi đầu thuận lợi, mọi người đều vui vẻ, ta cũng vui vẻ luôn, hehe!