Công Chúa Tha Mạng

Chương 62




Nguyên Thương gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, nói: “ Ngươi đi nghỉ ngơi đi! Ta đem con chuột kia đi... “ Lấy con chuột này đi giải phẫu, nhìn xem nó có gì dị thường mà có thể làm cho cao thủ võ lâm như Cố Nguyệt Mẫn kiêng kỵ.

“ Ngươi dám! “ Cố Nguyệt Mẫn nhíu đôi mày thanh tú, “ Ngươi dám tới gần nó, từ nay về sau không cho phép ngươi ngủ chung với ta! “ Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt ửng đỏ, nghiêm túc nói sang chuyện khác: “ Sơn dân nói, người Hung Nô bắt bọn họ, là vì muốn bọn họ dẫn đường, đi bắt dân chúng các thôn xóm trốn trên núi Lạc Dương Sơn ở biên giới Đại Yến. Gia gia của Nhị Hổ nói đây không phải nhóm duy nhất, mấy tháng nay, người Hung Nô đều không ngừng tìm biện pháp bắt dân chúng Đại Yến. “

Nguyên Thương đối với vấn đề này không biết gì cả, càng không có ngập tràn lòng thương xót, vô nghĩa gật đầu.

Cố Nguyệt Mẫn tiếp tục phân tích: “ Người Hung Nô trước đây cướp bóc lương thực, luôn xem dân chúng Đại Yến là trâu ngựa mà đối đãi, muốn giết liền giết, phóng hỏa giết người trước nay đều không kiêng nể gì, nhưng lần này lại hành động bí ẩn, lập kế hoạch bắt cóc dân Đại Yến chúng ta, đây là vì sao? “

Lúc trước người Hung Nô cướp bóc, chú ý đến hiệu suất, hành động như gió, cướp xong rồi đi, bắt đi dân chúng chỉ là thuận tiện, lương thực gia súc mới là trọng điểm. Thôn dân trốn ở Lạc Dương Sơn cơ hồ rất ít bị người Hung Nô cướp sạch - người Hung Nô đi trong núi cướp đều là dân bần cùng, thu hoạch rất nhỏ, bản lĩnh nhiều, hơn nữa sơn dân bưu hãn, làm không tốt còn có thể bị thương vong, mất nhiều hơn được, cho nên nếu không phải vô tình gặp, người Hung Nô là sẽ không đặc biệt tìm đến dân trong núi mà cướp.

Nhưng mà, lần này người Hung Nô xuất động binh tinh nhuệ, vì đi bắt dân chúng? Bọn họ không phải luôn coi người Hán là súc vật sao? Hơn nữa, qua hơn trăm năm cướp bóc, người Hung Nô đều có không ít nô lệ là người Hán, vì sao còn xuất động lực lượng lớn như vậy để bắt cóc dân ở Lạc Dương Sơn?

Trực giác cho Cố Nguyệt Mẫn biết trong này có liên can trọng đại, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông.

Nguyên Thương nghe thấy nàng hỏi, biết nàng vì vậy mà buồn rầu. Bất quá, trong nhìn nhận của Nguyên Thương, cái này có gì khó đoán? Không phải rất rõ ràng sao? Lúc bọn nàng chấp hành nhiệm vụ, sau khi thành công rút lui, có cơ hội, cũng thường làm loại chuyện tương tự - bắt cóc con tin. Hơn nữa, con tin tốt nhất là người thân của nhân viên cảnh sát.

Hơn nữa, Nguyên Thương mơ hồ nhớ lại, Linh tuy là sát thủ đẳng cấp thế giới, không có quốc tịch, nhưng cho tới bây giờ đều xem mình là ' con cháu Viêm Hoàng '* , đặc biệt thích dùng sách vở lịch sử để dạy dỗ bọn huynh đệ tỷ muội. Nhớ rõ năm đó Linh có giảng giải qua cho bọn nàng thủ đoạn công thành có liên quan đến người Mông Cổ.

( *) Viêm hoàng [ Thần nông ]: Được xem như là tổ tiên của người Hán.

“ Hẳn là vì công thành.... “ Nguyên Thương đáp một câu.Cố Nguyệt Mẫn lại giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt thay đổi, trong miệng lẩm bẩm nói: “ Đúng, ' Thiết trướng lang kỵ '  tinh nhuệ của Hung Nô đều xuất hiện, không phải vì công thành thì vì cái gì?! “ Cố Nguyệt Mẫn nhìn Nguyên Thương, “ Thập Tam, ngươi nói, bọn họ vì cái gì bắt đi thôn dân Lạc Dương Sơn? “

Nguyên Thương thuận miệng nói: “ Hẳn là khiến cho những dân chúng này mở cửa thành đi! “

Cố Nguyệt Mẫn suy nghĩ một chút, lẩm bẩm: “ Vì muốn mở cửa thành? Dân chúng làm sao có thể mở cửa thành... “ Nói tới đây, Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Nguyên Thương, “ Ý của ngươi là nói...”

Hung Nô từ xưa đến nay đều là thích lấy cứng đối cứng, mười mấy năm trước bị Thần Cơ Tử kê đơn độc chết mấy vạn người sau, mới bắt đầu học thủ đoạn như người Trung Nguyên, âm mưu công thành này thì không giống, người Trung Nguyên cũng chưa từng dùng qua thủ đoạn độc ác như vậy để công thành, cho nên Cố Nguyệt Mẫn trong khoảng thời gian ngắn không có phát hiện ra mấu chốt trong đó. Nhưng lấy Cố Nguyệt Mẫn trí tuệ, gợi ý rõ ràng như vậy, còn có thể không hiểu sao?

“ Người đâu! “ Cố Nguyệt Mẫn lớn tiếng hô, một thân vệ đi tới, nói, “ Đi gọi hai vị thống lĩnh cùng vài vị đội trưởng đến đây! “

Công chúa có lệnh, tự nhiên tốc độ không chậm. Đám người Cổ Nghiên cùng Mộ Sính vốn đang tụ tập thảo luận, vừa lúc cùng nhau đến. Không bao lâu, phần lớn mọi người đã đến, chỉ có Phong Lão Nhị còn đang thẩm vấn phạm nhân chậm chạp chưa đến.

“ Điện... Đại công tử! “

“ Công tử! “

Mọi người đều chắp tay. Có người ngoài ở trong đội ngũ, thì không thể xưng hô ' Điện hạ ' .

Cố Nguyệt Mẫn mặt bình tĩnh, đôi mi thanh tú ngưng trọng, nói: “ Ta đã biết người Hung Nô vì sao bắt cóc dân chúng Lạc Dương Sơn. “

Cổ Nghiên cùng Mộ Sính liếc nhau. Vừa rồi hai người bọn họ đang thảo luận việc này, nhưng không có đầu mối, không nghĩ tới Minh Huy Công chúa thế nhưng đã biết.

Chỉ nghe Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Cổ Lan trấn là trọng địa quân sự, trừ bỏ binh mã triều đình, còn có rất nhiều dân chúng trong thành hiệp trợ thủ thành tạo thành Thành vệ quân. Mà dân chúng Lạc Dương Sơn cùng Cổ Lan trấn, rất nhiều dân chúng đều là quen biết nhau hoặc là thân nhân, người Hung Nô chỉ cần bức ép thôn dân, Tằng tướng quân vì cố kỵ Thành vệ quân, nói không chừng sẽ mở cửa thành ra, người Hung Nô xen lẫn trong thôn dân tiến vào cửa thành, sau liền khiến cho cửa thành hỗn loạn, đến tiếp người Hung Nô liền cưỡi ngựa vọt vào thành....”

Hậu thế, người Mông Cổ đối phó Đại Tống, Đại Thanh đối phó Đại Minh, đều từng dùng qua cùng loại biện pháp. Trừ lần đó ra, còn có một lượng lớn nô lệ binh, Hung Nô sẽ ép bọn nô lệ người Hán công thành, làm cho người Hán tự giết lẫn nhau. Nhưng mà hiện tại là Đại Yến, Thiên triều lập quốc không lâu, cho dù là Đại Tần tiền triều người dân cũng rất bưu hãn, dân chúng dưới nghe lệnh trên, thâm sâu chịu áp bách của dân du mục, cho dù là nông dân không biết chữ, cột sống cũng rất cứng, rất khó xây dựng nô lệ binh người Hán theo quy mô lớn.Đương nhiên, không thể trông mong tất cả người Hán đều không sợ chết, dân chúng thiếu hiểu biết chiếm đa số, ép bọn hắn đánh sâu vào cửa thành rất dễ dàng, thời đại này cũng không biết là ai nghĩ ra được, kế này quả thực ác độc vô cùng!

Đợi Cố Nguyệt Mẫn nói xong, đám người Cổ Nghiên tự nhiên khiếp sợ vô cùng, nhưng đều xuất thân trong quân, phần lớn vẫn là Tô gia tinh binh, lập tức cũng kịp phản ứng.

Cổ Nghiên nói: “ Đại công tử, kế này thật ác độc! Nếu như Tằng Nghị tướng quân của Cổ Lan trấn không phát hiện, thì, Cổ Lan trấn tất nhiên khó bảo toàn ; Cho dù Tằng tướng quân phát hiện, Thành vệ quân nhìn bạn hữu, thân nhân của mình chết ở dưới thành, cũng sẽ mất đi phần lớn sĩ khí, nghiêm trọng hơn, bọn Ngự Sử triều đình nếu lấy cớ ' Thấy dân chúng Đại Yến chết mà không cứu ', Tằng tướng quân nếu không có người chống lưng, các đảng phái khác nhân cơ hội gây khó dễ, nói không chừng chức tướng quân này cũng khó bảo toàn. Như thế này, thật tiến thối lưỡng nan “.

Mộ Sính xuất thân trong gia tộc quan lại kinh thành, hiểu rõ nhất tranh đấu trong triều đình, gật đầu nói: “ Cổ đại ca nói không sai, ta lo lắng là, cho dù Tằng tướng quân biết trước chuyện này, cũng sẽ thúc thủ vô sách, không thể ứng đối chu toàn. Cổ Lan trấn nếu thất thủ, người Hung Nô một đường nam hạ, một đường hướng về Kinh thành... “

Chu Đại Phong cùng dân chúng biên cương có cảm tình sâu sắc nhất, nói: “ Những nơi người Hung Nô đi qua, dân chúng Đại Yến chúng ta làm sao sống nổi? Nếu là nam hạ, mặc kệ có thể đánh tới kinh thành hay không, dân chúng Đại Yến chúng ta liền bi thảm! “

Trình Duyên đen mặt nói: “ Mẹ bà nó... Nhóm quan văn triều đình chỉ giỏi khua môi múa mép, không đánh giặc, còn cản trở! “

Ai nói thư sinh yếu đuối không có xương? Viết văn lợi hại như cầm đao! Bút trong tay quan văn là bút giết người không thấy máu, nói không chừng một phong tấu chương liền làm cho một vị tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã mất chức. Còn tốt, Hoàng đế Đại Yến là một minh quân, cho nên đối với Mộ Dung Thanh Hoa chôn sống người Hung Nô trừ bỏ ' Phạt tiền ' ra thì không sao nữa.    

Lục Minh liếc hắn, nói: “ Nếu ngươi là Tằng tướng quân, ngươi sẽ làm sao? “

Trình Duyên nói: “ Làm như thế nào? Đương nhiên là lao ra giết chúng rồi! “

Cổ Nghiên nói: “ Việc cấp bách, là thủ trụ Cổ Lan trấn! Nghe tên binh Hung Nô kia nói, lần này nam hạ, Hung Nô Tả Hiền vương trừ lấy năm vạn thủ vệ triều đình, ba vạn nguyên bản phòng thủ binh mã Đột Quyết, lại từ các bộ lạc triệu tập hai vạn, cùng sở hữu mười vạn đại quân. Cổ Lan trấn nếu là dã chiến, có thể đánh thắng được sao? Thua trận là chuyện nhỏ, mất thành là chuyện lớn! “

Mộ Sính nói: “ Nay chỉ còn cách, phong tỏa cửa thành. Người Hung Nô muốn dùng Lạc Dương Sơn thôn dân thừa lúc chúng ta không ngờ tới, nhưng chúng ta vô tình biết, sao không tương kế tựu kế? “

Lục Minh trước mắt sáng ngời, nói: “ Không sai! Tương kế tựu kế! Địch nhân ngoài sáng, chúng ta trong tối, đây chính là ưu thế của chúng ta! “Cổ Nghiên nói: “ Chúng ta trước tiên thông tri cho Tằng tướng quân, để cho hắn ở cửa thành xây một cái thông đạo, hai bên đều là sỏi đá sắc nhọn, đến khi mở cửa thành cho dân chúng tiến vào, nếu phát hiện người Hung Nô trong đó, chúng ta có thể dùng tiễn bắn chết bọn hắn! Nếu cưỡi ngựa tiến vào, vừa hay, chúng ta mai phục nỏ thủ, chuẩn bị tốt dầu hỏa, đến lúc đó cho người ngựa cùng đi! “

Không bao lâu liền nghiên cứu mấy cái đối sách. Nguyên Thương lẳng lặng nghe, nàng không hiểu quân sự, nếu như ám sát thủ lĩnh quân địch mới đến phiên nàng ra tay, đối với người ngựa giao chiến, nàng không biết gì nhiều.

Lục Minh văn võ song toàn ' Võ tú tài ' chấp bút, cuối cùng thêm đại ấn của Minh Huy Công chúa và Phò mã, phái thân vệ đưa đi.

Cũng do Tằng Nghị vận khí tốt, gặp được đám người Cố Nguyệt Mẫn đi ngang nơi này. Phu thê hai người là ai chứ? Một người là ái nữ hoàng đế sủng ái nhất, cháu gái bảo bối của Trưởng Công chúa ; một người là tôn tử của Triệu quốc công, chỉ cần có hai người chịu trách nhiệm, Tằng Nghị về sau không có gì phải lo lắng. Mặc kệ là biện pháp gì, hắn chỉ cần dựa theo chỉ thị của Công chúa và Phò mã là được, sẽ không có ai chỉ trích hắn. Nói vậy hắn nhận được ấn tín sau, nhất định sẽ vô cùng cảm thấy may mắn lúc trước mình đã đối với Phò mã, Công chúa cung kính. Trải qua lần này, bất luận Cổ Lan trấn có thất thủ hay không, vị Tằng tướng quân này về sau liền tính là một nửa người của Công chúa.

“ Như thế, người Hung Nô muốn công phá Cổ Lan trấn, cũng phải trắc trở một phen. Nhưng mà, nếu không có viện quân, Cổ Lan trấn... “ Cổ Nghiên nói đến đây, ngay cả hán tử thô lỗ như Trình Duyên cũng nhíu mày, có thể thấy tình thế có bao nhiêu nguy hiểm.

Trình Duyên vỗ trường đao bên hông, nói: “ Sợ cái gì? Con mẹ nó, giết! “

Mộ Sính tự giễu nở nụ cười, nói: “ Chúng ta chỉ có bốn trăm người, cùng mười vạn đại quân đấu? Mỗi người phun một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết chúng ta! “

Tất cả mọi người nhìn Cố Nguyệt Mẫn.

Chiến thuật đối địch, vài vị tướng lĩnh mỗi người đều có thể đề xuất ý kiến của mình ; Nhưng đến chiến lược độ cao hơn, liền muốn Cố Nguyệt Mẫn chỉ dẫn.

“ Việc cấp bách là phải thông tri cho phụ... thông tri Hoàng Thượng cùng Trưởng Công chúa. “ Cố Nguyệt Mẫn trong lòng cân nhắc một lúc lâu, nói, “ Sau đó thông tri cho Bình Tây tướng quân Mộ Dung Thanh Hoa. Về phần nhờ triều đình giúp đỡ... Triều đình cũng không có dư thừa binh lực, nếu không phải lương thảo không đủ, cũng không xuất quân thân chinh Bắt phạt. “ Hoàng đế thân chinh, không phải là chuyện đùa, chỉ cần sơ xuất, liền xem như Bắc phạt thất bại, chỉ xem về mặt hao phí tài lực vật lực, cái được không bù nổi cái mất.

Công chúa nói như thế, có chút cảm giác bất lực. Cho dù là Nguyên Thương cũng hiểu được, thông tri Bình Tây tướng quân, chi bằng đem tin tức thông tri đến phía Tây, không mất bao lâu thì truyền đến, nhưng cũng không biết bao lâu mới có viện binh ; Vả lại Trấn Bắc đại doanh, Trưởng công chúa Cố Thường Y đang ở cùng Hung Nô Thiền Vu giằng co, lại như thế nào có thể phái ra đủ viện binh? Cho dù viện binh đến đây, lặn lội đường xa, còn bao nhiêu sức để đánh? Ngược lại còn ảnh hưởng cuộc chiến ở Đông Bắc.

Hiện tại đối mặt với tình thế nguy hiểm, vị Trưởng Công chúa tiếp theo, con cháu dòng chính của hoàng thất, Cố Nguyệt Mẫn nên làm cái gì bây giờ?

Cố Nguyệt Mẫn không phải Cố Thường Y, nàng chỉ có mười sáu tuổi, tuổi mụ mười bảy ; Mà năm đó Cố Thường Y khởi binh khi mười tám tuổi, hơn nữa Cố Thường Y từ nhỏ mang kiếm hành tẩu trong lúc thiên hạ loạn lạc, tính cách kiên cường, kiến thức phong phú, so với Cố Nguyệt Mẫn không biết mạnh hơn bao nhiêu. Cố Nguyệt Mẫn lần đầu tiên mang binh, hơn nữa chỉ có bốn trăm người, bốn trăm đối phó mười vạn, nàng thế nào cũng không thể nghĩ ra biện pháp phá giải.

Theo thói quen, Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên nhìn về phía Nguyên Thương.

Mỗi một lần, nàng gặp phải nguy cơ, giải cứu nàng đều là Nguyên Thương. Vị Minh Huy Công chúa này trong tiềm thức đều tự cho mình là người thông minh cao quý, trong lúc vô ý, dần dần ỷ lại vào Phò mã của nàng. Điểm này, trước khi nàng quay đầu, có lẽ cũng không phát hiện ra.

“ Thập Tam, ta nên làm cái gì bây giờ? “

Cố Nguyệt Mẫn ở trước mặt thuộc hạ, đối với Nguyên Thương nói ra lời nói yếu đuối như thế, làm cho Cổ Nghiên ngạc nhiên không thôi. Lấy Cố Nguyệt Mẫn tâm cơ, cho dù gặp phải khốn cảnh cũng sẽ mặt ngoài làm bộ như ' gợn sóng cũng không sợ hãi '. Cố Nguyệt Mẫn nói ra lời như vậy, thuyết minh nàng thật sự một chút biện pháp cũng không có. Người ta nói ' Lấy lực phá xảo ' *  , ở trước mặt thực lực cường đại, chút tiểu thông minh đều không dùng được.

( *) Lấy lực phá xảo: Lấy lực lượng phá kỷ xảo.

Cổ Nghiên là người đã thành gia, lại là thuộc hạ Cố Nguyệt Mẫn tín nhiệm nhất, thời gian đi theo dài nhất, đối với chuyện tình của hai phu thê Cố Nguyệt Mẫn cũng hiểu nhiều nhất, hơn nửa năm này đều đem biến hóa của Cố Nguyệt Mẫn nhìn ở trong mắt, trong lòng cảm thán, Minh Huy Công chúa lần này quả nhiên đã động tình thật.

Nguyên Thương không có đem chuyện lần này coi là nguy cơ. Ở trong nhìn nhận của nàng, không có thiên hạ và bách tính, với nàng mà nói, mười vạn Hung Nô có là gì? Nàng muốn đi thì đi, mang theo Công chúa và bốn trăm người này, nơi nào cũng có thể đi. Nàng chỉ là một sát thủ nhỏ bé, không có ánh nhìn chiến lược, nàng không biết, Đại Yến nếu không còn, vị Công chúa này tuyệt đối sẽ không chỉ lo cho bản thân, lấy thân hi sinh vì tổ quốc cũng có thể làm.

Nhưng lúc này, Cố Nguyệt Mẫn tin tưởng nàng như vậy, tràn ngập mong chờ nhìn nàng, nàng chỉ có thể ở đáy lòng than thở một tiếng.

Trận chiến nước đục này, nàng không thể không lo.

Từ đó về sau, Nguyên Thương chính thức bước trên con đường công thành danh toại. Chỉ vì một câu nói của Cố Nguyệt Mẫn.

Sách sử [ Đại Yến quốc | Tô Kỳ liệt truyện ] ghi chép: Đại Yến quốc năm thứ mười một, cuối thu, ngày hai mươi mốt tháng chín. Phò mã Tô Kì cùng Minh Huy Công chúa biết được quỷ kế của Hung Nô Tả Hiền vương, sai người mang tin tức cho Yến Cao Tổ, Thánh Trưởng công chúa ( *), Bình Tây đại tướng quân, lập kế hoạch cho Lạc Dương Sơn. Từ đó, danh tiếng Tô Kỳ vang danh thiên hạ.

( *) Thánh Trưởng công chúa: Chỉ người cao quý, tài giỏi.