Công Chúa Tha Mạng

Chương 68




[ Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy. ]

Bốn trăm kỵ binh đều là tinh nhuệ. Bảo hộ Minh Huy Công chúa cùng Phò mã vốn chính là ngàn binh chọn một, lại trải qua nửa năm huấn luyện đặc chủng, hợp tác ăn ý. Tiến đến thảo nguyên mấy ngày nay, dù gặp gỡ bộ lạc Hung Nô cũng thế, giết không tha.

Mấy ngày nay, những nơi đi qua xác chết khắp nơi. Bọn họ đại đa số kinh nghiệm sa trường, giết đều là quân địch Hung Nô, nhưng hiện giờ, bọn hắn giết cũng có cả dân chúng Hung Nô, ít nhiều cũng cảm thấy tội lỗi, chỉ là, cừu hận nhiều năm qua giữa Hung Nô và người Hán đã chống đỡ sát ý của bọn hắn, nguy cơ Cổ Lan trấn treo cao trên đầu, khiến bọn hắn cho rằng giết chóc mới là chính nghĩa.

Từng mạng sống nhiễm đỏ đao bọn hắn, cũng nhiễm đỏ tâm bọn hắn, khiến các chiến sĩ kiên cường càng tăng thêm một phần sát khí âm trầm.

Bốn trăm kỵ binh dĩ dật đãi lao *  , lao nhanh đến. Mà người Hung Nô lại bị người Nữ Chân đánh đến mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả thủ lĩnh cũng đều bị đối phương bắt được. Hách Liên Đa Đạc bỗng nhiên hiểu được tính toán của Cố Nguyệt Mẫn, không để ý bị Cố Nguyệt Mẫn kìm giữ, vận công chống cự. Nhưng lúc này hắn phát hiện, căn bản không có cách nào sử dụng nội lực, không chỉ nội lực, ngay cả khí lực cũng đều mất hơn phân nửa.

------------

( *) Dĩ dật đãi lao: Lấy an nhàn đối phó với mỏi mệt.

Xuất phát từ câu: “ Dĩ dật đãi viễn, dĩ dật đãi lao, dĩ bảo đãi cơ, thử trị lực giả dã “.

Nghĩa là: Lấy gần chờ xa, lấy khỏe đợi mệt, lấy no chờ đói, đó là trị cái sức của đối phương.

------------

Đây là có chuyện gì?... Đúng rồi! Độc phấn màu xanh!

Hách Liên Đa Đạc bỗng nhiên nhớ truyền thuyết năm xưa, truyền thuyết đến từ ác ma Trung Nguyên, cái người Trung Nguyên năm đó độc hại mấy vạn người thảo nguyên của dân tộc Hung Nô! Độc dược của hắn rất đáng sợ, khiến cho người khác vô hình bị trúng chiêu, thậm chí không cần phải ăn hay hít thở, chỉ cần chạm gần một chút cũng trúng độc.

Cố Nguyệt Mẫn thấy hắn giãy dụa, nhưng không có để ý tới hắn. Độc này, nếu không có giải dược, chẳng những sẽ không biến mất, ngược lại sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối không thể ngờ được còn có thể dễ dàng bắt sống một cao thủ võ lâm võ nghệ so với chính mình cao hơn - ít nhất đã đạt tới đỉnh của cảnh giới thứ hai, một cao thủ hậu thiên cao cấp!

Đợi cho người Nữ Chân chạy tới, bốn trăm kỵ binh cũng đến, Cổ Nghiên ra lệnh một tiếng, nhóm thị vệ thứ nhất đồng loạt giương cung, đối với người Hung Nô đứng trong trận bắn tên. Mà nhóm kỵ binh thứ hai, thứ ba, thứ tư, cũng hướng về phía bầu trời ngắm bắn.

Người Hung Nô cung tiễn lợi hại lại còn tinh chuẩn, bốn trăm kỵ binh này vũ khí cũng không phải bình thường, mà là cường cung từ trong phủ Giang Vương Cố Duệ lấy ra! Cũng chỉ có đội quân phủ Công chúa - Phò mã mới có thể sử dụng, nếu là binh bình thường, ngay cả kéo cũng không nổi.Sau khi sử dụng cường cung, thực lực hai quân liền phân định. Người Hung Nô dũng mãnh thiện chiến, có thể sử dụng cường cung, có người dùng được cả lục thạch, thất thạch*, giống Hách Liên Đa Đạc, có thể kéo thập thạch cường cung cũng không cố sức. Nhưng người Hung Nô thực lực không đều, đại khái đều ở ba bốn thạch, hơn nữa đội hình bị người Nữ Chân xung phong liều chết làm tán loạn. Ngược lại thị vệ hai phủ, mỗi người đều cầm trong tay lục thạch cung, thống lĩnh đều dùng thất thạch cung, một vòng bắn xuống, người Hung Nô chết vô số, mà người Hung Nô, cung lại rất ít có thể bắn tới, hay định đúng tầm bắn.

----------

( *) Thạch: Đơn vị đo.

1 thạch = 100 lít = 120 cân = 30 kg.

----------

Hai phủ thị vệ bắn tên, ngựa cũng không dừng lại, sau ba đợt mưa tên, bọn họ cất cung tiễn, rút trường đao, cùng người Hung Nô đại chiến.

“ Giết! “ Đã tới gò núi nhỏ, A Nhĩ Cáp Đồ băng kín mắt, chỉ chừa mắt trái, quát to một tiếng, lại giơ đao ở thắt lưng, vọt vào trận doanh quân địch.

Trừ bỏ hai tên hộ vệ Hoàn Nhan Nhã Đồ, mười mấy người Nữ Chân còn lại cũng đều vọt xuống.

Hoàn Nhan Nhã Đồ lẳng lặng nhìn Cố Nguyệt Mẫn, đột nhiên hỏi: “ Ngươi là người Hán sao? “ Cố Nguyệt Mẫn gật đầu, bỗng nhiên ngẩn ra - Hoàn Nhan Nhã Đồ nói là tiếng Hán!

Hoàn Nhan Nhã Đồ mặt còn dính máu lộ ra tươi cười thoải mái, nói: “ Ta thích văn hóa người Hán, ta biết tiếng Hán. “

Lúc này, Nguyên Thương vừa vặn cưỡi hắc mã đến, thấy Hoàn Nhan Nhã Đồ khuôn mặt tươi cười, sắc mặt không thay đổi, sát khí chợt lóe, theo nàng rũ mi xuống mà biến mất. Phong Lão Nhị tiến lên tiếp nhận Hách Liên Đa Đạc, hai tên thám báo lôi hắn xuống, về phần tra tấn như thế nào cũng không sốt ruột.

Người Hung Nô bó tay bó chân, Đại Yến binh cùng người Nữ Chân lại dũng mãnh không sợ, thử tiêu bỉ trường *  , tình hình chiến đấu lập tức nghiêng về một phía. Không đến hai khắc, bộ hạ của Cổ Nghiên đã đại thắng. Kế tiếp người Hung Nô bại trận tháo chạy bốn phía, Cổ Nghiên ra lệnh không đuổi theo, binh lính xếp thành hàng.

( *) Thử tiêu bỉ trường: bên này vừa biến mất, bên kia lại sinh ra thêm.

Độc nhãn A Nhĩ Cáp Đồ cũng trở về phục mệnh, người đầy máu tươi, cũng không thèm để ý trên người mấy vết đao chém, ở trên lưng ngựa hướng Hoàn Nhan Nhã Đồ chắp tay: “ Cách cách, may mắn không nhục sứ mệnh! “ Bộ hạ của hắn, người người đều bị thương, nhưng đều cứng cỏi, không chút sợ hãi.

Cố Nguyệt Mẫn thấy thế, trong lòng cảnh giác: ' Ở thảo nguyên, người Nữ Chân, sắp sửa vùng lên... '

Cổ Nghiên tiến lên nói: “ Đại công tử, người Hung Nô đào tẩu, chúng ta hành tung đã bị tiết lộ, chi bằng lập tức rời khỏi nơi đây! “Cố Nguyệt Mẫn gật đầu, nói: “ Y theo kế hoạch tiến hành! “

“ Vâng! “

Cổ Nghiên rời đi, Hoàn Nhan Nhã Đồ tiến đến gần, dùng tiếng Hán nói: “ Ngươi là thủ lĩnh bọn họ? Ta tên Hoàn Nhan Nhã Đồ, ngươi tên là gì? “ Tiếng Hán của nàng phát âm có chút lạ, nhưng vô cùng lưu loát.

Cố Nguyệt Mẫn cười nhẹ, nói: “ Ta tên Nguyên Văn. Hoàn Nhan cô nương, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi thôi! “ Cố Nguyệt Mẫn tươi cười chuyên nghiệp là được chân truyền từ Túc Sa Duyệt Dung, khiến người ta như mộc xuân phong [ đứng trong gió xuân ấm áp ], điên đảo thần hồn.

“ Ai, Nguyên Văn, ngươi chờ ta! “ Hoàn Nhan Nhã Đồ giục ngựa theo sau, đang muốn tới gần Cố Nguyệt Mẫn, hắc mã bên cạnh lại vượt qua nàng. Nguyên Thương đến gần Cố Nguyệt Mẫn, lấy ra bình sứ lớn bằng ngón cái đưa cho nàng.

Cố Nguyệt Mẫn vừa rồi cùng Hách Liên Đa Đạc liều mạng một đao, tuy rằng cuối cùng là Cố Nguyệt Mẫn thắng nhưng không thể tránh được nội thương. Cố Nguyệt Mẫn vốn thương ở cuộc chiến hoàng thành còn chưa khỏi hẳn, một đao liều mạng khiến nàng bên trong chấn động, huyết khí bất ổn, chính là ở trước trận bị nàng mạnh mẽ đè ép xuống, ngược lại chịu đựng thành nội thương, bị Nguyên Thương nhìn thấy.

Cố Nguyệt Mẫn nhìn nàng mang theo ý cười tinh tế, tiếp nhận bình sứ ở trong lòng bàn tay nàng nhéo một cái, tuy không nói chuyện, nhưng lòng có Linh Tê, ánh mắt giao nhau, trong lòng hai người đều ấm áp.

Hoàn Nhan Nhã Đồ sâu sắc, sao lại không thấy ánh mắt giữa hai người, hướng Cố Nguyệt Mẫn hỏi: “ Nguyên Văn, nàng ta là ai a? “

Nguyên Thương mặt lạnh không chút biểu tình. Cố Nguyệt Mẫn thu tay về, đang muốn nói chuyện, ' Lục Tú Tài ' - Lục Minh bên cạnh nói xen vào: “ Đây là thê tử của đại công tử. “

Hoàn Nhan Nhã Đồ ngây người, nhìn bóng dáng hai người, sắc mặt âm trầm. Hoàn Nhan Nhã Đồ suy nghĩ đều ở trên mặt, không chút nào che dấu. Cố Nguyệt Mẫn ngửa đầu, đem thuốc trong bình sứ Đông y cho vào miệng, rồi quay đầu hướng nàng cười, nói: “ Hoàn Nhan cô nương, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, ngươi có muốn theo cùng chúng ta hay không? “

Cố Nguyệt Mẫn đây là biết rõ còn cố hỏi. Lúc này người Hung Nô đang ở xung quanh bao vây muốn tiêu diệt họ, Hoàn Nhan Nhã Đồ còn lại hơn mười người còn không đủ nhét kẻ răng bọn họ, đi theo Cố Nguyệt Mẫn mới càng an toàn. Vì cùng người Hán buôn bán qua lại, người Nữ Chân nhiều người biết tiếng Hán, A Nhĩ Cáp Đồ nghe thấy Cố Nguyệt Mẫn nói thế, lập tức hướng Hoàn Nhan Nhã Đồ ám chỉ đáp ứng.

Hoàn Nhan Nhã Đồ không chút do dự nói: “ Chúng ta đi theo ngươi! “ Tuy rằng nàng cùng A Nhĩ Cáp Đồ đều có cùng quyết định, nhưng hiển nhiên Hoàn Nhan đại tiểu thư suy nghĩ nguyên nhân lại không giống. Nàng nhìn thẳng Cố Nguyệt Mẫn không chút e dè. Rất tốt là da mặt Cố Nguyệt Mẫn tương đối dày, không hề khiếp sắc hướng nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, ôn hòa thân thiết. Khuôn mặt tươi cười này, ngay cả Lục Tú Tài bên cạnh nhìn cũng có thể cảm thấy có ý tứ câu dẫn hàm xúc.Biết rõ tính nết Cố Nguyệt Mẫn, Cổ Nghiên nghĩ: Điện hạ sẽ không phải muốn đối với vị Công chúa này xuống tay đi? Hắn nhìn trộm Nguyên Thương một chút, lấy hiểu biết của hắn đối với Nguyên Thương hắn cảm thấy đây là sự yên tĩnh trước bão táp.

----------------

Tấn Dương thành.

“ Khẩn cấp từ tám trăm dặm - Khẩn cấp từ tám trăm dặm - “ Một con khoái mã cầm trong tay lá cờ truyền lệnh Minh Hoàng ngự ban cho đại tướng quân, phía trên cờ có hình đầu sói dữ tợn.

Khoái mã theo cửa thành gào thét lướt qua, vài tên vệ binh ở cửa không khỏi hướng kỵ binh nhìn thoáng qua, nhận ra phục sức của hắn là đại đội trưởng  của doanh trại truyền tin ngoài thành, không biết xảy ra chuyện gì khiến hắn tự mình đưa tin. Bọn họ trong lòng kỳ quái, cũng không lắm miệng nghị luận, đứng gác, kiểm tra... Nên làm việc gì thì làm, người người sắc mặt kiên nghị, binh sĩ canh gác ngay cả biểu tình cũng không có biến hóa. Dưới trướng Trưởng công chúa, binh tướng nào dám không làm tròn trách nhiệm?

Khoái mã chạy vội tới cửa [ phủ Trấn Bắc đại tướng quân ] , kéo mạnh dây cương, móng trước con ngựa dựng thẳng lên, lính liên lạc thuận thế lộn ngược ra sau nhảy xuống, thân thủ mạnh mẽ, có thể thấy được võ nghệ tinh thâm.

Hắn giơ cao cờ lệnh, người gác cổng sớm nghe tin giúp hắn mở cửa phủ, để hắn một đường không cách trở vọt vào trong phủ. Xuyên qua bốn sân, quẹo qua ba hành lang, đến một sân gọi là ' Tĩnh viên ' đột nhiên chân sau quỳ xuống, lấy từ trong ngực một cái ống trúc, hai tay giơ lên cao.

“ Báo - Mặc Ngôn đại nhân dùng bồ câu truyền tin khẩn cấp từ tám trăm dặm. “

Bên trong một nữ tử mặc võ phục màu xám đi ra, tiếp nhận ống trúc, nói: “ Đã biết, ngươi lui xuống, ở ngoài sảnh chờ lệnh! “

Lính liên lạc ôm quyền nói: “ Mạt tướng tuân mệnh! “

Nữ tử này cầm ống trúc, hướng nội viện đi tới, ba bước, chỉ bước ba bước, liền vượt qua ba trượng, chạy nhanh đến đại sảnh Tĩnh viên, đứng ở cửa đại sảnh, nhưng không tiến vào, hướng bên trong cung kính cúi đầu bẩm báo: “ Trưởng công chúa, truyền tin doanh có văn kiện khẩn cấp. “

Trong đại sảnh lúc này có ba người.

Một người là Tả Hiền, mặc khôi giáp đầy đủ, đường đường chính chính ngồi trên ghế trái, tay trái cầm kiếm, đuôi kiếm chạm đất, tay phải đặt trên đầu gối. Quân nhân Trung Quốc đời sau chỉ sợ cũng không thể hơn thế này a!

Người còn lại hiên ngang, đỉnh đạc ngồi trên ghế trái, mũ giáp đã đặt trên bàn, tay trái bưng một tách trà xanh, hai ngón tay phải nắm lấy nắp trà không nhanh không chậm lùa lá trà trên mặt nước. Người này là Đậu Uyên.

Mà người ở phía trên, mặc trường sam màu xám trắng, nhìn ra được y phục này rất cũ kỹ, nhưng được giặt rất sạch sẽ, đai lưng trên hông viền vàng có thêu cành thông cùng hoa ngân vô cùng tỉ mỉ, trông cũng rất cổ xưa. Nhưng mặc một thân y phục như vậy khiến bóng lưng thon dài càng thêm cao ngất xuất trần, ngay cả gió nhẹ thổi đến bên cạnh tựa hồ cũng trở nên lắng đọng, trong suốt thêm vài phần. Nàng vấn một búi tóc nam đơn giản, trên người không có trang sức, trừ bỏ y phục này thì không có vật gì khác, ngay cả vũ khí cũng không có. Có lẽ trong thiên hạ, loại thần binh lợi khí nào có thể làm nàng bị thương - chưởng môn Thiên Cơ Môn, cao thủ đệ nhất - tông sư trẻ tuổi nhất thiên hạ, đôi câu vài lời liền có thể hiệu lệnh võ lâm?

Nàng lẳng lặng nhìn bức tranh trên tường đại sảnh, nơi đó treo một bức tử trúc, bức tranh thanh nhã đơn giản, rừng trúc mơ hồ có thể thấy được một cái bàn cờ. Trên tranh có một bài thơ ngắn:

Nấu nước pha trà, lặng lẽ nhìn lá phong rơi đầy trời.

Sắc trời nhanh tối, ngoái đầu nhìn thấy dung nhan cười.

Chớ đừng tiếc thương, cùng nhau ngắm cảnh đẹp khắp nơi.

Chấp bút vẽ tranh, hỏi nhân gian nữ nhi tình trường sâu bao nhiêu?

Phần đề hai chữ: Duyệt Dung.

Nghe thấy thị nữ phía sau bẩm báo, nàng thậm chí cũng không hồi đầu, chỉ nhẹ giọng nói: “ Đọc. “

Một chữ, phát âm cực nhẹ, nhưng ba người đều nghe rõ ràng, giống như người nói chuyện nói ở bên tai.

Thị nữ mở ống trúc dày cỡ hai ngón tay, độ dài bằng ngón út, rút ra một mảnh gấm trắng, đọc: 

“ Minh Huy Công chúa đưa tin: Phía ngoài Cổ Lan trấn, mười vạn binh Hung Nô của Tả Hiền vương muốn bắt dân chúng mở cửa thành, Mẫn nhi cùng bốn trăm tinh binh đi Bắc thượng, ngàn dặm bôn tập, vây Nguỵ cứu Triệu. Mặc Ngôn viết. “

Đậu Uyên vừa nghe kinh hãi nói: “ Cháu trai của con rùa Hô Diên, dám cùng chúng ta chơi dương đông kích tây? Đại soái, Minh Huy Điện hạ ở thảo nguyên nguy hiểm vô cùng, việc này không nên chậm trễ, hãy để mạt tướng đi lấy đầu của hắn! “

Tả Hiền mặt âm trầm, xót xa nói: “ Đại soái, không bằng để thuộc hạ dẫn Thanh Lang kỵ đến đó, bảo hộ Minh Huy Công chúa quay về! “

“ Hoảng cái gì? “

Cố Thường Y xoay người, không nhanh không chậm nói: “ Khoảng cách từ Tấn Dương đến chỗ Mẫn nhi đâu chỉ ngàn dặm? Cho dù đi cũng không kịp rồi. Mẫn nhi lúc nhỏ được ta đả thông hai mạch nhâm đốc, lại được sư huynh Tiêu Dao Tử chân truyền, võ nghệ đạt đến hậu thiên đỉnh, ở đại thảo nguyên cho dù đánh không lại, cũng chạy trốn được. “

Đậu Uyên ho khan một tiếng không nói chuyện. Trong lòng kỳ quái, đổi ngược lại, vị này ngày thường so với ai khác cũng đều khẩn trương hơn, hôm nay làm sao vậy? Dựa theo những năm gần đây đối với cô nãi nãi này hiểu biết... Không phải muốn nổi bão sao?

Cố Thường Y hướng thị nữ vẫy vẫy tay, cho thị nữ tiến vào trong, hỏi: “ Còn nói cái gì? “

“ Mặc Ngôn đại nhân còn nói, Phò mã của Minh Huy Công chúa cũng đi. “

“ Sao? “ Cố Thường Y thói quen nhíu mày.

Đậu Uyên nghe đến đây hứng thú, nói: “ Phò mã? Là người ở hoàng thành dịch dung giả mạo đại soái, đánh bại con thỏ nhỏ Cố khoan - tiểu tử Tô Kì? “Tả Hiền giương mắt, lạnh như băng nói: “ Trưởng tôn Tô lão soái, nghe nói bộ dạng mi thanh mục tú. Bất quá, kết đôi cùng với Minh Huy Công chúa nhà chúng ta cũng xem như miễn cưỡng. “

Tả Hiền, Đậu Uyên trước kia đều là người của Túc Sa Duyệt Dung, nhắc tới Cố Nguyệt Mẫn, đều dùng chữ ' nhà chúng ta ', người ta lập công hiển hách - khuynh thành chi chiến, nhưng trong mắt đại tướng quân - thủ hạ của Túc Sa Duyệt Dung cùng Cố Thường Y, cũng chỉ là ' xem như miễn cưỡng. '

Cố Thường Y nghĩ nghĩ, nói: “ Tuy rằng ta cũng hy vọng nàng có thể sớm ngày một mình đảm đương một phía, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ. Ừ, Mộ Dung Thanh Hoa Tây đại doanh cách rất gần... Truyền mệnh lệnh của ta cho Mộ Dung Thanh Hoa, bảo hắn lập tức phái binh tiếp ứng Mẫn nhi, nếu có chút sai lầm, bảo hắn tự cởi giáp, đi Nam Cương đào đường sông. “

Thị nữ kia nhịn không được ' Phốc ', nhẹ giọng bật cười, rồi ngưng cười, nghiêm trang đáp, “ Vâng! “

Cố Thường Y thản nhiên quét mắt liếc nàng một cái, lại nói: “ Ngoài ra, lệnh cho Thanh Lang kỵ đóng quân ở cửa Bắc, chuẩn bị Tây tiến. Chờ Tả tướng quân, Đậu tướng quân giao chiến với Thiền Vu Hung Nô rồi lẻn vào Tây Vực, chờ đợi tiếp ứng Minh Huy Công chúa. “

“ Vâng! “

Cố Thường Y phất tay, nói: “ Đi đi! “

Đậu Uyên thầm nghĩ, còn tưởng rằng ngươi không nóng nảy, đảo mắt liền hai mặt tiếp ứng, chậc chậc, đây mới là vị chủ nhân bao che khuyết điểm kia a!

Cố Thường Y lẩm bẩm: “ Không biết hoàng huynh ở Đông Lữ tình hình chiến đấu như thế nào... “  . Xoay người nhìn bức họa trên tường, thầm nghĩ, “ Duyệt Dung a Duyệt Dung, ngươi rốt cuộc đem mấy thứ đó giấu ở đâu rồi? Ngươi a ngươi, trước khi đi cũng không quên tính kế ta! “

Túc Sa Duyệt Dung một năm kia trước lúc sắp chết, tự biết thời gian không còn nhiều, từng đối với nàng nói, “ Thường Y, ta rất muốn hàng năm chúc mừng sinh nhật ngươi, đáng tiếc... Ta lo lắng ngươi ngày sinh nhật sẽ rầu rĩ không vui, đã chuẩn bị lễ vật sinh nhật hàng năm cho ngươi. “ Nói xong giảo hoạt cười, “ Ngươi nếu muốn quà của ta, thì ngoan ngoãn sống đến hai trăm tuổi, miễn cho ta tự tay dốc tâm sức ra làm lại tiện nghi cho người khác. “

“ Ai dám? “ Cố Thường Y nhướn mày, “ Ngươi làm, đều là của ta! “

Túc Sa Duyệt Dung tự tay giúp nàng khâu vạt áo, ôn nhu nói: “ Ngươi nhớ kỹ, mỗi một năm, quà của ta đều chờ ngươi. Qua sinh nhật, nếu ngươi không tìm được, vậy quà đó liền không chờ ngươi... “

Câu nói kia bỏ đi một chữ, thật ra phải là - Mỗi một năm, ta đều chờ ngươi.

Hàng năm Cố Thường Y đều vắt hết óc tìm kiếm ' quà sinh nhật ' của Túc Sa Duyệt Dung, sợ qua thời gian sẽ không tìm được, quà kia liền tiện nghi cho người bên ngoài.

Năm thứ nhất, nàng tìm được bức họa trúc tía của Túc Sa Duyệt Dung tự tay họa. Nhìn thấy bức họa này, nàng phảng phất như nhớ lại thời thiếu niên, tại trúc viên kia, không hiểu tâm ý của Túc Sa Duyệt Dung, tỉnh tỉnh mê mê dây dưa nàng.Ngồi không yên, mình ở trong viện dưới tàng cây phong múa kiếm, nàng liền nấu nước pha trà, đợi cho mình luyện kiếm xong, liền dâng nước trà ; Nàng cùng mình chơi cờ, mình liền thừa dịp nàng cúi đầu thêm trà mà đổi cờ, lúc ngẩng đầu, thấy nàng nhìn mình mỉm cười, tùy ý mình gian lận ; Sau khi lớn lên, hai người dắt tay sóng vai, đánh hạ nửa giang sơn, du sơn ngoạn thủy, ung dung tự tại.

Năm thứ hai, nàng tìm được một cái rương lớn. Mở ra, bên trong là mười bộ y phục mùa xuân, mười bộ y phục mùa hè, mười bộ y phục mùa thu, mười bộ y phục mùa đông, mười cái yếm cùng tiết khố, mười đai lưng, mười đôi giày vải, mười đôi giày da hươu, mười cây trâm, cùng với mười tua kiếm. Túc Sa Duyệt Dung muốn thập toàn thập mỹ, không có nàng, sao lại thập toàn thập mỹ?

Năm thứ ba, năm thứ tư, mỗi một năm, nàng khắp nơi đi tìm đồ vật của Túc Sa Duyệt Dung lưu lại, mỗi một món đều là tự tay nàng làm. Những lễ vật này, hiện tại là thứ chống đỡ Cố Thường Y sống qua ngày, là một trong những tín niệm quan trọng nhất.

“ Bốn năm, như ngươi đoán, ta đều tìm được bốn món đồ... Đồ vật năm nay rốt cuộc ở đâu? “ Cố Thường Y thì thào tự nói, nhìn bức họa trúc tía xinh đẹp trên tường, ánh mắt dừng ở một câu cuối cùng, ' Nữ nhi tình trường ', bỗng nhiên linh quang chợt lóe - chẳng lẽ đầu mối ở Duệ nhi và Mẫn nhi?

Tả Hiền ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà không chuyển mắt, cứ như dưới đất có mỏ vàng. Những lễ vật này, hắn rõ ràng nhất - Lúc trước hắn là thuộc hạ của Túc Sa Duyệt Dung, sau mới trở thành thủ hạ đắc lực của Cố Thường Y, trừ bỏ Mặc Ngôn, hắn là người Túc Sa Duyệt Dung tín nhiệm nhất. Năm đó, Túc Sa Duyệt Dung được Thần Cơ Tử trị liệu, vốn có thể sống bảy tám năm, nhưng cuối cùng sống không đến bảy năm liền đi, này chỉ sợ có quan hệ rất lớn với việc nàng không ngừng tiêu phí tâm huyết vì Cố Thường Y chuẩn bị thọ lễ.

Ngay lúc Cố Thường Y bởi vì quà sinh nhật năm nay có đầu mối mà không yên, trên đại thảo nguyên, cháu gái được nàng nhắc tới đang cầm tay dạy Hoàn Nhan Nhã Đồ chữ phồn thể.

“ ' Phỉ nhữ chỉ vi mỹ, Mỹ nhân chi dị ' *   , đều là những lời trong [ Kinh Thi ], ý tứ là nói: Chẳng phải cỏ tranh đẹp, mà do người đẹp tặng nên mới không tầm thường. “

----------------

( *)  Bài thơ Tĩnh nữ 3.

Tự mục quy đề,

Tuân mỹ thả dị.

Phỉ nhữ chỉ vi mỹ,

Mỹ nhân chi dị.

Dịch nghĩa:

Từ phía ngoài đồng nội,  nàng tặng cho ta cỏ tranh mới mọc.

Ta tin rằng cỏ tranh ấy cũng đẹp và lạ.

Chẳng phải cỏ tranh ngươi đẹp đâu,

Mà đặc biệt là do người đẹp trao tặng, cho nên mới đẹp ( vật gì của người đẹp trao tặng đều đẹp và quý).

----------------

Hoàn Nhan Nhã Đồ nhìn nàng, lại hỏi: “ Ta đây đưa ngươi, ngươi sẽ cảm thấy không tầm thường sao? “

Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười gật đầu nói: “ Thiên lý tống nga mao, vật khinh tình ý trọng *  . Bất luận ngươi đưa lễ vật gì, ta đều sẽ quý trọng. “

( *) Thiên lý tống nga mao, vật khinh tình ý trọng: Ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ tình ý nặng.

Hoàn Nhan Nhã Đồ vui vẻ nói: “ Thật sự? “

Cố Nguyệt Mẫn cười mà không nói.

Hai người đi cùng đội ngũ, đội ngũ ở phía trước, Cổ Nghiên vẻ mặt cười khổ giải thích với Nguyên Thương: “ Đại công tử chỉ là vì mật đạo vương đình, hư tình giả ý mà thôi, người trăm ngàn đừng để ở trong lòng... “ Chẳng qua, nhìn vẻ mặt hờ hững lãnh đạm của Nguyên Thương, phỏng chừng lời nói của mình đều uổng phí.

Nguyên Thương lạnh lùng nhìn hắn một cái, sát khí trong mắt làm Cổ Nghiên toàn thân run lên. Rất khó tưởng tượng, nàng sao có thể chịu đựng được sát khí tràn ngập như vậy mà không ra tay.

-----------------------------

P/S: Tội bạn Thường Y, tội bạn Nguyên Thương =]].