Công Chúa Tha Mạng

Chương 77




Nguyên Thương nói: “ Không có. “

Năm đó Túc Sa Duyệt Dung kinh mạch khô cạn mà chết, ngay cả khi Cố Thường Y rót vào nội lực giúp nàng kéo dài sinh mạng cũng không được. Túc Sa Duyệt Dung bị bệnh này, Cố Thường Y sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Trong thiên hạ chỉ cần dược vật có một chút tác dụng cũng bị nàng cặn kẽ nghe ngóng, tìm hiểu. Giao Long Giác [ sừng Giao Long ], năm đó cũng từng tự mình mạo hiểm xâm nhập vào bảo tàng kho báu của Lữ Chấn Hải trộm qua, đáng tiếc bệnh của Túc Sa Duyệt Dung không phải do tác động bên ngoài, mà là di truyền, Giao Long Giác cũng không có tác dụng. Máu Giao Long rất nhiều, dược tính mười phần, cần nội lực cao thâm thúc đẩy dược hiệu, Túc Sa Duyệt Dung kinh mạch không hấp thu được nội lực, cũng không có cách nào khiến dược hiệu phát huy.

Nghe nói Lữ Chấn Hải vì luyện công, đã ăn Giao Long Giác, trong nhìn nhận của Thần Cơ Tử, thế gian đương nhiên không còn thần dược cứu trị tâm mạch.

Cố Thường Y giảng giải qua cho Nguyên Thương, cuối cùng nói: “ Thần Cơ Tử dùng tư tưởng võ lâm nhân sĩ suy đoán Lữ Chấn Hải, nhưng hắn không biết, một người làm võ lâm minh chủ với lúc làm Hoàng đế tâm tư không giống nhau. Trước đó ngươi có thể vì võ công không cần tánh mạng, rồi lại vì tính mạng, để ngồi trên ngôi vị Hoàng đế mà không cần võ công. Nếu Giao Long Giác có tác dụng chữa trị kinh mạch, cũng tương đương kéo dài tuổi thọ, là thần dược cứu mạng, Lữ Chấn Hải sao có thể nỡ dùng? “

Nguyên Thương trước mắt sáng ngời, ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Thường Y: “ Bây giờ chúng ta đi hoàng cung? “

Nguyên Thương không phải Hoàng đế, thói quen tiếp cận những người trong hắc đạo, tâm mạch bị hao tổn khiến võ nghệ của nàng không thể phát huy đến cực hạn, càng khó chống đỡ địch, khiến nàng trong tiềm thức thiếu khuyết cảm giác an toàn. Nàng theo đuổi sức mạnh, mặc kệ là võ nghệ hay vũ khí, nếu có bom neutron [ vũ khí hạt nhân ], tia laser, v...v..., Nguyên Thương rất vui sướng dùng chúng để đối địch, tuyệt không cho đối phương cơ hội giao đấu công bằng. Nếu dưới trướng có thiên quân vạn mã, nàng sẽ không tự thân mạo hiểm giao chiến. Nếu Cố Thường Y có thể trở thành trợ lực của nàng, sao lại không dùng đến? Chỉ cần không vi phạm bản tâm của mình, nghe Cố Thường Y đề nghị một chút thì có làm sao?

Vừa rồi vẻ mặt còn kiên định nói “ Vận mệnh của ta chưa bao giờ nằm trong tay người khác “, nhìn Cố Thường Y với thần sắc chân thật, trong chớp mắt xoay người, lại giống như chuyện gì cũng không phát sinh qua, hướng Cố Thường Y nói: ” Cô cô, chúng ta ngay bây giờ đến Gia Hưng đi! “

Cố Thường Y khóe miệng giật giật. Người này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, cùng với vẻ mặt giả bộ tươi cười của Cố Nguyệt Mẫn có thể nói là tuyệt phối, không hổ là một đôi.

----------------

Đế đô Đông Lữ nằm ở Hàng Châu. Lữ Chấn Hải là bá chủ vùng biển, hắn rất tin tưởng lực lượng trên biển, chi tiền nối thông sông thẳng ra biển lớn, đó là lý do hắn đem đế đô đặt ở Hàng Châu.

Dựa theo bụng dạ Cố Thường Y, Lữ Chấn Hải cũng hiểu mình không thể dòm ngó Trung Nguyên, nhất thống thiên hạ, bởi vì trong cảm nhận của người xưa, ai chiếm lĩnh Trung Nguyên, là người có quyền chính thống, có thể hiệu lệnh thiên hạ. Loại tư tưởng này khiến Lữ Chấn Hải cảm thấy mình không phải chân mệnh thiên tử, cho nên làm hết sức để lại đường lui cho mình.

Có lẽ cũng bởi vì điểm này, khiến Lữ Chấn Hải không để ý hình tượng ' Anh hùng giang hồ ', không để ý cái nhìn của người trong thiên hạ, không để ý có thể bị tiếng xấu muôn đời, lúc người Hung Nô tấn công đại Yến, được ăn cả ngã về không.

Nhưng có thể do ban đầu địa bàn của Lữ Chấn Hải do nhóm người hắc đạo trong giang hồ tụ tập mà thành. Vì vậy tạo nên khí tức phóng khoáng nhưng cũng hỗn tạp, bị khí tức văn nhân ở Giang Nam hun đúc, biến thành một cái giang hồ cẩm tú.

Lúc này, Đông Lữ cùng đại Yến đang chiến đấu giằng co, lấy Hoàng Hà làm ranh giới, Đông Lữ từ Bắc đến Hoàng Hà, Nam đến Hàng Châu, Đông về biển lớn, quốc thổ trải dài ven bờ biển, diện tích chỉ cỡ Sơn Đông. Nhưng Lữ Chấn Hải là bá chủ trên biển, lấy biển lớn làm cơ sở, cứng rắn giằng co quốc thổ với đại Yến. Dựa theo tính tình Lữ Chấn Hải, đại Yến quốc hai tuyến tác chiến, phía Tây còn hậu Tần chủ như hổ rình mồi, trận chiến này hắn phải thắng thật lớn. Ai cũng không nghĩ tới, Hung Nô lại bại nhanh như vậy, triệt để như vậy.

Nay Hàng Châu, Hoàng đế đi Gia Hưng chủ trì ' Võ lâm đại hội ', huynh đệ kết nghĩa của Hoàng đế, đại tướng quân, Sở Chấn - đại Lữ quốc dẫn binh ở Hoàng Hà, một huynh đệ kết nghĩa khác của Lữ Chấn Hải, Thừa tướng đại nhân, Mông Tranh - đại Lữ quốc ở lại thủ Hàng Châu.

Đi tiến vào Hàng Châu, Nguyên Thương cảm thấy bầu không khí ở đây khác hẳn với đại Yến. Nếu để những người này thay trang phục hiện đại, nàng thậm chí nghĩ mình về đến thế giới hắc ám ở hiện đại - ' Thành phố tự do '.

Đế đô một quốc gia, dĩ nhiên sẽ có vũ khí, trên đường tùy ý là có thể nhìn thấy người mang kiếm, một vị quan lớn mặc quan bào nhất phẩm của Đại Lữ quốc ở trên đường không cưỡi ngựa không ngồi kiệu, lại mang theo vài tên hộ vệ đi đường, bên cạnh còn có người hướng hắn chào hỏi, kêu “ Đại ca “, “ Đại hiệp “. Nếu để Ngự Sử Lệnh - Tào Tham nhìn thấy, tất nhiên sẽ nói to “ Không ra thể thống gì! “ Khó trách ngay cả Lữ Chấn Hải cũng hiểu bản thân khó có thể thống nhất thiên hạ.

Nơi này không giống thủ phủ của một quốc gia, mà giống tụ điểm của xã hội đen, chẳng trách Nguyên Thương cảm thấy quen thuộc. Cũng không biết đại hội võ lâm tổ chức ở Gia Hưng sẽ là bộ dạng gì.Kiếm thích khách của Nguyên Thương trong trận đánh trước đã lưu lại trong thân thể của người Hung Nô, vũ khí của nàng trừ bỏ ám khí tùy thân thì chỉ có Kinh Lôi đao. Nàng một thân thanh sam huyền sắc, tay cầm trường đao, ánh mắt lãnh liệt [ lạnh lùng ], cùng không khí nơi này vô cùng hòa hợp. Mà chân chính đệ nhất cao thủ như Cố Thường Y bộ dáng lại giống thư sinh văn nhược [ nho nhã yếu đuối ], nếu bạch sam này phẩm chất kém một chút, Cố Thường Y sẽ nhìn giống như một tú tài áo trắng nghèo khổ chán nản.

Cố Thường Y mười mấy năm trước đã bước chân vào giang hồ nên không quan tâm ánh mắt người ngoài, hiện tại càng sống theo ý mình, không để ý ánh mắt coi rẻ của người khác, lôi kéo Nguyên Thương đi ăn một bữa lớn, sau đó thuê một tiểu viện nhỏ bố trí ổn thỏa mọi thứ. Đến nửa đêm, Cố Thường Y gõ cửa phòng ngủ Nguyên Thương, nói: “ Ta vừa nhận được bồ câu đưa tin, Mẫn nhi đã đến Đại Lữ, chúng ta nhanh hơn một chút, mới có thể lấy được Giao Long Giác sau đó cùng Mẫn Nhi hội hợp! “.

Nguyên Thương gật đầu, “ Chúng ta bây giờ xuất phát? “

Cố Thường Y lắc đầu nói: “ Không vội! Ta còn chưa tra ra chỗ giấu. Bảo bối của Lữ Chấn Hải rất nhiều, một số dược tùy thân mang theo cứu mạng, còn một số khác không biết giấu chỗ nào, thủ hạ võ nghệ không tốt, ta phải tự mình điều tra một phen. Mấy ngày nay, ban ngày chúng ta luận bàn võ nghệ, buổi tối ngươi theo ta đến hoàng cung Đại Lữ tra xét. “

Nguyên Thương không muốn nghe Cố Thường Y chỉ huy làm việc, nhưng nàng tâm niệm Cố Nguyệt Mẫn, muốn sớm một ngày lấy được Giao Long Giác, liền sớm một ngày đi tìm Cố Nguyệt Mẫn. Về phần Cố Thường Y muốn nàng tham gia đại hội võ lâm áp đảo quần hùng... Chuyện đó liên quan gì đến nàng?

-------------------

Trong lúc Cố Thường Y và Nguyên Thương điều tra, đoàn người Cố Nguyệt Mẫn cũng đang tiến về Gia Hưng. Hộ tống nàng là mười tám vũ tăng của Bạch Mã Tự.

Mười tám vị hòa thượng này, đều là tinh anh đời thứ ba của Bạch Mã Tự, cầm đầu là đại đệ tử Tuệ Thông của phương trượng trụ trì. Mười tám vũ tăng mang giày vải, mặc tăng bào màu xám nhạt, cùng vị ' Thiếu niên ' cẩm bào Cố Nguyệt Mẫn ở một chỗ, cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn.

Cố Nguyệt Mẫn cũng không sợ hành tung bị tiết lộ, nàng đi Đại Lữ, là quang minh chính đại đi, đã sớm nộp quốc thư. Người trong thiên hạ đều biết Cố Nguyệt Mẫn - vị tiểu Công chúa tôn quý nhất của Đại Yến dùng thân phận võ lâm đến Đại Lữ tham gia đại hội võ lâm, vị ' Đông võ lâm minh chủ ' - Lữ Chấn Hải không những khách khí nghênh đón nàng, còn tỏ vẻ “ Có cao thủ võ lâm đại Yến tham gia, đại hội võ lâm này cũng xem như được viên mãn [ trọn vẹn ] “. Không thể không nói, Lữ Chấn Hải không thích hợp làm Hoàng đế, nhưng lại vô cùng thích hợp làm võ lâm minh chủ, so ra còn tốt hơn Cố Thường Y lười nhác không tẫn chức.

Cố Nguyệt Mẫn đi tuốt ở đằng trước, thị vệ hai phủ một người cũng không mang, chỉ có Tô Ấm đi theo tìm kiếm Nguyên Thương ở bên cạnh. Mặt khác, còn một người tiện đường - Thành Thiên Phách.Mười tám vũ tăng theo ở phía sau, hòa thượng đi cuối hỏi Tuệ Thông: “ Đại sư huynh, ngươi nói võ nghệ của Minh Huy Công chúa đã đến cảnh giới gì? “

Tuệ Thông thần sắc bất động như núi, trang nghiêm túc mục [ nghiêm túc và trang trọng ], lưng đeo trường côn, hai tay tạo thành chữ thập, mắt nhìn phía trước, ngữ điệu gợn sóng cũng không sợ hãi, nói: “ Tuệ Ngôn sư đệ, ở trong mắt ngươi, nàng đến cảnh giới gì? “

Tuệ Ngôn do dự nói: “ Hình như là hậu thiên cảnh giới đỉnh, sắp tiến nhập tiên thiên... Năm đó Trưởng công chúa Cố Thường Y cũng chỉ thế này đi? Chỉ là sao nàng có thể luyện đến cảnh giới như vậy? Chẳng lẽ như trong truyền thuyết ' Thể hồ quán đỉnh ' *?

-------------------

( *) Thể hồ quán đỉnh: Tưới sữa tươi lên đầu, trong phật giáo có nghĩa là truyền thụ trí tuệ, giúp người triệt để giác ngộ hay có giác ngộ.

-------------------

Tuệ Thông niệm một tiếng A di đà phật, vẻ mặt trang nghiêm bảo tướng *: “ A di đà Phật! “ Lại nói, “ Tuệ Ngôn, Điện hạ là Tiên thiên hay là Hậu thiên, liên quan gì đến ngươi? Ngươi đã phạm vào sân niệm, tham niệm *! “

-------------------

( *) Bảo tướng: Tướng mạo cao quý, chỉ tướng mạo của Phật.

Tam độc Tham - Sân - Si: Tham lam, thù hận, mê muội.

-------------------

Bị sư huynh chỉ ra phạm giới, Tuệ Ngôn có chút sợ hãi hai tay tạo thành chữ thập thầm niệm: “ A di đà Phật! “ Lại nói, “ Sư huynh, Tuệ Ngôn nghe nói sư tổ võ nghệ thông huyền *, có khả năng thông thiên triệt địa *, mà Tuệ Ngôn đã gần ba mươi, lại dừng chân ở Hậu thiên, vì thế có chút nóng vội. “

-------------------

( * ) Thông huyền: Cảnh giới huyền diệu.

Thông thiên triệt địa: Lên trời xuống đất.

-------------------

“ Chúng ta là đệ tử phật môn, tu thân cùng tu tâm phải song song, tâm của ngươi không tĩnh, thân sao có thể cứng cỏi? Đừng cho là ta không biết, tháng trước ngươi còn ăn vụng một con gà nướng! “

Câu trước còn tràn đầy thiện ý, mười phần đệ tử cao tăng, câu sau lại khiến đám người Cố Nguyệt Mẫn thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Tuệ Thông lại vẫn thần sắc nghiêm nghị như cũ, tiếp tục nói: “ Phàm trần vạn vật, đều do ý niệm bản thân! Ngươi nhìn, nhìn cảnh sơn thủy này, xem có gì bất đồng, rồi lại hỏi lại sư huynh! “

Tuệ Ngôn gật đầu nói phải.

Vị đại sư huynh Tuệ Thông này, vừa tràn ngập thiện ý dạy sư đệ của mình, ngay sau đó lại phóng ngựa đến trước người Cố Nguyệt Mẫn, thấp giọng hỏi: “ Điện hạ, theo bần tăng thấy, Hàng Châu phòng bị rỗng không, không bằng mô phỏng ngàn dặm bôn tập chi chiến Hung Nô, lén nhập Hàng Châu... “Cố Nguyệt Mẫn lắc đầu nói: “ Ngươi nghĩ quá đơn giản. Hàng Châu thủy vận phát đạt, Lữ Chấn Hải có đội tàu cường đại nhất thiên hạ, Đại Yến công không được. Hơn nữa, huynh đệ kết nghĩa của Lữ Chấn Hải, đại nguyên soái Sở Chấn có thể từ đường biển nhanh chóng trở về. “

“ A di đà Phật! “ Tuệ Thông hiểu, “ Ta nghe nói Trưởng Công chúa từng dùng kế ly gián đối phó người Hung Nô... “

Không chờ hắn nói xong, Cố Nguyệt Mẫn đã lắc đầu, thản nhiên nói: “ Không có khả năng. Lữ Chấn Hải đã có phòng bị, có thể thấy được hắn vô cùng tự tin. “

Lữ Chấn Hải cùng Sở Chấn kết bái, cũng không phải bởi vì hiệu quả và lợi ích, Lữ Chấn Hải hoàn toàn tín nhiệm hắn, Sở Chấn muốn làm Hoàng đế, Lữ Chấn Hải thậm chí sẽ nguyện ý nhường ngôi ; Mà Sở Chấn, cũng đồng dạng hoàn toàn tín nhiệm Lữ Chấn Hải, nguyện ý vì hắn tan xương nát thịt. Vì vậy liên tưởng đến vài vị Hoàng tử huynh trưởng, vì ngôi vị Hoàng đế có thể phản bội Cố gia, phản bội Đại Yến, Cố Nguyệt Mẫn không khỏi thở dài.

Lữ Chấn Hải hắn không thích hợp làm Hoàng đế nhất ở chỗ, hắn nghĩa khí ; Lữ Chấn Hải giỏi nhất cũng là nghĩa khí của hắn. Hơn nữa, phụ hoàng nếu muốn thu phục ' Hải Vương ' này, dĩ nhiên phải đường đường chính chính thắng hắn, nếu không vì sao vẫn ở thế giằng co như hai tháng trước?

Cố Nguyệt Mẫn cười nói: “ Hòa thượng không phải không nói chuyện xuất thế * sao? Sao còn nghiên cứu đánh giặc hành binh phàm trần thế tục? “

“ Thiện tai, thiện tai! Điện hạ sai rồi! Không nhập thế * thì sao có thế xuất thế  ? “ Tuệ Thông niệm một tiếng A di đà phật, nói,“ Thiên hạ chiến loạn không ngớt, loạn thế nếu không chấm dứt, chịu khổ vẫn là dân chúng thiên hạ. Muốn thiên hạ thái bình, phát huy Phật giáo chúng ta, thì Đại Yến phải thống nhất thiên hạ! Nghe nói Phò mã gia lập công ở thảo nguyên, ngay cả tiểu tăng cũng mang lòng cảm kích! “

  -------------------  

( *)  Xuất thế: lánh đời, lui vào ở ẩn hoặc đi tu, không tham gia hoạt động xã hội. 

Nhập thế: gánh vác việc đời, không xa lánh cõi đời.

  -------------------  

Cố Nguyệt Mẫn nghe vậy sắc mặt khẽ biến, im lặng không nói, lòng đau như vậy, nhưng không thể làm gì ngoài chờ đợi tình báo của Mạc thị.

Nàng đương nhiên không biết, lúc này Nguyên Thương đang ở Hàng Châu, gặp phải một hồi đào hoa kỳ diệu.

  -------------------  

Cố Thường Y dùng hết tiền của Nguyên Thương để mướn sân viện, thời gian là một tháng. Trong viện chỉ có hai người các nàng, không có người khác, mỗi ngày đều do Nguyên Thương xuống bếp. Ban ngày hai người ở trong viện luyện công, một người đối với người mình tuyển định người thừa kế dốc sức chỉ dạy ; một người hoàn toàn không kiêng kỵ môn phái võ lâm gì, có tiện nghi thì chiếm, một siêu cấp cao thủ chỉ dẫn so với một tông sư điên điên khùng khùng chỉ dẫn tốt hơn nhiều lắm.

Lão điên tử - Thần Cơ Tử phần lớn thời gian là cùng Nguyên Thương thảo luận tà môn ngoại đạo như độc dược, cách thức giải độc, chế tác ám khí, nếu không phải Nguyên Thương kiếp trước từng được huấn luyện, có sức quan sát vượt xa người thường, trừ bỏ nội lực có chút tiến bộ trên cô bản không học được võ công gì.

Nguyên Thương dần dần quen xem Cố Thường Y như trưởng bối dạy dỗ.

Đi vào thế giới này ngắn ngủn một năm, Nguyên Thương dần dần hiểu được rất nhiều thứ. Sức hút của Cố Nguyệt Mẫn dạy nàng cái gọi là tình yêu ; Tô Ấm cho nàng biết cái gì là trung thành ; Chu Vân Tuyền lấy mình làm mẫu, đối với người yêu ngoài liều mình cứu giúp, còn cần phải lấy lòng cùng ôn nhu ; Tô Hinh không muốn rời xa làm nàng hiểu, cái gì gọi là nhụ mộ * ; Cố Thường Y tìm đến khiến nàng hiểu, cảm giác có trưởng bối là như vậy...

( *) Nhụ mộ: yêu mến, quấn quít không rời / thường chỉ trẻ con.

Tuy nàng chưa hiểu rõ ràng, nhưng đã hiểu được những thứ mà trước đây chưa bao giờ tự cảm nhận. Nội tâm của nàng, tại đây - nơi xã hội phong kiến vốn còn tàn khốc, ngược lại vì nhiều loại nguyên nhân mà chiếm được ấm áp so với xã hội hiện đại còn nhiều hơn.

Tình chẳng phân biệt loại hình, thân tình hữu tình ái tình ; Tình chẳng phân biệt thời đại, nàng ở xã hội hiện đại không gặp được chân mệnh, lại ở cổ đại gặp được Cố Nguyệt Mẫn, rồi hiểu nhau, có lẽ vận mệnh đối với nàng cũng không khắc nghiệt lắm.

-----------------------------

P/S: Mọi người được nghỉ tết chưa. Mai ta được về quê rồi này, hihi, đừng ghen tỵ!