Công Chúa Tha Mạng

Chương 79




Hai người không phải kẻ tầm thường, xuyên qua những đoạn cong quẹo có thể làm người ta chóng mặt, đến chỗ để bảo tàng. Nơi này canh gác lơi lỏng, chỉ có mười mấy hộ vệ tầm thường.

Cố Thường Y ra ám hiệu với Nguyên Thương, Nguyên Thương gật đầu. Nhìn Cố Thường Y lặng yên đi đến một cái góc bí ẩn, bỗng nhiên xuất thủ. Trong bóng tối bỗng phát ra một tiếng rên, sau đó là thanh âm khàn khàn như cố hết sức, nói: “ Là ngươi... “ Sau đó liền im lặng.

Chỉ bằng một tiếng rên này cũng đủ làm Nguyên Thương cảm thấy áp lực, có thể thấy người này nội lực cao hơn người thường thế nào. Mà Cố Thường Y một chiêu liền thắng, không đánh chết mà làm cho ngất xỉu, có thể thấy được võ công của nàng cao.

Cố Thường Y xuất thủ cùng lúc đó Nguyên Thương cũng xuất thủ, bay vút lên cao, phóng ra mê dược cùng ám khí, một tên hộ vệ phản ứng trước nhưng cũng ngã xuống.

Cố Thường Y nói một tiếng “ Đi “, Nguyên Thương lập tức xuất thủ mở hơn mười cái khóa lớn rườm rà của bảo khố. Bạo lực phá hư dễ dàng phát ra tiếng vang kinh động hộ vệ, có Nguyên Thương chuyên nghiệp mở khóa, kho bảo hiểm của ngân hàng cũng không là vấn đề, huống chi khóa kém cỏi ở cổ đại?

Trong bảo khố chồng chất rất nhiều vàng bạc châu báu, có nhiều thứ ngay cả hoàng cung Đại Yến cũng không có, là Lữ Chấn Hải ở hải ngoại đoạt lấy hoặc là giao dịch có được. Cố Thường Y tiêu hết tiền của Nguyên Thương, không đi hiệu buôn của bản thân lấy tiền, lại thuận tay đem một chút vàng bạc châu báu bỏ vào trong ngực.

Giao Long Giác là bảo bối của Lữ Chấn Hải, giấu vô cùng bí mật. Nhưng ở trước mặt người chuyên nghiệp như Nguyên Thương cái gì che giấu cũng không phải bí mật, Nguyên Thương nhìn quét một vòng, trong vòng một phút liền tìm ra vài nơi bí ẩn để giấu bảo bối, cuối cùng trong sự kinh ngạc của Cố Thường Y, vô cùng dễ dàng mở cửa mật đạo.

“ Người võ lâm thói quen cũng tương tự, Thần Cơ Tử cũng bố trí mật đạo ở chỗ này. “ Nguyên Thương thế nhưng cũng biết nói lời chê cười.

Phía dưới mật thất diện tích không lớn, đồ đạc cũng rất ít, chỉ là bố trí hơn mười cơ quan, đều bị Nguyên Thương phá hư từng cái. Cố Thường Y lật xem từng món, nhưng không thấy Giao Long Giác ở trong đó.

“ Quái lạ, chẳng lẽ còn mật thất khác? “ Cố Thường Y nhìn về phía Nguyên Thương, Nguyên Thương lắc đầu khẳng định.Cố Thường Y nói: “ Có lẽ hắn không giấu bảo vật trong mật thất, hoặc có lẽ hắn không đặt trong bảo thất này. “

Hai người đi ra mật thất, đang chuẩn bị điều tra tiếp, ngoài cửa sổ bỗng nhiên thấy ánh lửa sáng.

“ Không xong, có mai phục! “

Cố Thường Y lôi kéo Nguyên Thương, theo từ bên giường phá một cái động lớn rồi nhảy ra. Cố Thường Y buông lỏng tay ra, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, đồng loạt lăn một cái thối lui trong góc, dọc theo tường viện leo lên vượt qua. Nguyên Thương ngay cả đạn cũng có thể tránh huống chi mưa tên? Mũi tên ' Phập phật ' đính vào những vị trí các nàng tránh thoát, nhìn vô cùng mạo hiểm, lại không thể làm hai người thương tổn một chút.

Thừa lúc mai phục còn chưa lao ra toàn bộ, hai người nhanh chóng trèo qua tường, ngay sau đó lướt qua mấy mấy tường viện. Nguyên Thương đi theo Cố Thường Y, rất nhanh đi đến chỗ cung tường.

Trên cung tường, Cố Thường Y bỗng nhiên đẩy nàng ra, tránh né ngược về bên trái. Một thiết kiếm màu đen từ giữa hai người rít gào lướt qua.

“ Hoàng Thu, là ngươi? “ Cố Thường Y nhìn về phía thiết kiếm phóng tới, châm chọc nói, “ Đường đường là hộ pháp Đại Tần, khi nào thì lưu lạc đến mức bán mạng cho Lữ Chấn Hải? Chẳng lẽ Đại Tần thực sự diệt vong rồi? “

Nguyên Thương hướng người đó nhìn, thấy hắn một thân võ sĩ phục màu đen, đúng là cung thủ hắc y lúc trước che chở Sở vương đào thoát, bị Thần Cơ Tử gọi là ' Hoàng cá chạch '! Thần Cơ Tử vì muốn có được [ Tần Hoàng Nội Kinh ] đuổi theo hắn, hắn sao lại xuất hiện ở đây? Khó trách tìm không thấy Sở vương, hay là ở trong tay Lữ Chấn Hải?

“ Hắc hắc, ngươi không cần dùng lời nói thử lão phu, lão phu nói cho ngươi biết, Đại Tần đã cùng Đại Lữ kết minh, ngươi có thể làm sao? Cố Thường Y, đêm qua ngươi tới trộm cắp, hôm nay còn dám đến nữa, thật coi Đại Lữ là của Đại Yến ngươi, muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Ngươi nếu đã đến, cũng không cần đi nữa! “

Nguyên Thương vừa nghe liền thấy khó hiểu, mấy ngày nay mình cùng Cố Thường Y luôn ở cùng nhau, chưa bao giờ tiến vào viện trong hoàng cung, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ Cố Thường Y thừa dịp ngắn ngủi thời gian mình ngủ đi đến trộm bảo? Không có khả năng a!

Không đợi Nguyên Thương nghĩ xong, Hoàng Thu đã phóng tên tới.

Sau lần ' Sở vương chi loạn ', Nguyên Thương tra xét riêng hộ vệ của Sở vương cùng tư liệu đồng minh của hắn, phát hiện người này mười năm trước đã tiến vào Hậu thiên đỉnh, hiện tại hẳn đã là cao thủ tiên thiên cấp tông sư. Do hành tung quỷ dị, không có xếp hạng trong bài danh tông sư. Nhưng nếu hắn có một thứ làm người khác khắc sâu, thì đó là tài bắn cung.

Hắn lấy tên pháp mà nổi danh, sau khi thành danh, còn cuồng vọng tự xưng ' Ngoài ba trượng không địch thủ ', chỉ cần không đến gần hắn, hắn liền bất bại. Quyền cước công phu cũng là nhất lưu, đặc biệt tốc độ tránh né rất mau, hơn nữa chiêu thức quỷ dị, được gọi là ' Cá chạch '.Cố Thường Y tuy rằng sẽ không thua hắn, nhưng cũng không thể trong nhất thời thắng được. Trong ngắn ngủi thời gian này, trợ thủ của đối phương đã đến. Trong đó một nam tử trên trán trái sưng to, là người vừa rồi bị Cố Thường Y đánh ngất xỉu. Cố Thường Y vô cùng ác liệt không có đánh lén sau lưng, mà đánh ngay trước mặt.

Người này tựa hồ bị Cố Thường Y dọa sợ, không có cùng người khác vây công Cố Thường Y, mà rút kiếm tới bắt Nguyên Thương.

Nguyên Thương rút ra Kinh Lôi đao, không chút sợ hãi đón nhận.

Đánh giáp lá cà, Nguyên Thương mới phát giác thực lực của đối phương cao bao nhiêu. Cũng đúng, đường đường dùng võ trị quốc Lữ Chấn Hải, bảo tàng sao có thể phái người hời hợt đến canh giữ.

Đối phương dựa vào võ nghệ cao cường chiêu chiêu tinh diệu, Nguyên Thương lại dựa vào đao tốt, một đao chém xuống đem đối phương bức lui nửa bước ; Đối phương phát giác, vận nội lực cho kiếm phong, Nguyên Thương lại dùng chiêu thức Cố Thường Y dạy mà cùng đối phương du đấu, kiếm chiêu mơ hồ linh hoạt của Thiên Cơ Môn cùng ám khí độc dược khiến đối phương cảm thấy áp lực vô cùng - Hắn là cao thủ Hậu thiên đỉnh không phải Tiên thiên, cũng không thể bách độc bất xâm!

Nguyên Thương lại lấy đối thủ luyện đao, chiêu thức ngược lại càng lúc càng thuần thục. Cố Thường Y dùng là kiếm chiêu, sửa lại thành đao chiêu còn chưa lưu loát, nhưng một tông sư trong tông sư võ học, một hạt mầm có sức quan sát vô cùng tốt, trong vòng mười ngày đã cải biên kiếm pháp Thiên Cơ Môn ' phiên bản Kinh Lôi đao '.

Nguyên Thương đối phó một Hậu thiên cao thủ, Cố Thường Y đối phó một Tiên thiên cao thủ cùng một đám Hậu thiên đỉnh, còn có vô số thị vệ hoàng cung tay cầm đuốt cùng cung tiễn từ xa tiến đến. Lúc trước không có cao thủ ngăn trở, hai người còn có thể thong dong đào tẩu, nhưng nếu bị một đám cao thủ võ lâm dây dưa, ở trước mặt đội quân ly khai phải mất một phen công phu!

Không biết vì sao, Hoàng Thu lại chú ý tới hậu bối được Cố Thường Y coi trọng, hướng Nguyên Thương bắn ba bó tên, mỗi một bó đều là ba mũi, tổng cộng chín mũi tên!

Tên pháp của Hoàng Thu, lần trước ở hoàng thành Đại Yến đã thấy một lần. Ngay cả Cố Nguyệt Mẫn - cao thủ Hậu thiên đỉnh cũng bị thương dưới tên của hắn, hơn nữa còn dưới tình huống Trúc Ngữ làm ' lá chắn thịt ' cho nàng!

Dù Nguyên Thương ám khí tuyệt cao, phản ứng cực kì mau, cũng không thể ở trước mặt cao thủ cấp tông sư có lực tránh né. Cố Thường Y bị một biển người vây quanh, không có thời gian nghỉ tay, một chiếc chiết phiến [ cây quạt ] đánh tới. Nếu chiết phiến đánh về phía tên sắt, chỉ có thể đánh rơi bó tên thứ nhất, nếu đánh về phía Nguyên Thương, cũng chỉ có thể đem Nguyên Thương đẩy ra một chút, trong lúc gấp gáp Cố Thường Y không phải không ngăn cản được, chính là... Mọi người chớ quên, vị Trưởng Công chúa là lười vô cùng lười biếng, trên người ngay cả bạc cũng không mang, vừa đánh cướp châu báu đã ở trong ngực Nguyên Thương, nàng trừ bỏ một thân y phục cùng một cây quạt ra thì chẳng có gì! Cũng không thể ném y phục qua đi?

Đúng lúc này, một cây roi “ Vèo “ quất tới, quấn lấy chiết phiến, roi tiên lại quất trở lại, như linh xà qua lại như gió, đem chín mũi tên nhẹ nhàng quét đi.

Nhưng lại nghe thanh âm như thuốc nổ không bị cản trở của chủ nhân trường tiên trong bóng đêm hoàng cung vang lên: “ Thường Y, ngươi thật càng sống càng thụt lùi! Vài tiểu lâu la cũng có thể dây dưa quấn lấy ngươi! “

Cố Thường Y thấy có người bảo vệ cháu rể bảo bối của nàng, một chưởng bức lui vài tên ' lâu la ' Hậu thiên đỉnh gần đến tông sư... rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Roi kia, quấn lấy Nguyên Thương, quát: “ Họ Cố! Ngươi đứng lại đó cho ta! “

“ Chạy đi đâu? “ Hoàng Thu lần này vận hết nội công bắn ra ba tên, từng mũi từng mũi bắn ra, tên thứ ba đánh vào tên thứ hai, tên thứ hai đánh vào tên thứ nhất, khiến cho tên thứ nhất lao đi thật nhanh!

Hồng y nữ tử giữ Nguyên Thương trong tay, không chịu trách nhiệm hướng phía ngoài tường cung ném đi, xoay người cười lạnh: “ Vừa mới tiến Tiên thiên - công phu mèo ba chân, cũng dám ở trước mặt lão nương khoe khoang! “

“ Thì ra là ngươi, lâu chủ Thiên Ngọc Lâu! “ Hoàng Thu huýt sáo một cái, mười mấy tên cao thủ Hậu thiên hướng tường cung nơi Nguyên Thương rơi xuống chạy tới. Nguyên Thương xoay nhẹ người rơi xuống đất, thần sắc ngưng trọng đối mặt địch nhân, dưới cung tường bổng nhiên chạy tới một đám hắc y nhân.

“ Ngăn lại! “

Nữ tử cầm đầu hạ lệnh giọng nói rất quen, đúng là Ngọc Khanh Hồng.

“ Vâng! “ Hắc y nhân hành động bí ẩn, phối hợp ăn ý, đem cao thủ hoàng cung ngăn lại.

“ Này, ngươi thất thần... “ Lời còn chưa dứt, Nguyên Thương đã kéo nàng bỏ chạy. Nếu là lúc trước trong khi chạy trối chết Nguyên Thương sẽ không lôi kéo người khác - không đem ngươi làm ' lá chắn thịt ' đã là may mắn!

Có cao thủ Thiên Ngọc Lâu hỗ trợ, Nguyên Thương cùng Ngọc Khanh Hồng chạy nhanh ra ngoài thành. Tường thành ở trong mắt Nguyên Thương cùng Ngọc Khanh Hồng không khác gì đất bằng. Đợi đến một rừng cây ở ngoài thành, từ rất xa vẫn có thể nghe thấy thanh âm không chút che giấu của Ngọc Hoàn Điền.

“ Họ Cố, ngươi đứng lại đó cho ta! Không muốn Giao Long Giác nữa thì cứ bỏ chạy thử xem! “