Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 132




Nàng nghe xong lời này liền cau mài, lần đầu tiên nằng gặp hắn chính là dùng thân phận nam nhân để gặp chuyện vậy mà đã mấy năm trôi qua thật sự không ngờ đến lần đó hắn vậy mà lại họa lại nàng nha.

"Muội có biết mấy bức tranh đó Lý Khanh đặt ở đâu không?" Nàng hỏi vậy thôi chứ cũng không dám tin Ly Nguyệt sẻ biết.

Quả như nàng nghĩ Ly Nguyệt lập tức lắc đầu "Muội không rõ nữa, năm đó muội chỉ thấy huynh ấy ngồi trong thư phòng để họa tỷ còn việc đặt chúng ở đâu muội không biết đến."

Nói đến đây Ly Nguyệt liền ngẫn ra mà nhìn nàng "Huynh ấy không nói cho tỷ biết à?"

Nàng nghe thế liền hơi mĩm cười mà lắc đầu, nếu hôm nay không nghe Ly Nguyệt nói nàng e rằng Bách Lý Khanh sẻ không nói cho nàng biết.

Thấy nàng lắc đầu Ly Nguyệt ngay lập tức bày ra bộ dạng không tin được, nàng ta không ngờ hoàng huynh vậy mà lại không nói cho điện hạ tỷ tỷ biết.

"Điện hạ tỷ tỷ khi nào về phủ thì đến thư phòng nhìn thử xem huynh ấy có thể để tranh ở đó đấy"

Thư phòng? Nàng chưa đặt chân vào đó bao giờ cùng chưa từng có ý định muốn vào nhưng xem ra lần này phải suy nghĩ lại mới được.

"Chút nữa đến chổ của thái hậu muội đừng gọi ta là điện hạ tỷ tỷ, ta dù sao cũng đã gã cho hoàng huynh muội nếu muội cứ gọi ta như vậy cũng không hay lắm" nàng nhắc nhở nha đầu Ly Nguyệt này, dù sao đã gã đi nếu cứ mặc cho người khác gọi nàng như khi còn ở Sở quốc thì không tốt lắm.

Ly Nguyệt nghe vậy liền biểu môi, gọi tỷ tỷ như vậy thật sự gất thích bây giờ sửa lại cách gọi thì phải gọi là hoàng tẩu như vậy thật đáng ghét không thích chút nào cả.

"Tỷ tỷ, muội không muốn đâu" Ly Nguyệt bắt đầu kéo tay nàng để kháng nghị.

Nhưng có kháng nghị cũng vô dụng thôi, không muốn gọi cũng phải gọi nàng không thể chiều theo nha đầu này được.

"Muội ngoan một chút"



Ly Nguyệt thấy nàng không chiều theo mình thì liền ngoan ngoãn "Dạ được, hoàng tẩu sau này muội sẻ ghi nhớ"

Nàng lúc này hài lòng với cách gọi này, thật ra không cần lúc nào Ly Nguyệt cũng phải gọi nàng như vậy. Lúc hai người ở riêng có thể gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng nàng không nói cho cô nhóc biết bởi vì sợ nha đầu sẻ quen miệng luôn gọi nàng là tỷ tỷ.

"Chút nữa ngoài hai người chúng ta ra thì hoàng hậu có đến không?"

"Có, tẩu ấy đã đến từ rất sớm nghe nói lúc muội còn đang ngủ thì tẩu ấy đã đến chổ của mẫu hậu rồi.

Ngày nào tẩu ấy cũng phải đến sớm để thỉnh an mẫu hậu, sau đó lại quay về đợi cung phi khác đến thỉnh an.

Nhưng hôm nay tẩu ấy đã miễn cho cung phi khác rồi"

Nàng nghe vậy liền gật đầu, nàng quên mất phi tử trong cung vào sáng sớm phải đến tỉnh an người có thân phận lớn hơn mình.

Bởi vậy vào cung rất nhàm chán ngày nào cũng phải thức sớm đi thỉnh an sau đó lại phải đi giao du với với phi tần trong cung, rồi lại quay về chổ của mình chờ đợi hoàng đế cho gọi, vòng lập ấy cứ liên tục lập đi lập lại nhiều lần thế mà vẫn có người cam tâm tình nguyện vào cung với hi vọng sẻ nhận được sự sủng ái của bậc đế vương.

Nàng tuy từng giúp hoàng huynh tuyển phi nhưng chỉ tuyển những kẻ muốn vào cung còn những người không muốn nàng chưa từng muốn ép buộc bọn họ, dù sao ở trong cung nhiều năm nàng hiểu rỏ việc vào cung chính là đang trôn vùi cả một cuộc đời.

Rất nhanh xe ngựa đã dừng lại trươc cung thái hậu, Ly Nguyệt nhanh chân mà xuống trước nha đầu này vậy mà còn học nam nhân đứng đó vươn tay đở nàng xuống.

Nàng tuy không muốn lắm nhưng nha đầu này cứ nhìn mình với ánh mắt nóng rực nên thôi nàng cũng không nở phụ lòng làm gì.

Lúc hai người đi vào bên trong nàng hỏi thử con bé xem học cái trò này ở đâu mà lại đem ra thực hành với nàng như vậy.

"Muội học ở ngoài cung á, nhìn nhiều nên muốn thử. Nhưng vì sao cách đở của nam nhân lại khác với cách đở của mấy người hầu nhiều như vậy?"



"Nam nhân bọn họ đở chính là thê tử của mình còn người hầu đở chính là chủ tử làm sao có thể giống cho được" Nàng cảm thấy nha đầu này có chút ngốc, chuyện đơn gainr như vậy củng không hiểu.

Ly Nguyệt nghe xong liền ồ lên, thật không ngờ còn có thể phân biệt như vậy nàng ta đây là lần đầu biết nha.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì có cái gì đó lao chúng va vào chân nàng làm cho nàng giật mình, lúc nhìn xuống thì phát hiện một đứa nhóc đang ngồi bẹp dưới đất ngẫn đầu lên mà nhìn nàng, nàng và đứa nhóc ấy cứ như vậy mà nhìn nhau.

Ly Nguyệt nhìn tới đứa nhóc đang ngồi nghệch dưới đất thì lập tức cau mai.

Đúng lúc có một cung nữ già vội vàng chạy đến vội vàn quỳ xuống ôm lấy nhóc con nhìn thử xem nhóc ấy có bị thương ở đâu không.

Ly Nguyệt lúc này vô cùng khó chịu "Ngươi trông bảo bảo thế nào mà để nó chạy nhảy một mình thế hả?"

Lúc này cung nữ già mới vội vàng hành lễ, "Tham kiến công chúa"

Ly Nguyệt càng nhìn càng không vui "Ngươi cút sang một bên"

Cung nữ nghe vậy liền vội vàng đứng dậy, vốn định lui ra nhưng Ly Nguyệt lập tức gọi lại

"Khoan, ngươi đưa bảo bảo cho ta"

Cung nữ già nghe vậy liền nhìn nhóc con đang ở trong lòng mình rồi lại lén lúc nhìn Ly Nguyệt sau đó cắn răn mà đưa nhóc con cho Ly Nguyệt.

Nói là đưa cho Ly Nguyệt thế thôi chứ thật chất đang đặt nhóc con đứng cạnh Ly Nguyệt rồi vội vàng rời đi.

Trong suốt quá trình diển ra từ nãy đến giờ ánh mắt của nhóc con cứ dừng lại ở trên mặt của nàng, nàng cũng nhìn nhóc con chẳng hề rời mắt.