Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 134




Thái hậu nhìn cô đang đứng ở trước mặt mình như vậy rất phân vân không biết nên xưng hô như thế nào. Liền đưa ánh mắt về phía hoàng hậu giống như đang hội ý, hoàng hậu thấy ánh mắt như thế liền lắc nhẹ đầu biểu thị bản thân cũng không biết.

Nàng cứ đứng đó mà mĩm cười nhìn cặp mẹ chồng nàng dâu ở trước mặt trao đổi ánh mắt qua lại nếu đã không ai nói chuyện với nàng thì thôi cứ để nàng nói trước vậy.

"Lý Khanh có nhắc qua thái hậu là người rất tinh vào phật pháp, trùng hợp ở chổ con có một bức tượng phật ngọc nên muốn mang dâng cho thái hậu"

Nàng nói xong bức tượng ngọc đang ở trên tay Hoa nhi lập tức được chuyển đến chổ của ma ma già thân cận với thái hậu. Ma ma cẩn thận mang nó đưa đến trước mặt thái hậu để bà nhìn rõ bức tượng.

Thái hậu vừa nhìn đến thì lập tức nở một nụ cười, bà phải nghĩ xem nên đặt bức tượng này ở chổ nàng trong căn phòng kia.

"Vương phi, con đúng là có lòng"

Nàng nghe thế liền hơi lắc đâu "Dạ chuyện này nên làm ạ"

Thái hậu nhìn nàng, bà cảm thấy càng nhìn càng thích người con dâu chỉ mới gặp mặt hai lần này của mình.

"Nào mau ngồi xuống, đến sớm như vậy cực cho con rồi" thái hậu nói xong liền quay về chổ ngồi thuộc về mình.

"Tạ ơn thái hậu" Nàng lúc này được Thu nhi đở tay ngồi vào ghế đối diện với hoàng hậu, Ly Nguyệt cũng nhanh chân ngồi xuống cạnh nàng.



"Thật ra cũng không vất vã, lúc nãy con cũng nghe Ly Nguyệt nhắc đến việc đến đây từ rất sớm" Nàng nhìn hoàng hậu đang tự tay lột quả quýt cho tiểu bảo bảo ánh mắt liền hiện lên ý cười.

Bên phía hoàng hậu, sau khi bảo bảo nhận được quả quýt được lột sạch vỏ thì không ăn mà cầm trên tay chạy đến đưa cho nàng.

"Cho tỷ này" bé con đứng trước mặt tay cằm quả quýt đả được lột sạch ánh mắt nhìn nàng đầy trông đợi, hi vọng nàng có thể nhận lấy nó.

Nàng thấy ánh mắt bé con như vậy cũng không nhẩn tâm từ chối mà lập tức đưa tay nhận lấy "Cảm ơn bảo bảo"

Bảo bảo thấy nàng cầm quýt trên tay mặt liền vui vẻ "Tỷ nhận quà của ta thì phải đợi ta lớn rồi gả cho ta đấy nhá"

Thái hậu và hoàng hậu vốn đang cười khi nhìn thấy hành động đáng yêu này nhưng sau khi nghe song lời nói của bảo bảo nụ cười trên gương mặt của cả hai liền cứng đờ.

Ly Nguyệt lúc này liền lên tiếng "Lúc nảy bảo ở bên ngoài củng nói muốn sau này tẩu ấy gả cho nhóc, con đã nói rất nhiều lần nhưng nhóc con vẫn khăng khăng muốn như thế" vừa nói Ly Nguyệt vừa nhún vai thể hiện sự bất lực của bản thân.

Thái hậu và hoàng hậu khi nghe Ly Nguyệt giải thích như thế liền gật đầu.

"Thiên Tuệ mau đến đây, đó là hoàng thẩm con con không cưới được đâu" hoàng hậu vừa nói vừa đưa tay ngoắc con trai mình đến.

Bảo bảo nghe mẫu hậu gọi tên mình thì liền quay sang nhìn sau đó lại ngẫn lên nhìn nàng, tiếp đến chính là mạnh dạn ngồi xuống ôm lấy chân nàng.



Mọi người ở đây đều bị hành động này của bảo bảo làm cho bất ngờ, cô cũng gất ngạc nhiên mà nhìn xuống nhóc con đang ôm chặt lấy chân mình.

Cô đưa tay muốn đở nhóc con đứng dậy nhưng nhóc con cứ thế phớt lờ tay cô cứ như không nhìn thấy tay cô vậy.

Ly Nguyệt nhìn nhóc con không phản ứng như thế liền đứng dậy khỏi ghế sau đó ngồi xuống cạnh chân nàng bắt đầu gở nhóc con ra khỏi chân nàng.

"Bảo bảo ngoan, mau thả hoàng thẩm con ra cô cô cho con kẹo có được không?" vừa gở tay nhóc con Ly Nguyệt vừa lên tiếng dụ dổ nhưng nhóc con đến nhìn cũng không thèm mà cứ thế ngoãnh mặt sang một bên.

Cái tình hình này làm mọi người trong điện rất khó xử, muốn gở ra cũng không được mà cứ để đó như vậy cũng không xong.

Cô lúc này thấy Ly Nguyệt không thành công thì liền thở dài củng bắt đầu lên tiếng "Bảo bảo ngoan, thả chân hoàng thẩm ra có được không? Nếu con thả ra ta sẻ cho con sờ bảo bối nhỏ mà ta yêu thích nhất có được không?"

Bảo bảo nghe thế liền hơi ngẫn đầu dậy, nhóc có chút tò mò bảo bối nhỏ là gì, có đáng yêu bằng nhóc không?

Lúc này nàng nhìn thấy ánh mắt bảo bảo có chút giao động liền ra hiệu cho Thu nhi ra ngoài dùng còi gọi chim mập đến.

Bảo bảo cứ như vậy mà ngẫn người như vậy nhìn nàng trong suốt khoảng thời gian đời chim mập, thái hậu và hoàng hậu lúc này cũng không ngồi yên tại chổ nữa mà đứng dậy đi về phía nàng, lúc này đây trong điện chỉ còn một người duy nhất vẫn còn ngồi là nàng. Thái hậu và hoàng hậu đều đứng chỉ còn nàng là ngồi đó, dúng là chuyện lần đầu có.

Đợi gần mười phút sau chim mập mới có thể bay đến được đây, nếu là trước kia thì chỉ trong vòng hai phút là có thể đến. Nàng đưa mắt nhìn cụp trắng tròn ở trên đất mà bắt đầu nghĩ lại xem bản thân có nên giảm cân cho con chim mật này hay không.