Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 4




Sau khi chứng kiến cách đánh của nhóm ám vệ, nàng quyết định thay đổi cách thức huấn luyện của bọn họ, thế là nàng tạp chung toàn bộ ám vệ của Giang Vân.

Đứng trước mặt tất cả các ám vệ nàng tuyên bố: " Cách huấn luyện các ngươi ta sẻ thay đổi một chút, nếu trước đây các ngươi chỉ huấn luyện theo giờ thì sau nài các ngươi sẽ được huấn luyện mọi lúc. Các ngươi iên tâm cách thức huấn luyện vô cùng đơn giản, các ngươi sẽ ghi tên mình vào tờ giấy, sau đó bỏ vào một cái thùng, các người huấn luyện sẽ bóc thăm, bóc chúng tên ai thì sẽ về đội người đó, các đội khác nhau sẽ tập kích nhau bất kì lúc nào nếu thích trừ lúc ăn và ngủ, kiếm các ngươi dùng sẽ được thay bằng kím gỗ trong quá trình tập luyện để tránh việc làm bị thương lẫn nhau. Các ngươi đã rõ chưa?"

Nghe nàng nói xong toàn bộ đám người bên dưới đều đồng thanh trả lời " Đã rõ "

Nghe thế nàng gật đầu hài lòng:" Được vậy thì bắt đầu đi, ở đây có tất cả bảy người huấn luyện vậy thì chia làm bảy đội đi "

Nàng vừa dứt lời thì giấy bút cũng đã chuẩn bị xong bọn người đó nhanh chóng xếp hàng có trình tự sau đó tiến lên viết tên mình rồi bỏ vào thùng. Rất nhanh đám người huấn luyện cũng thực hiện công việc của mình, mỗi vị sẽ hướng dẫn cho hai mươi mốt người.

Sau khi chia đội xong thì nàng cho bọn họ luôi xuống để nghỉ ngơi sớm, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu khóa huấn luyện sớm.

Nàng cũng phải quay về ăn chiều, hiện tại nàng đang rất đói a. Như hiểu được tiếng lòng nàng, khi vừa về đến phòng thì đầu bếp cũng đến hỏi ý nàng có thể dọn thức ăn lên chưa, tất nhiên là nàng đồng ý rồi. Nơi này dùng để đào tạo ám vệ nên tất cả mọi người sống tại đây đều biết võ công.

Trước khi đầu bếp đi nàng còn căn dặn đầu bếp mang thêm hai cái chén và đũa.

Khi tất cả các món ăn được dọn lên nàng bảo Thu Nhi và Hoa Nhi cùng ngồi xuống dùng bửa cùng, hai người họ ban đầu không chịu nhưng nàng nói mãi họ mới đồng ý. Thật ra đây không phải lần đầu ba người ngồi ăn cùng nhau, mỗi lần muốn hai người họ ngồi ăn cùng thì nàng phải nói đến khô cả họng thì họ mới đồng ý.

Thức ăn nơi nài rất hợp khẩu vị của nàng, nàng cũng từng có ý định đưa đầu bếp về cung, nhưng hoàng cung rò bó nàng lo bọn họ không quen bởi tại đây không nhiều quy tắc, hơn nữa ở đây vô cùng thỏi mái cùng với họ sống đã quen nếu đổi môi trường sống e là họ sẽ không chịu nổi, nên nàng đã từ bỏ ý định, tính ra thì nàng cũng có tình thương người chứ đùa, đổi lại là người khác chắc cũng chẵng nghĩ như thế.

Đang ăn thì Hoa nhi lên tiếng hỏi nàng:" Công chúa có cần viết thư sai người mang kiếm gỗ đến đây không "



Khuông mặt nàng đơ ra khi biết được mình quên điều quan trọng nàng trong lòng thầm cảm ơn Hoa nhi đã nhắc:" ngươi không nhắc ta cũng quên mất lát nữa ta sẻ viết thư cho hoàng huynh để nhờ huynh ấy sai người mang kiếm đến đây trong tối nay"

Thấy biểu cảm của nàng Thu nhi nhàng nhạt mà lên tiếng hỏi:" công chúa! nếu không phải Hoa nhi nhắc thì có phải người đã quên điều nài rồi hay không"

Nghe hỏi thế nàng không mở miệng đáp trả mà chỉ tặng lại Thu nhi một nụ cười thật tươi.

Thấy biểu hiện của nàng Thu nhi cũng đoán được, tui bề ngoài không biểu hiện gì nhưng trong lòng đang thầm gào thét ' aaaaa! công chúa ơi! sao người lại có thể quên việc mình cần làm vậy chứ '

Thu nhi cùng Hoa nhi ở cạnh Ngọc Yên lâu nên bọn họ cũng cảm nhận được nàng đối với bọn họ vô cùng tốt nên hai người bọn họ vô cùng chung thành với nàng, và tin nàng một cách tuyệt đối, họ chưa bao giờ làm trái ý nàng bởi họ biết nàng làm gì cũng điều có tính toán qua, vì họ tin nàng nên đặt tính mạng vào tay nàng, họ có niềm tin mãnh liệt rằng nàng sẽ chẳng bao giờ hại họ. Cũng thật mai niềm tin, và sự chung thành của họ đã đặt đúng chỗ.

Sau khi ăn xong nàng cũng nhanh chóng viết một bức thư gửi về cho Khang đế bức thư rất nhỏ được nhét vào cái ống ngay chân bồ câu đưa thư, trong thư yêu cầu chuẩn bị đủ số lượng kiếm rổ đưa đến trong đêm. Khoảng cách từ nơi này đến hoàn cung cũng gần nên thư sẽ đến nơi rất nhanh.

- --------

Sáng hôm sau mỗi người đều có một cây kiếm gỗ trên tay, vừa mở mắt thức dậy nàng đã nghe tiếng đánh nhau vọng lại.

Sau khi khảo sát tình hình một hồi lâu thì nàng cũng căn dặn những người ở đó một vài lời rồi thu xếp hành lý quay về.

Nàng quay về lúc gần trưa, trời hôm nay ít nắng nên vô cùng mát mẽ nàng cùng Thu nhi và Hoa nhi cứ thông thả mà quay về kinh thành, tuy nơi đây gần kinh thành nhưng khu vực ngoài thành lúc nào cũng vắn vẻ rất ít người qua lại.

Đến đoạn đường nọ nàng nghe có tiếng đánh nhau từ xa vọng lại, mang trong người sự tò mò nên nàng và Thu nhi và Hoa nhi quyết định đến đó xem thử. Cả ba đứng cách đó một đoạn thì nhìn thấy trên đất có xác người, đảo mắt đến bên kia thì vẫn còn có một đám người đang bận đánh nhau, nhìn chung thì một nhóm người áo đen đang vây đánh vài người không rõ lai lịch. Đám người không rõ lai lịch dương như yếu thế hơn chắc là do bị thương cùng với ít hơn.

Hoa nhi thấy thế thì vô cùng bất bình mà lãi nhãi:" một đám người vây đánh năm người thật mắt mặt "



Thu nhi nghe thế thì lên tiếng phản bác:" Hoa nhi ta nhớ bình thường ngươi thông minh lắm mà sau hôm nay ngốc vậy, ngươi không để ý thấy xác của đám người không rõ lai lịch nhiều hơn bọn áo đen sau, tức là lúc đầu bọn người kia nhiều hơn nhưng do thua kém thực lực nên mới dẫn đến tình trạng nài "

Thật ra Thu nhi nói rất đúng tự bảng thân ngu ngốc thì trách ai đây tuy Thu nhi nói đúng, nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa hợp lý lắm. Ngọc Yên đang ngồi xem kịch thì một tên áo đen chĩa kím vào nàng mà hô lên bảo nàng là viện quân của đám người kia, thế là bọn chúng cùng lao vào tấn công 3 người các nàng. Thật oan cho nàng mà nàng chỉ muốn đến xem thôi, nhưng lại nói nàng là đồng lõa với nhóm người kia thật lòng nàng chẳng muốn xen vào đâu, ai bảo bọn chúng nói nàng là đồng lõa vậy nàng sẽ thật sự làm đồng lõa cho chúng xem.

Mũi kím chĩa về hướng các nàng, thế là nàng nhanh chân nhãi xuống ngựa, cũng thuận chân mà đá bay kiếm của tên vừa tấn công nàng, nàng đưa tay chụp lấy thanh kiếm. Bất giác mài nàng nhíu lại sau đó đưa kím lên gần mũi ngửi môi khẽ nhếch lên cuối cùng thì nàng cũng hiểu vì sau đám người kia lại chết nhiều như thế rồi.

Nàng lớn giọng nhắc nhở:" hai ngươi cẩn thận trên kím có đọc" sau khi nhắc xong nàng nhanh chóng lao vào cuộc chiến, hai người kia nghe xong cũng cẩn thận hơn đôi chút.

Bên đám người kia có một người vẫn luôn quan xát nàng từ khi nàng xuất hiện, khi nàng đưa kím lên ngửi thử và biết trên đó có đọc khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, việc trên kiếm có đọc hắn biết bởi khi đánh nhau đám người bên hắn đột nhiên bị mắt sức khi bị chém chúng, nên mới dẫn đến tình trạng hiện tại. Việc cô chỉ ngưởi mà cũng biết có đọc khiến hắn ngạc nhiên vô cùng. Khi hắn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì cô đã giải quyết xong đám hắc y nhân, bọn chúng chỉ đáng để cô thư giản gân cốt.

Khi giải quyết xong thì nàng bước đến gần chỗ hắng đang đứng, bọn người đứng cạnh hắn đề phòng mà nhìn cô, cô hiểu tâm lý bọn chúng vừa mới bị chuy sát không đề phòng mới là lạ.

Cô không cần bọn họ hỏi mà đã chủ động lên tiếng trước:" ta thấy các vị đều đã chúng độc, mai mắn ở đây ta có một loại thuốc giải có thể giúp các vị giải được độc nài, nếu các vị tin tưởng thì mỗi người một viên."

Nói rồi nàng ném lọ thuốc về phía bọn họ. Ban đầu họ không dàm tin nhưng sau một hồi cũng lấy thuốc ra dùng.

Aau khi dùng thuốc xong cảm thấy cơ thể không có gì bất thường hắn mới tiến lên mà cảm ơn:" đa tạ công tử ( đang mặc y phục nam) đưa tay cứu giúp, xin hỏi cao danh quý tánh để sau này có thể báo đáp "

Nghe nói thế nàng chỉ cười đáp:" bèo nước gặp nhau nên không cần thiết, còn về báo đáp càng không cần đâu là do bọn chúng đắc tội với ta thôi "

Lúc bấy giờ nàng mới có cơ họi nhìn rõ người nài hắn ta khí chất bất phàm lại có rương mặt tuấn mỹ, chắc hẳn là chủ tử của bọn người kia.