Công Chúa, Vi Thần Có Bệnh
Ngoại thành, trong thư phòng Quý Vương phủ đều là một mảng tĩnh lặng, thủ lĩnh ẩn vệ của Quý Quốc Ám Ảnh đứng ở một bên chờ chủ tử đang đọc thư đưa ra chỉ thị.
Sau khi vị chủ tử này nghe hắn hồi báo chuyện ngày hôm nay vị trắc phi thế tử Lưu thị va chạm với xe ngựa của An Bình công chúa Nhiễm Tự rồi bị thương thì không nói một lời nào, biểu tình bình tĩnh mở bức thử kia ra, ngay cả một ánh mắt cũng bủn xỉn mà không cấp cho hắn.
Bên ngoài trời đang đổ tuyết, gió lạnh lạnh thấu xương. Mặc dù trong phòng đang đốt lữa than nhưng lại khiến cho Ám Ảnh cảm thấy nơi này còn lạnh hơn so với bên ngoài kia.
Hồi lâu sau rốt cuộc thì Quý Khuynh Mặc cũng buông quyển sách trên tay xuống hỏi: "Thương thế của Trắc phi như thế nào rồi?"
Ngữ khí cực kỳ bình đạm nhưng lại khiến cho Ám Ảnh không biết phải trả lời như thế nào cho phải. Hiện tại Lưu thị là người được thế tử sủng ái..
"Chỉ bị trần da đôi chút, đại phu nói không đáng ngại."
"Tại sao bổn thế tử lại không biết bản thân từ lúc nào đã có một vị thái tử phi?" Quý Khuynh Mặc nâng ly trà trên tay lên khẩy khẩy lá trà trong ly.
"Có lẽ là do An Bình công chúa nghe lầm rồi. Lúc ấy công chúa ở trong xe ngựa.."
Đậy mắp ly lại: "Công chúa nghe lầm chẳng lẽ các ngươi cũng nghe lầm sao!"
"Ti chức lãnh phạt!"
"Tự mình đi lĩnh tội là được."
"Vâng."
"Chỉ bị trầy da sao? Sao mà bổn thế tử lại nghe nói là gãy xương rồi." Quý Khuynh Mặc vừa nói xong lại cầm bức thư lên từ từ đọc, cũng không có ý định mở miệng nói tiếp.
Trong làm Ám Ảnh thầm giật mình nhưng cũng không nói gì nhiều: "Vâng." Nói xong liền biến mất khỏi thư phòng.
Trong thư phòng trở nên an tĩnh lại.
"Có phải là do các ngươi cảm thấy mấy năm nay bổn thế tử đối xử với các ngươi quá mức khoang dung rồi hay không.." Sâu trong ánh mắt tốt đen như mực kia tràn ngập lãnh ý nồng đậm.
—————————————————
Hôm nay Nhiễm Tự muốn sửa lại tật xấu ngủ nướng ngày xưa nên phá lệ dậy rất sớm. Nàng dẫn theo Thu Ức tiến vào bên trong rừng đào thu thập tuyết đọc trên những cánh mai.
Chỉ thấy trong rừng mai nho nhỏ có một bóng dáng màu đỏ đi tới đi lui.
Trời còn lạnh, Nhiễm Tự khoác lên một kiện áo khoác lông cừu đỏ như lửa. Từ khi mùa đông vừa bắt đầu đến hiện tại được Thu Nhiên chăm sóc một cách cẩn thận khiến cho sắc mặt của Nhiễm Tự tốt hơn rất nhiều so với lúc mới vào đông, giữa hai gò má trắng nõn lộ ra một chút phấn hồng, trong đôi mắt đen nhánh kia lóe lên tinh quang sung sướng chứng tỏ tâm tình của chủ nhân nó hiện đang rất tốt.
"Công chúa, trà mà người tặng cho lão vương gia người đã uống hết."
"Ừ." Nhiễm Tự cầm lấy một cái vại tuyết nhỏ đưa cho Thu Ức.
"Lão Vương gia còn bảo Thu Nhiên chuyển lời.."
Nhiễm Tự nghe tới đây thì nhướng mày ý bảo Thu Ức nói tiếp.
Thu Ức dừng một chút, tựa như đang tự hỏi phải làm sao để truyền đạt lại ý tứ của Hề lão vương gia cho thật tốt.
"Nha đầu thúi kỹ thuật nấu trà càng ngày càng kém cỏi! Sau này nếu như gả cho người khác thì sợ hơn phân nữa là bị phu công của mình gét bỏ rồi. Vì để cho đứa cháu rể của ta không cần chịu nổi ủy khuất này nên lão nhân gia ta bất đắc dĩ lắm mới uống trà, thay hắn rèn luyện tay nghề của đứa cháu dâu tương lai này một chút."
Thu Nhiên bắt chước giọng điệu cùng thần thái của Hề lão vương gia mà truyền lời lại cho Thu Ức, vì để không truyền lầm ý tứ của lão vương gia cho nên Thu Ức quyết định lại học bộ dáng của Thu Nhiên lại truyền lời lại cho Nhiễm Tự nghe.
Nhiễm Tự trợn trắng mắt: "Lão nhân gia này!"
Mấy ngày trước Nhiễm Tự mới từ trong thôn trở về đã bị lão gia tử gọi vào đào viên cùng ăn bữa tối, vốn dĩ đây là một màn ông cháu hòa thuận vui vẻ, nhưng cố tình Hề lão vương gia lại biến nó thành một buổi Hồng Môn Yến, vừa mới ăn cơm được một nữa lại bắt đầu nhớ lại chuyện cũ. Dùng giọng nói và tình cảm đầu phong phú của mình mà than thở khóc lóc kể lại nữa đời chiến đấu trên lưng ngựa của mình.
Cao tổ hoàng đế từ thời thanh niên khí phách đầy hăn hái cho đến thời kỳ trung niên phải nhọc lòng vì nữ nhi của mình rồi lại cho thới thời lão niên không thể không lo lắng cho đứa cháu mãi không gã được của mình mà sầu đến mức bạc trắng đầu. Trong câu chuyện mà ông kể lại còn không quên kể lại như "Thê thảm" lúc về già.
Lão gia tử nói đầy hăng say, tình cảm rõ ràng, ngôn ngữ sống động. Ngay cả hắn cũng sắp bị những lời nói đó làm cho cảm động, nhưng sau khi liếc mắt nhìn sang đứa cháu gái đang bình tĩnh ăn cơm biểu tình cực kỳ lãnh đạm thì không trách khỏi việc giận điên lên. Hắn cầm lấy cây gậy bên cạnh đuổi thẳng Nhiễm Tự đang ăn cực kỳ hăn say ra khỏi cửa.
Vị Công chúa đại nhân nào đó cũng không giận lão nhân gia vừa đuổi bản thân ra khỏi nhà quấy rầy hứng thú ăn cơm của nàng, nàng dự định sau khi quay về tiểu viện sẽ bảo Thu Nhiên đi qua đó giải thích một phen.