Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại
"Tên ăn mày?" Tô Chỉ nghĩ nghĩ "Có gặp ăn mày cũng không cho hắn tiền."
"Vì cái gì? Các người không phải xem tiền tài như cỏ rác hay sao? Tốn chút tiền cứu tế giúp người, vì sao không làm?"
"Nghe ngươi nói vậy là ngươi tán thành ta lấy số tiền đó đi cứu tế bọn họ?"
Qua Lâm gật đầu "Vì cái gì không, bọn họ rất cần tiền ăn cơm ah." Nhưng nghĩ nghĩ, lại nói "Bất quá đừng cho nhiều như vậy, lần sau nếu có gặp thì cũng cho chút ít là được rồi, nếu không nhiều ăn mày như vậy làm sao ngươi cho hết được."
Những lời này của Qua Lâm lại làm Tô Chỉ thay đổi cách nhìn về cô, bất quá Tô Chỉ cũng không tán tính cách nghĩ của Qua Lâm "Ăn mày cũng có rất nhiều loại, người già yếu chúng ta có thể bố thí, nếu là người trẻ khỏe mạnh tại sao phải bố thí? Những tên lừa đảo đó ta không đánh đã phúc đức cho bọn hắn rồi."
"Lừa đảo?" Qua Lâm sửng sờ, trong lòng thầm nghĩ, cái gì đây ah, làm sao mới trong một câu đã từ tên ăn mày chuyển thành tên lừa đảo?!
Tô Chỉ rất nghiêm túc gật đầu "Đúng vậy, là lừa đảo. Ngày đó ta thấy một tên ăn xin trên đường, hắn giả bộ không thấy đường, nhưng căn bản không phải mù thật, những điều này đều có thể thấy được."
Đúng rồi đúng rồi, là công chúa ngươi lợi hại, cái gì cũng nhìn thấy được, nhưng không có nghĩa là người khác cũng nhìn ra ah. Qua Lâm lài cười cười, như cổ vũ đứa nhỏ nói đúng "Đúng đúng, loài người lừa đảo đó không nên cho hắn tiền."
Tô Chỉ liếc cô "Ta cảm thấy ngươi sẽ cho hắn tiền."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì ngươi là tên ngu ngốc, căn bản sẽ không biết hắn giả mù."
...
Lời này công chúa nói có lý, Qua Lâm tự mình cũng hiểu rõ, cho nên cô cũng không mở miệng giải thích cái gì.
Nói chuyện phiếm vài câu, hai người đều có chút mệt mỏi, Qua Lâm ngáp liền mấy cái, Tô Chỉ tự nhiên cũng không khá hơn chút nào, đã rất nhiều ngày nàng không ngủ đủ giấc. Qua Lâm nhìn xem, không khỏi có chút bận tâm "Ngươi ngủ đi." Cô nghĩ nghĩ, nói thêm "Nếu không, ta qua phòng kia ngủ."
"Không cần." Tô Chỉ khoát tay, "Ngươi cứ ngủ ở đây, ta ngủ ngoài phòng khách là được rồi."
"Vì cái gì không vào phòng ngủ nhỏ, chỗ đó dù sao cũng có giường ah."
Tô Chỉ nghe xong nhíu mày, nhưng không lên tiếng. Qua Lâm xem xét, rõ ràng có cái gì đó kỳ kỳ ở đây, nghĩ vậy, khóe miệng cô cong lên một chút "Ngươi sợ mà à?"
"Không phải." Tô Chỉ nói "Chỉ là không thích những nơi không gian trống trãi quạnh quẽ."
Nói xong Tô Chỉ cũng đi rồi. Qua Lâm dịch lưng một chút để nằm xuống, không quá vài phút liền chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này Qua Lâm ngủ ngon vô cùng, tuy rằng ngẫu nhiên chuyển động thân thể có chút đau, nhưng có lẽ do cô đang mê ngủ nên cũng không cảm nhận được nhiều.
Khi cô thức dậy mắt trời đã lên cao. Cô nhìn đồng hồ ở đầu giường, chỉ mới tám giờ rưỡi hơn mà thôi. Giật giật cơ thể, cô phát hiện toàn thân tê dại, nhưng tốt xấu gì cũng đã bớt đau hơn hôm qua rất nhiều. Cho nên Qua Lâm cắn răng, từ từ vịn đầu giường ngồi dậy.
Ở phòng khách, Tô Chỉ đang ngồi trên sofa đọc sách, mặt không đổi sắc, nàng mở miệng "Bữa sáng ở trên bàn."
Qua Lâm "Ừm" một tiếng, đi vào toilet đánh răng rửa mặt, rồi mới vào nhà bếp. Trên bàn ăn là một chén cháo hoa, một đĩa dưa muối cùng hai cái bánh quẫy, Qua Lâm nhìn xem mà miệng há rộng, liền ngồi vào bàn bắt đầu ăn.
Trong lúc đó, Tô Chỉ từ phòng khách đi vào, nàng thấy Qua Lâm ăn ngon lành, nội tâm không khỏi có chút hài lòng "Hương vị thế nào?" Nàng hỏi.
Qua Lâm buồn bực ah, "Cái gì thế nào, không phải đều là mua ngoài tiệm cả sao."
Tô Chỉ nghe xong, trong mắt lộ rõ vui vẻ "Cháo không phải, cháo là ta nấu đó."
Ôi...
Qua Lâm có chút lúng túng, cô nhếch miệng "Ừ" một tiếng, đột nhiên lại nở nụ cười "Ôi, công chúa của chúng ta thật là lợi hại, cháo này còn ngon hơn cả ngoài tiệm bán, lợi hại thật lợi hại." Mặc dù lời nói là như vậy, nhưng trong nội tâm quả thực ngại ngùng, ngươi nói cháo này có ngon không, không phải cháo nào cũng là mùi vị của gạo thôi sao. Nhưng nhìn công chúa có thể làm được như vậy, ngươi có thể không cổ cũ nàng sao? Có thể sao? Có thể sao? Qua Lâm không thể, mặc dù hôm nay Tô Chỉ nấu cháo như hồ nhão, cô cũng muốn khích lệ nàng!
Cơ mà Tô Chỉ giống như thật sự đã thay đổi, Qua Lâm nói không được là ở đâu, nhưng trong lòng có loại cảm giác, dường như chỉ trong một đêm Tô Chỉ đã trưởng thành, từ một tiểu công chúa kén chọn bốc đồng, biến thành công chúa đại nhân thấu tình đạt lý, được lòng mọi người. Nhưng đồng thời nội tâm Qua Lâm cũng có một loại cảm giác khác, chính là công chúa điện hạ duy trì hình tượng này được bao lâu?
Có thể duy trì bao lâu Qua Lâm không biết, nhưng cô biết khoảng thời gian cô bị thương Tô Chỉ đã tận tình chăm sóc, huống hồ cô còn bất ngờ phát hiện, mấy ngày nay công chúa vô cùng tốt!
Công chúa rất tốt?! Không nghe lầm chứ?!
Đúng vậy, không có nghe lầm.
Qua Lâm sâu chuỗi sự việc, thứ nhất, công chúa không ra khỏi nhà, không còn tiêu xài phung phí. Thứ hai, công chúa vậy mà xuống bếp học nấu ăn! Thần linh ơi, cái này bất kể là trước kia hay hiện tại, Qua Lâm đều không dám nghĩ. Công chúa cao cao tại thượng trước kia, công chúa nói như rồng leo, làm như mèo mửa ấy vậy mà hôm nay có thể xuống bếp, thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!
Tuy rằng, phòng bếp của cô có thiệt hại một chút. Nhưng có được tất có mất, đúng không? Cô đã rất cảm tạ công chúa không có đốt phòng bếp của cô.
A Di Đà Phật!
Qua Lâm ở nhà tịnh dưỡng gần một tháng, trong một tháng này, mỗi ngày cô đều ngủ sớm dậy sớm, một ngày ba bữa, hôm nào trời nắng đẹp sẽ xuống lầu đi tản bộ hai vòng cho giãn gân giãn cốt.
Hiển nhiên, Tô Chỉ cũng đi cùng.
Khương Ngọc cũng có gọi điện cho Qua Lâm, nội dung đơn giản là đã bán được bảo bối. Đương nhiên Khương Ngọc cũng có phần sợ hãi, nàng hỏi Qua Lâm có khi nào nam nhân kia đuổi tới thành phố này băm dầm các nàng không. Nội tâm Qua Lâm cũng sợ, nhưng cô biết rõ loại chuyện này tỷ lệ không lớn. Nơi này là thành phố, không có núi lớn, không có cổ mộ, cho nên nam nhân kia dù có càn rỡ thế nào cũng không dám làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, dù sao hiện tại xảnh sát thúc thúc vẫn rất có uy lực nha.
Qua Lâm còn nói với Khương Ngọc, chớ có lòng tham không đáy, khoảng thời gian này nên án binh bất động thù tốt hơn.
...
Đảo mắt lại một ngày mới đến, mặt trời rực rỡ trên cao, nhưng thời gian đã lập thu, nhiệt độ cũng mát hơn. Qua Lâm rõ ràng cảm giác thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, hiện trong nhà không cần mở điều hòa, chỉ cần mở cái cửa sổ kia, gió thoảng từng cơn từng cơn cũng thoải mái rồi.
Nhưng nghĩ lại nghĩ, thời điểm này cũng nên mua thêm một ít đồ vật cần dùng. Ví dụ như hiện tại, Qua Lâm ở nhà đã mặc quần áo dài tay, nhưng Tô Chỉ lại vẫn là mấy cái áo ngắn tay.
Nàng cũng cảm thấy thời tiết chuyển lạnh, nhưng không có mở miệng. Vì cái gì? Qua Lâm cũng ít nhiều đoán được, nội tâm không phải không cao hứng. Nàng không mở miệng, Qua Lâm có thể xem như không biết là được. Nhưng dù sao Qua Lâm cũng là người tốt, vắt cổ chày ra nước, nhưng vẫn có lương tâm.
"Xế chiều đi Quốc Mậu ah." Qua Lâm nói với Tô Chỉ.
Tô Chỉ đang ngồi đọc sách, đột nhiên nghe Qua Lâm nói vậy, nội tâm không khởi không chút nghi hoặc "Để làm gì?"
Qua Lâm cười cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng "Mua cho người một ít quần áo."
Tô Chỉ nghe xong, thần sắc lập tức ngưng trọng, nàng nhìn Qua Lâm chằm chằm, hơi nhíu lông mày, không lên tiếng.
Qua Lâm thấy nàng như vậy, đầu óc không tự chủ cũng nhớ tới sự tình lần trước, nàng hơi xấu hổ, "Ngươi đừng nghĩ lung tung." Cô lắc đầu "Lần này ta sẽ không bỏ ngươi lại đó."
Tô Chỉ đột nhiên nhếch miệng "Bỏ? Cái kia còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không."
Đúng rồi đúng rồi, Qua Lâm trợn trắng mắt gật đầu, chỉ sợ đời này cô cũng không có cái khả năng làm được việc đó, nếu so sánh, cô có cảm giác chính mình đã đi lạc vào Ngũ Chỉ Sơn* của Như Lai Phật Tổ ah. (năm ngón tay của Như Lai Phật Tổ, các bạn có coi Tề Thiên Đại Thánh không? Có đoạn Tôn Ngộ Không rơi vào trong đó đó)
"Trời bắt đầu chuyển lạnh, đi mua cho ngươi mấy bộ quần áo ấm, không người bị đông cứng mà chết."
"Không sợ phí tiền sao?" Tô Chỉ nhíu mày.
"Xin ngươi! Ngươi đừng có nghĩ ta như vậy có được không? Ta thật sự không có keo kiệt như vậy, chỉ là cảm thấy không cần mua quần áo đắc tiền như vậy thôi."
Tô Chỉ từ chối cho ý kiến, nhưng người đã từ sofa đứng dậy đi về phòng ngủ, xem ra là đã đồng ý. Qua Lâm nhìn bóng lưng Tô Chỉ, thở dài, bản thân cũng đi về phòng ngủ nhỏ chuẩn bị.
Bởi vì tốc độ của hai người là cùng một loại, nên tới tới lui lui cũng đã hai mươi phút trôi qua mới chuẩn bị xong. Hai nàng ra khỏi nhà, không nói với nhau câu nào, nhưng mà động tác lại thần kì nhất trí, xuống lầu, đi garage, vào trong xe, Qua Lâm cài dây an toàn cho Tô Chỉ.
Thẳng một đường đi tới, trên đường đi mọi người đều mặc quần áo dài tay. Qua Lâm bĩu môi, nghĩ thầm may mắn hôm nay đi mua, trời thu thời tiết thất thường, nói đổi liền đổi, đợi trời lạnh thâm chút nữa mới dẫn công chúa đi mua thì người xung quanh không nghĩ công chúa bị bệnh tâm thần mới lạ.
Sau khi Qua Lâm gửi xe, hai người liền đi bên trong thương xá. Cuối tuần nên Quốc Mậu kẻ đến người đi tấp nập, mỗi cửa tiệm đều có tầm 3~5 người khách. Tô Chỉ đi phía trước, Qua Lâm đi phía sau, cả người đã làm tốt công tác chuẩn bị. Cầm thẻ trong tay, cô đã chuẩn bị tâm lý hôm nay sẽ chi ít nhất mười vạn tệ!
Ra khỏi thang máy, Qua Lâm lại phát hiện phương hướng không đúng "Sao lại là tầng G*?" (tầng trệt) Bình thường công chúa mua quần áo nhất định là tầng hai trở lên, hôm nay tại sao là tầng trệt, Qua Lâm còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Tầng trệt của Quốc Mậu là thời trang nam nữ phổ thông, nhãn hiệu bình dân, giá đương nhiên cũng sẽ không cao. Hôm nay Tô Chỉ đột nhiên đổi ý, thật sự làm người ta không sờ được ý nghĩ ah.
Câu hỏi của Qua Lâm làm Tô Chỉ ở phía trước dừng bước, nàng xoay người hỏi "Không thể đi tầng này?"
"Có thể, có thể ah." Qua Lâm cười ngượng, hai ngón tay đấu đấu với nhau, "Nhưng không phải trước kia ngươi đều mua ở tầng hai sao? Tầng này có quần áo vừa mắt ngươi sao?"
Tô Chỉ hơi nhướng mày "Ta không để ý nhãn hiệu người nói, mặc lên người thấy ấm là được."
Ôi...
Nghe xong lời này, Qua Lâm lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, "Vậy trước kia ngươi..."
Tô Chỉ cười giảo hoạt, không trả lời.
Đã minh bạch đã minh bạch, nội tâm Qua Lâm hừ hừ, còn không phải trước kia công chúa ngươi không vừa mắt, rõ ràng là muốn chơi ngươi ah.