Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại
"Không nói chuyện tiền?" Qua Lâm cười hắc hắc "Không nói chuyện tiền vậy tiền này ngươi chi à?"
"Ta chi thì chi chứ sao."
"Cái gì?" Qua Lâm còn tưởng cô nghe lầm, "Thật thế?"
"Đúng vậy ah, ta chi."
Lần này cô thật không có nghe lần, Khương Ngọc nói nàng bỏ tiền, cái này chẳng phải giống như mặt trời mọc ở phía tây sao ah, từ ngày công chúa đến đây, chưa thấy Khương Ngọc 'quan tâm' cái sự kiện nào, hôm nay nàng mạnh miệng nói như vậy, thật đúng là không kinh ngạc không được ah, "Ta xem chừng, tiền này phải chi không ít, tối thiểu cũng hơn trăm vạn, ngươi xác định muốn chi? Vì cái gì?"
"À.." Khương Ngọc bị hỏi có chút lúng túng, nàng rì rầm cả buổi mới nhỏ giọng nói "Cái kia... không phải từ lúc công chúa đến đây, ta chưa từng giúp được việc nào thực tế ý nghĩa sao. Khó có được nhiệm vụ lần này tương đối đơn giản, ngươi cứ giao cho ta ah."
Ôi!
Cái này gọi là cái gì nhỉ? Khương Ngọc là lương tâm bộc phát hả?
Bất quá Qua Lâm cũng suy ngẫm lại, đoạn đường này đến nay Khương Ngọc xác thực cái gì cũng chưa từng làm. Nhưng là cũng may, lần này nàng cũng không tệ lắm. Nghĩ đến đây, Qua Lâm cũng không nói thêm gì, để Khương Ngọc xử lý việc này. Dù sao tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, ai không muốn ah.
Sau khi cúp điện thoại, Qua Lâm lập tức cảm giác nội tâm khoan khoái dễ chịu hơn hẳn, cô thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng tự nhủ, sức ảnh hưởng của công chúa thật là lớn ah, làm cô không ngủ được! Nhưng hiện tại Qua Lâm lại có cảm giác cao hứng không nói nên lời. Nếu thật sự làm được thân phận, đến lúc đó khi nói cho công chúa, nàng nhất định sẽ rất vui ah.
Nghĩ như vậy, chỉ chốc lát sau Qua Lâm liền chìm vào giấc ngủ. Một giấc này cô ngủ rất tốt, đến cả mơ cũng không có, đợi khi cô tỉnh giấc, sắc trời bên ngoài đã sáng rõ.
Cô vươn vai, duỗi người, xuống giường, vừa ra khỏi phòng không ngờ lại thấy Tô Chỉ, Tô Chỉ đang ngồi trên sofa, mặt không biểu lộ, nhìn cô.
"Ơ?" Qua Lâm khẽ giật mình, "Sao ngươi lại ở đây?"
Thời gian buổi sáng, công chúa không phải đều ngồi trong phòng của nàng đọc sách sao? Nghĩ đến đây, Qua Lâm có chút suy tư, công chúa rất khác thường, khẳng định không phải chuyện tốt. Vì vậy, cô nhếch miệng, đi đến đối diện nàng đang ngồi trên sofa, "Nói đi."
Tô Chỉ nghe xong, lông mày khẽ động, khóe miệng cũng cong lên "Ta đã nghĩ kỹ, ta muốn làm việc."
Sặc!
Uổng công ngày hôm qua ta nói một đống lớn, đều là nói nhảm phải không?!
"Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi muốn đi làm?" Qua Lâm nhìn nàng, cô vốn không muốn tổn thương Tô Chỉ, nhưng... đành chịu, cô lắc đầu nói "Đi làm cần thẻ căn cước, bằng cấp, chứng nhận này chứng nhận kia, giấy tờ có thể chất chồng thành cái núi nhỏ, ta hỏi ngươi, chỉ nói đến cái cơ bản nhất là thẻ căn cước và hộ khẩu, ngươi lấy đâu ra?"
"Ta..." Tô Chỉ ủ rủ "Không có."
...
Qua Lâm tuyệt đối không thể lường trước Tô Chỉ sẽ có bộ dạng như vậy, trong lòng thắt lại, "Không phải, ta không có ý kia, ta..." cô giải thích, nhưng miệng như bị xịt keo đông cứng, mấy cữ sau một chứ phụ cũng không ra.
Haiz, Qua Lâm ảo nảo phát điên đến nói, trong lòng tự nhủ, ngươi đúng miệng thúi, không có đánh răng à! Được, cô đoán chừng là mình vĩ đại lắm rồi, có thể biến công chúa thành bộ dạng muốn khóc, thật đúng là cô phải chịu trách nhiệm với cái biểu lộ này, nếu là tại Đại Doanh không biết cô chết bao nhiêu lần rồi!
Trong lúc nhất thời không khí lúng túng bao trùm, Qua Lâm ngồi đối diện Tô Chỉ, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ thấy cái biểu lộ khiến người ta lo lắng của Tô Chỉ.
Lại đột nhiên, Tô Chỉ mở miệng trước, nàng nhìn Qua Lâm, "Ta không có, ngươi có không được sao?"
Ta có? Câu hỏi kia làm Qua Lâm không sờ được ý nghĩ của Nhị Trượng hòa thượng, "Ta có a, nhưng làm sao? Ta không thể cho ngươi ngươi thẻ căn cước được?!"
Người này thật sự là đần hết chỗ nói rồi, Tô Chỉ liếc cô, biểu lộ nàng chịu không nổi người này, "Dùng thân phận của ngươi thuê một cái mặt bằng mở tiệm, có thể thực hiện?"
Xác thực, nghe Tô Chỉ nói như thế, Qua Lâm cũng hiểu đầu mình "có hạn chế", nhưng xem chừng là người khác gặp phải cái tình huống này, trong phút chốc cũng không nghĩ đến được.
Nếu như có biện pháp, Qua Lâm cũng không có lý do gì cản trở, dù sao, thứ nhất, nàng sẽ không thành công. Thứ hai, điều này xác thực không phải chuyện gì to tát. Kiếm một mặt bằng mở tiệm thời gian cũng như đi dạo phố một thôi, những thứ này cô có thể cung ứng được. Nghĩ lại cô cảm thấy cũng tốt, để công chúa tự thân ra ngoài làm việc mới cho nàng biết được kiếm đồng tiền gian khổ thế nào. Nhưng mà Qua Lâm cảm thấy, coi như mình đồng ý, tiền này cũng coi như là nước đỗ về biển, bởi vì căn bản Tô Chỉ không biết kinh doanh a!
Cuối cùng Qua Lâm hơi trầm ngâm, "Mặt bằng mở tiệm không cần ngươi quan tâm rồi, chuyện đó giao cho ta là được, vấn đề quan trọng là, ngươi muốn mở tiệm bán cái gì?"
Tô Chỉ nhìn cô "Bán cái gì là bán cái gì?"
Qua Lâm nghe xong, muốn té ghế luôn, "Ta nói nè đại tiểu thư, ngươi lớn tiếng nói muốn mở tiệm, ít nhất cũng phải biết được là muốn bán cái gì chứ? Ta cũng không thể bỏ tiền mở tiệm cho ngươi ở bên trong hóng mát?"
Biểu lộ kích động của Qua Lâm có chút khôi hài Tô Chỉ nhìn mà không nhịn được cười, cười thành tiếng. Qua Lâm nhìn bộ dạng của nàng càng thêm buồn bực, "Ngươi cười cái gì, ta nói cho ngươi biết, những gì ta nói đều là sự thật, ngươi không nghĩ ra tiệm này bán cái gì, ta không thể tiếp tục bàn bạc với ngươi, tiền của ta không có nhiều để phung phí như vậy."
Tô Chỉ dừng cười "Ta đã nghĩ muốn mở tiệm đương nhiên biết sẽ làm cái gì, vừa rồi chỉ là chọc ngươi thôi a."
Qua Lâm nghe xong liền xanh mật. Nhìn xem nhìn xem, nàng nói cái gì kìa, vị công chúa này thật đúng là dạng chủ nhân mặt đen lòng cũng đen, người nào nhận thức nàng quả là không may a. "Vậy ngươi nói đi, ngươi chuẩn bị làm gì?"
"Xem bệnh."
"Mở phòng khám???" Qua Lâm đột nhiên quát lớn, phản xạ có điều kiện đứng lên, đứng xong mới ý được bản thân đang thất thố. Cô lúng túng ho khan hai tiếng, lúc này mới nhẹ nói "Người muốn xem bệnh sao? Muốn mở phòng khám Trung y phải có chứng nhận tư cách đó, ta không cái đó a!"
Ai biết Tô Chỉ lại cười xấu xa, nói "Ta biết là ngươi có biện pháp mà."
Ai ya a, Qua Lâm cũng cười theo một tiếng "Ngươi là đang xúi ta phạm pháp a."
"Ngươi không phạm pháp?" Tô Chỉ nói "Chỉ chút ít này đối với ngươi thật không đáng nhắc tới."
Qua Lâm gãi gãi đầu, có chút buồn bực nói "Nói thế cũng không sai, có thể theo ngươi là như vậy, nhưng thật chất không giống nhau, ta đây tốt gì cũng là giấu mặt phạm pháp, còn ngươi là muốn phải ra mặt a." Nói xong, cô ngừng lại một chút, lại ha ha cười nói "Không phải là ta không tin y thuật của ngươi, nhưng nói chung thì nghề này tương đối phiền toái, vạn nhất ngày nào đó ngươi xem sai bệnh hại chết một mạng người, ta đây có thần thông quãng cấp mấy cũng không cứu được ngươi a."
"Như vậy chẳng phải cũng là ngươi không tin ta sao?"
"Không phải không phải không phải." Qua Lâm khoát khoát tay, nói cô không tin thật không có biện pháp. Nhưng không tin vẫn là không tin, công chúa lần đầu nghĩ đến muốn khiếm tiền thay vì tiêu tiền, vì vậy, dù sau này thực sự nàng xem bệnh làm chết người thì hôm nay Qua Lâm cũng phải nói gì đó cổ vũ nàng a. Hơn nữa, cô cảm thấy công chúa rất có nhiệt huyết, ba phút nhiệt huyết, đoán chừng nhiệt huyết qua rồi cũng sẽ không quan tâm chuyện này nữa. Nghĩ đến đây, Qua Lâm cảm thấy suy nghĩ của mình rất có đạo lý, đã như vậy, công chúa muốn chơi, vậy cho nàng vui chơi một chút?
"Chơi thì chơi." Nửa phút đồng hồ sau, Qua Lâm rốt cuộc đã đáp ứng, cô lại ngồi xuống sofa "Buổi chiều ta đi tìm Khương Ngọc bàn chuyện này, nếu như không có vấn đề gì lớn thì sẽ làm được, ngươi cũng chuẩn bị trước đi." Nói xong, cô lại nhìn Tô Chỉ, coi như còn chưa tin, hỏi lại "Ngươi thật sự muốn xem bệnh?"
Tô Chỉ thở mạnh một cái "Không phải thời điểm ngươi dở sống dở chết là ta cứu ngươi sao?"
Câu nói kia thật là làm Qua Lâm muốn nghẹn "Được được, coi như ta chưa hỏi."
"Khi còn ở Đại Doanh ta theo học ngự y hoàng triều vài năm, còn không yên tâm sao?"
À ồ... Sao không nói sớm, ngự y cổ đại thật lợi hại a, lợi hại hơn gấp trăm lần mấy lão Trung y bây giờ.
Lợi hại ~~ có ngự y làm chỗ dựa, ai dám không tị ah? Nhưng vấn đề là, Qua Lâm không phải không tin y thuật của nàng, mà là không tin nàng có thể điều hành cái phòng khám ah!
Buổi trủa, Qua Lâm vừa mới ăn xong liền lái xe đi tìm Khương Ngọc. Vì cái gì vội vã như vậy? Thực ra trong lòng cô còn nghũ cái vấn đề khác, kia chính là chuyện thân phận của Tô Chỉ.
Lái xe với tốc độ rất nhanh, hai mươi phút là cô có mặt ở nhà Khương Ngọc. Khương Ngọc cũng Tề Vi vừa ăn cơm xong, khi Qua Lâm đến vừa lúc hai người đang cùng nhau uống trà.
Qua Lâm không nói chuyện Tô Chỉ muốn mở phòng khám, bởi vì đối với cô cũng không có gì là lớn. Cô vừa đặt mông ngồi xuống, liền không ngừng hỏi Khương Ngọc chuyện ngày hôm qua thế nào.
Khương Ngọc nhấp một ngụm trà "Ngươi rất gấp nha?"
Qua Lâm nghe xong, nhún vai, như không phải chuyện của mình "Cũng không có gì gấp ah."
"Ừm." Khương Ngọc nhếch miệng cười xấu xa "Lão ca bên kia nói, thứ này không dễ làm, ít nhất cũng phải nửa năm mới xong."
Qua Lâm nghe xong, lập tức cười dã lã, đứng lên hoa chân múa tay một chút, "Thật ra cũng có chút gấp đó."
Hắc hắc, Khương Ngọc trêu chọc "Gấp thì nói gấp đi, còn bày đặt có một chút, buồn nôn muốn chết."
Qua Lâm nhìn bộ dạng khó ưa của Khương Ngọc, hiện tại nếu không phải đang có chuyện nhờ nàng, thì đã co nàng đi ngắm sao buổi sáng rồi! "Ta nói ngươi có thôi đi không, chị đây không có thời gian ở đây khua môi múa mép đấu khẩu với ngươi, nói nhanh, rốt cuộc là cần bao nhiêu thời gian!"
"Không tốt lắm." Tề Vi đột nhiên lên tiếng, "Ngươi cho rằng là làm bằng tốt nghiệp hay sao, thứ này ít nhất nhất cũng phải vài tháng. Vừa rồi Khương Ngọc nói nửa năm đã là hỏi người quen rồi, nếu không có quen biết thì đã là vài năm."