Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại
Đúng vậy, chỉ cần cô bên này không lay được, Dương Lộ bên kia có thể quật ngã cô sao?
Quyết định rồi, Qua Lâm lại khổ thán đứng lên, nhìn xem hiện tại chỉ có một Dương Lộ mà đã dọa cô thành cái dạng gì rồi, chuyện gì đến cũng đến, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.
Cô lại ngẩn người một lát mới cầm lấy điện thoại, bấm lại không bấm, lại bấm, bấm xong mười một con số, Qua Lâm cũng kỳ quái, rõ ràng dãy số này đã thấy lâu không có xuất hiện trong đầu cô, nhưng tại sao cô vẫn nhớ rõ, tựa như đã ăn vào trong não. Dương Lộ cũng biết rõ cô tất nhiên nhớ kỹ dãy số này cho nên trước khi đi mới nói những lời kia.
Có phải thật sự có nhiều thứ mà cả đời này cũng không thể quên được.
——Sáng mai, chín giờ, gặp tại quán cà phê trước kia.
Qua Lâm gửi một tin nhắn cho Dương Lộ, điểm hẹn chính là nơi trước kia cô cùng Dương Lộ thường xuyên lui tới, thứ nhất bởi vì cô biết quán cà phê đó không nghỉ tết, thứ hai là, bắt đầu ở nơi nào thì chấm dứt ở nơi đó đi.
Tin nhắn gửi đi xong, Qua Lâm quay về phòng ngủ.
Một giấc ngủ không quá an ổn, những giấc mộng liên tục kéo đến, đợi đến khi thức dậy, Qua Lâm cảm thấy toàn thân đau nhức lợi hại, cũng không biết là nằm cái dáng gì. Tô Chỉ còn đang ngủ, Qua Lâm không có đánh thức nàng. Cô cẩn thận nhẹ nhàng xuống giường, tùy ý chọn một bộ đồ, liền đi ra cửa.
Ngày đầu năm mới nên trên đường rất vắng vẻ, Qua Lâm lái xe, chạy chầm chậm, đoạn đường này, trong nội tâm cô có rất nhiều suy đoán, nhưng đoán cũng chỉ là đoán. Chốc lát đã đến trước quán cà phê, Qua Lâm tìm chỗ đậu xe xong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Dương Lộ ngồi bên cửa sổ, Dương Lộ cũng nhìn thấy cô, còn cười vẫy tay với cô.
Ác mộng chính thức bắt đầu.
Qua Lâm ngồi trong xe thở dài một tiếng, xuống xe.
Từ chỗ đậu xe đến quán cà phê chỉ có mấy bước, nhưng mỗi bước đi Qua Lâm đều cảm thấy khó khăn, giống như trên đường ra pháp trường, rốt cuộc cũng đến trước mặt Dương Lộ, xuất phát từ phép lịch sự, cô cười nhẹ với Dương Lộ.
"Hi." Dương Lộ hào phóng chào hỏi, "Ngươi vẫn luôn đúng giờ a."
Qua Lâm chỉ cười nhẹ, bởi vì cô thật sự không biết nói gì, cô không bao giờ nghĩ cô còn có thể gặp lại Dương Lộ, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ tới lúc gặp lại lại lúng túng như vậy.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã đi tới.
Qua Lâm tiếp nhận menu, chậm rãi nhìn nhìn.
"Ngươi nhìn cái gì?" Dương Lộ nói "Không phải ngươi luôn uống Cappuccino sao."
Qua Lâm khép menu lại, nói với nhân viên phục vụ, "Một ly coffee latte, cám ơn." Phục vụ ghi lại trên tờ giấy nhỏ rồi cầm menu rời đi. Đợi hắn đi rồi, Qua Lâm mới nói với Dương Lộ "Con người sẽ thay đổi."
Dương Lộ có chút xấu hổ.
Nhưng đã ra xã hội lâu như vậy, Dương Lộ điều chỉnh tâm tính rất nhanh, sắc mặt không khác, thật giống như không nghe thấy lời nói vừa rồi của Qua Lâm, nàng ta nói "Ta chuẩn bị mở công ty ở đây, phòng ốc cũng đã tìm được, đang lắp đặt thiết bị, đại khái không lâu nữa là có thể hoạt động rồi.
Qua Lâm nghe xong, nội tâm khẽ giật mình, "Không phải ngươi ở Anh quốc rất tốt sao, tại sao lại về đây mở công ty."
"Ta không thể ở Anh quốc cả đời, ta cũng nhớ ở đây a."
Dương Lộ nghiêm túc nói lời này, giống như là thật sự nhớ nhà, nhưng nghe vào tai Qua Lâm lại không phải như vậy, Dương Lộ vì cái gì quay về, chỉ sợ chín phần mười là vì đã chia tay nam nhân ngoại quốc kia, vì vậy Qua Lâm nghe lời này xong thì dị thường buồn cười.
Dương Lộ lại hỏi, "Còn ngươi, hai năm qua như thế nào?"
"Ta à, rất tốt a."
"Cái kia..." Dương Lộ do dự một chút "Cô bé ta thấy ngày hôm qua là bạn gái ngươi sao?"
Qua Lâm đang muốn trả lời, đúng lúc nhân viên phục vụ bưng cà phê đến.
Dương Lộ rõ ràng đã có ý bỏ qua, bình thường loại tình huống này bị cắt đứt, chủ đề liền bị xem nhẹ cho qua, muốn hỏi lại cũng không có cơ hội. Nhưng mà, điều khiến Dương Lộ không nghĩ tới chính là, Qua Lâm không có tránh né không đáp, đợi nhân viên phục vụ vừa đi, vô cùng tự nhiên gật đầu nói "Đúng vậy a, nàng là bạn gái của ta."
Việc này thật sự làm Dương Lộ choáng váng.
Nàng không nghĩ tới Qua Lâm lại tự nhiên như vậy, sảng khoái như vậy trả lời vấn đề này. Nàng vốn nghĩ là, coi như cô bé kia thật sự là bạn gái Qua Lâm, cô cũng sẽ là trầm mặc không đáp, Qua Lâm như vậy, có phải có nghĩa là cô đã thật sự hoàn toàn buông xuống?
Không nên là như thế a.
Dương Lộ trăm mối vẫn không có cách giải, không nên là như thế a, không ai hiểu Qua Lâm hơn nàng, trong trường hợp này Qua Lâm nên là trầm mặc không đáp a, chẳng lẽ thật sự như lời cô nói, người sẽ thay đổi?
Lần này, Dương Lộ có chút không tiếp thụ được rồi.
Nàng ổn định lại tình thần, nhấp một hớp cà phê, trầm mặc. Một lát, đã tiếp nhận một chút, nàng mới hỏi lại "Các ngươi làm sao quen nhau?"
"Hai chúng ta a." Qua Lâm suy nghĩ một chút, không tự giác cười cười, nói "Hoàn cảnh hai chúng ta quen nhau rất kỳ lạ, rất khôi hài, cũng rất khác người, tóm lại, ngươi sẽ không nghĩ tới."
"A?" Lông mày Dương Lộ hơi nhếch lên "Nói ra nghe một chút."
Loại sự tình này làm sao có thể nói ra? Hơn nữa nói ra cũng sẽ không có người tin a! Qua Lâm tự nhủ trong lòng, ngoài mặt thì lắc đầu "Cũng không có gì hay lắm, nói cái khác đi."
Dương Lộ thật sự là liên tục bị đả kích.
Hai vấn đề này đã làm cho Dương Lộ triệt triệt để để minh bạch, mấy năm nay nàng không ở đây, nàng cùng Qua Lâm, thật sự đã thành người xa lạ rồi, nhiều lắm cũng chỉ hơn ngươi xa lạ một chút.
Mà vài năm các nàng cùng một chỗ cũng đã sớm tan thành mây khói, một chút sức nặng cũng không còn.
Dương Lộ không còn tâm tình nói chuyện.
Cả buổi, Qua Lâm thấy Dương Lộ không mở miệng, lúc này mới ý thức lại những lời cô vừa nói, bầu không khí hiện tại ngoại trừ lúng túng cũng chỉ có lúng túng, cô gãi gãi đầu, tùy tiện đổi chủ đều "Lần này ngươi trở về là muốn làm gì?"
"Mở công ty a, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao."
"Không phải." Qua Lâm nói "Ý ta là, chuẩn bị lúc nào kết hôn?"
"Kết hôn?" Dương Lộ cười "Ta thật không nghĩ qua."
Ahhh, Dương Lộ lớn hơn cô hai tuổi, năm nay cũng đã hai mươi sáu rồi, cũng nên kết hôn a. Lại nói, Dương Lộ xinh đẹp như vậy, như thế nào có thể, một hàng thặng nữ* cũng không tới lượt nàng a, Qua Lâm trăm mối vẫn không giải thích được, dứt hỏi ra.
(*Thặng là dư, còn thừa. Thặng nữ chắc là phụ nữ "ế".)
Dương Lộ nghe xong, vốn là cười cười, lại ra vẻ thần bí, nói "Ta nói ta yêu nữ nhân, ngươi sẽ có phản ứng gì?"
"Ta có thể có phản ứng gì a." Qua Lâm khoát tay, cái này trước kia chỉ sợ sẽ làm cô cao hứng vô cùng, nữ nhân hai mươi sáu tuổi nói nàng yêu nữ nhân, gần nửa đời người chắc nàng đã chuẩn bị tốt để come out, nửa đời sau này sẽ cùng nữ nhân. Nhưng bây giờ, cô thật sự không có phản ứng gì, nghe Dương Lộ nói những lời này đơn giản như nghe dự báo thời tiết, không có gì khác nhau, ngày mai trời sẽ mưa, nên đến cũng sẽ đến.
Lời này Dương Lộ nên nói với người khác, nói với người yêu nàng, mà người đó không phải là Qua Lâm.
Dương Lộ nghe Qua Lâm trả lời như vậy, chỉ bày ra vẻ mặt như hiểu được, qua một lát, nàng lại nói "Ta cùng hắn một chỗ cũng vài năm, nhưng mấy năm đó ta càng cảm thấy không chịu được, lúc trước cùng hắn một chỗ, là vì ta không đủ dũng khí kiên trì tiếp tục ở lại nơi này, ta nghĩ ta một nửa thích nữ nhân, một nửa thích nam nhân, nhưng cũng trong mấy năm này, ta triệt để minh bạch, ta chỉ thích nữ nhân, chỉ có nữ nhân, về sau ta cũng muốn come out, ngươi nói cả đời ta cũng chỉ có vài chục năm, tại sao ta phải cùng người không thương một chỗ sinh hoạt phần đời còn lại, người khác nhìn ta với ánh mắt quái dị như thế nào, đàm tiếu sau lưng ta như thế nào, ta có nghe có thấy, cũng không làm ta mất miếng thịt nào, vì vậy ta chia tay với hắn, về nước, chỉ là ta không tính đến, ta đã chậm một bước." Nói xong, nàng nhìn vào mắt Qua Lâm, cười cười.
Qua Lâm không ngốc, cô hiểu những lời Dương Lộ có ý gì, đã hối hận, biết vậy chẳng làm rồi, đáng tiếc, đã muộn!
Lúc trước gần trong gang tấc, bây giờ xa tận chân trời, cuộc đời chính là như vậy, nhân tâm chính là vô tình như vậy.
Qua Lâm cảm thấy nói chuyện như vậy cũng không có ý nghĩa gì, liền đứng dậy chuẩn bị đi, "Không còn sớm, giữa trưa ta phải trở về, sẽ không mời ngươi ăn cơm."
"Là bạn gái ở nhà chờ ngươi sao?" Hiển nhiên, giọng điện Dương Lộ cực chua.
Qua Lâm coi như không biết, vẻ mặt ngọt ngào cười, "Đúng vậy a, buổi trưa chúng ta có hẹn đi ăn, đợi khi nào có thời gian chúng ta mới hảo hảo trò chuyện."
Dương Lộ nghe như vậy, không thuận theo, không buông tha, "Vậy lần tới là khi nào đây?"
Chóng mặt.
Qua Lâm thật không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, cô nói đợi khi nào chính là ý không có lần tới, nhưng... "Lần tới chính là chờ ta có thời gian rảnh đi."
"Được, vậy ta chờ lần tới, ta mời ngươi ăn cơm."
Lúc Qua Lâm đi ra khỏi quán cà phê, thở dài thườn thượt, rốt cuộc vượt qua rồi. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, mười giờ sáng, còn có thể trở về ôm Tô Chỉ ngủ một chút. Nghĩ tới Tô Chỉ, Qua Lâm liền cảm thấy tâm tình nháy mắt đã tốt lên mấy trăm lần, lên xe về nhà.
Trong quán cà phê, Dương Lộ không có ý định trở về, nàng vẫn ngồi đó, cầm lấy ly cà phê, vừa uống vừa nhìn Qua Lâm qua cửa sổ, mắt thấy xe khuất bóng, lúc này mới buông ly xuống, cầm di động lên.
Điện thoại bấm đi không lâu, liền có người tiếp máy.
"Thế nào?" Là giọng đàn ông, ngữ khí của hắn rất nhẹ, rất nhạt, làm cho người nghe đặc biệt thoải mái, rồi lại lại cảm thấy hư không.
Bên này Dương Lộ bất đắc dĩ lắc đầu "Nàng đã không còn nửa điểm quyến luyến với ta rồi."
"Đó là đương nhiên." Nam nhân kia nói "Bởi vì nàng hiện tại đã yêu một người khác, đương nhiên ngươi không còn quan trọng."
"Cô bé kia ưu tú như vậy sao?" Dương Lộ nhịn không được hỏi.
"Tất cả các ngươi đều xa không thể với tới."
Dương Lộ trực tiếp im lặng, không biết làm sao nói tiếp, thứ cho mắt nàng vụng về, nàng thật đúng là không nhìn ra cô bé cùng một chỗ với Qua Lâm ưu tú như vậy, cô bé kia xinh đẹp, nhưng mấy năm nay đẹp không cũng không còn thỏa mãn được tất cả mọi người, mà đẹp phải kèm theo có nội hàm, loại đó ít đến thương cảm.
Nam nhân nói tiếp "Đổi phương thức, bằng không thì công ty của ngươi đừng mong hoạt động bình thường."
Dương Lộ im lặng cúp điện thoại.