Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 529




Cầm lúc này có xúc động đi xuống nước để tìm hiểu co quái vật kia là gì nhưng anh chàng đã kìm lại được. Quá nguy hiểm. thậm chí là còn bồi cả tính mạng không chừng.

Tốt nhất là nên trên đảo này đi tìm chút manh mối.

Cầm cùng với tiểu Kim bị trôi dạt vào đây chứng tỏ nơi đây cách nơi bị nạn cũng không quá xa và hiển nhiên có khả năng cao là những người bị nạn tương tự cũng bị trôi dạt vào đây. Nếu may mắn tìm ra nơi mà bọn họ trú ẩn thì có lẽ có khả năng đi.

Đường cùng thì chỉ còn cách hỏi con 10 vạn năm hồn thú kia thôi.

Và Cầm cũng không muốn làm vậy chút nào.

Đầu tiên là Cầm bay lên cao để vẽ 1 bản đồ đơn giản của cái đảo này. Chỗ sâu thì anh bỏ qua vì người bình thường sẽ không bao giờ vào đó. Mà đã vào thì xác định rồi.

Tiếp theo là anh bắt đầu sàng lọc các chỗ có khả năng Đầu tiên là bãi biển. Hiển nhiên. Nhiều người sau khi bị trôi dạt thì cũng không dám khám phá mà đóng đô ở bờ biển, nơi mà nếu có người cứu nhất định sẽ đi qua.

Thứ 2 là cạnh dòng sông. Đó là suy nghĩ của những người bình thường. Dù sao cũng cần bảo đảm nguồn lương thực và nước.

Và có lẽ không đâu thỏa mãn những điều này hơn là cạnh dòng sông a.

Thứ 3 là những hang động. hiển nhiên thì 1 nơi trú ẩn an toàn là điều cần thiết.Và có lẽ không đâu an toàn bằng 1 cái hang động tự nhiên đi.

Ngoài ra thì khó nhất vẫn là tìm những ngôi nhà trên cây. Chúng không đủ cao để có thể nhìn từ trên cao và cũng không đủ thấp để có thể tùy tiên đi lại.

May sao vận may của anh chàng cũng không tệ, không đến nỗi phải lùng từng cây 1. Sau 2 ngày tìm ở các vị trí là cạnh bờ sông và bờ cát.

Cuối cùng Cầm cùng tiểu Kim đã tìm đến địa điểm cuối cùng.

Đúng là tích cực quay ta… à nhầm tìm kiếm thì vận may sẽ đến. ngay hang động đầu tiên, 2 người đã tìm thấy giấu tích con người. 1 bộ bàn ghế đá, 1 chiếc giường đá đã phủ bụi. 1 vài miếng da đã phơi khô để 1 bên. Trên tường thì toàn những vết gạch năm. Xem ra người này đã ở đây từ khá lâu rồi.

Nhưng vật có giá trị nhất mà Cầm tìm thấy có lẽ là cuốn nhật ký trên bàn. Mắt anh chàng khẽ sáng.

Cuối cùng cũng đã có được 1 chút thông tin đi.

Cầm lật ra và bắt đầu đọc:

Ngày 4/9: hôm nay, đội thuyền chúng ta nhận lệnh đi thăm dò đại lục mới. Từ sau khi Nhật nguyệt đại lục sát nhập vào đại lục này thì việc thăm dò biển cả đã trở thành thường xuyên. Là đi tìm những chủng tộc mới hay chỉ là phát hiện để đề phòng việc trỗi dậy của 1 đế quốc như Nhật Nguyệt? Mà dù sao ta cũng không quan tâm. Ta chỉ là hoa tiêu, thực lực chỉ mới đại đấu sư thôi a.

Ngày 10/9: đã 6 ngày kể từ khi đội thuyền ra khơi, chúng ta đã cơ bản thoát khỏi vùng biển quen thuộc mà bước vào vùng biển bí ẩn. Không biết cái gì đang chờ đợi ta đây.

Ngày 15/9: lại lênh đênh trên biển 5 ngày, không biết sao càng đi thì càng cảm thấy hải thú vắng đi rất nhiều. Là do ta tưởng tượng hay là… mà có lẽ là tưởng tượng thôi.

Ngày 17/9: cái ngày định mệnh đó đã đến. Hôm đó, từ chiều trời đã bắt đầu giông gió báo hiệu bão sắp đến. Cả đội thuyền sốt sắng hết lên nhưng mà ai nấy cũng vào đúng vị trí của bản thân. Hi vọng sẽ có thể đi qua cơn bão 1 cách chót lọt.

Nhưng mà chúng tôi đã nhầm, cơn bão này không phải là cái đáng sợ nhất.

Sau hơn 2h chống chọi với cơ bão. Con thuyền vẫn rất an toàn và cơn bão dường như hơi yếu đi. Tôi cũng thở phào được 1 hơi

Thân là hoa tiêu, vị trí của tôi tất nhiên là chỗ cao nhất của con thuyền. Trong cơn bão, nhiệm vụ

của tôi là tìm đường thoát khỏi cơn bão và thông báo khi mà có dị biến xảy ra.

Nhưng có lẽ do 2 giờ quá căng thẳng nên khi thấy được cơn bão yếu đi thì tôi lơ là trong giây lát.

Nhưng chính giây lát đó làm tôi hối hận không thôi.

Khi tôi quay lại nhiệm vụ thì tôi cảm thấy mặt biển sẫm màu hơn thì phải. Soi đèn xuống, mặt tôi khẽ biến sắc. Bởi đó là 1 con quái vật dài cực dài, tôi cũng không biết nó khủng bố đến mức nào nữa.

Chỉ biết lần này xong rồi. tôi vớ lấy cái ống truyền tin và hét lên.

Nhưng đó là tiếng hét muộn màng. Con quái vật đã mở cái mồm đầy răng của mình mà cắn.

Chỉ 1 ngụm nhưng cả chiếc thuyền khổng lồ của chúng tôi đã tiêu tai.

Tôi hoáng sợ ôn chặt lấy đại quan sát của bản than mà ngất đi.

Ngày đầu tiên trên đảo:

Không biết tôi đã ngất bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại tôi đã ở 1 bờ cát trắng. Xem ra mệnh tôi còn khá lớn. Nhờ có đài quan sát mà tôi không bị chìm xuống biển sâu. Còn may.

Tôi hi vọng là sẽ có những người còn lại trôi dạt vào đây nhưng cái đói cái khát đã cản bước tôi. Tôi cũng không mang nước hay đồ ăn trên người.

Chẳng lẽ tôi sẽ chết ở đây sao.. Không. Tôi không thể chết được.

Ta lê lết cái thân thể cạn kiệt này đi vào trong rừng. Xem ra vận may của ta không sai. Ta thấy 1 con

thỏ 10 năm hồn thú. Ta lần theo nó và tìm được nguồn nước.

Lúc cần mới biết nước là quý giá nhường nào.

Có nước, ta lấy lại được chút sức lực và lại cảm ơn con thỏ lần nữa. Nhờ nó mà ta không chết đói.

Lần đầu tiên ta ăn thịt sống mà thấy ngon như vậy.

Ngày thứ 3 trên đảo: Ta đi xung quanh đảo tìm nơi trú ẩn. ta không dám vào sâu vì ta sợ ở đó có vạn năm hồn thú. 1 đại hồn sư như ta chiến đấu với ngàn năm hồn thú đã hết sức khó khăn.Vạn năm hồn thú thì… không biết thịt ta có đủ cho nó ăn 1 ngụm không nữa.

Xem ra ông trời vẫn không tuyệt đường người. ta tìm được cái hang đá trống trải. Lại ở rìa nên cùng

lắm chỉ có ngàn năm hồn thú đi qua. Đây sẽ là đại bản doanh của ta.

Ngày thứ 10 trên đảo: thế là đã 7 ngày trôi qua từ khi ta lên đảo. Ta cũng đã hoàn thành xong được trụ sở của bản thân, đã tích trữ đủ thịt và tạo thành 1 cái bè nhỏ. Tuy biết là không thể dùng cái bè này đi vào đất liền nhưng chí ít ta cũng có thể xem xét quanh đây xem có cứu vớt được ai không.

Ngày thứ 11 trên đảo:Hòn đảo này không đơn giản như ta tưởng. ta chèo thuyền mới cách hòn đảo 100m thì cảm thấy không ổn. Kinh nghiệm nhiều lăm làm hoa tiêu đã giúp ta.

Ta lập tức nhảy ra khỏi thuyền và thấy 1 lốc xoáy nước khổng lồ. Nó đang từ từ nhấm nuốt lấy chiếc bè của ta.

Nó có thể hủy diệt chiếc bè nhưng sẽ không hủy diệt được khát vọng thoát đi của ta đâu.

Ngày thứ 100: sau gần 100 lần thử ở rất nhiều vị trí. Ta gần như vô vọng. Quanh hòn đảo này bao phủ bởi rất nhiều xoáy nước. Cơ bản vô pháp thoát đi.

Dường như có 1 sức mạnh vô hình đang cản trở ta rời đi.

Chẳng lẽ không còn cách nào sao. Không. Ta có thể vào được nhất định có thể ra được.

3 năm trên đảo: Vậy là đã 3 năm trôi qua. Ta đã chiến đấu với xoáy nước không biết bao nhiêu lần và đã phác họa được địa đồ hoạt động của chúng.

Lần này nhất định ta sẽ ra được.

Ta để lại nhật ký cũng như tấm địa đồ này ở lại đây cho những ai không may như ta. Mong rằng các ngươi có thể thoát khốn thành công.