Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa

Chương 203: Sư Phụ Ở Dưới, Thú Vương Ở Trên 17




Vô Song Thành được giải trừ hỗn loạn, chẳng qua tổn thất trong thành là cực lớn, cũng may kho riêng của Bạch Chỉ chất đầy tiền tài, dù có trùng tu Vô Song Thành cũng không có nửa điểm áp lực.

Đối mặt với sự khẳng khái như vậy của Thành chủ, dân chúng ngoại trừ cảm động vẫn là cảm động.

Thành chủ thành khác đều chỉ nghĩ làm thế nào để bóc lột dân chúng, nhưng bọn họ thì khác, Thành chủ của bọn họ thật sự muốn tốt cho bọn họ! Chẳng những xây lại nhà cho bọn họ, còn quan tâm đến thân thể bọn họ, nhìn xem, Vô Song Thành này to như vậy, nhưng hiện giờ con phố nào cũng đều có một đại phu tọa trấn, dù ai đến khám chữa bệnh cũng đều được miễn phí cả.

Dân chúng cảm động, Đường Khanh lại muốn khóc, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới “nâng lên cao” theo lời Bạch Trạch lại là thế này!

Bạch Trạch thấy cô cự tuyệt, cực kỳ ủy khuất, “Sư phụ, rõ ràng lúc trước người đã đáp ứng.”

“Ta đổi ý còn không được sao! Có ai từng thấy loại ‘nâng lên cao’ nào là tư thế kiểu này hả?” Đường Khanh bị chọc tức không nhẹ, tới bây giờ cô còn có gì không rõ đây là đối phương đang gài bẫy mình! Mệt cho cô còn ngây ngốc tin!

Bạch Trạch rũ đôi mắt to vô tội, chậm rãi nói: “Là nâng lên cao nha. Sư phụ xem này, người vòng hai tay qua cổ ta, hai chân lại vòng lấy eo ta, như vậy là ta có thể đem nâng ngài lên rồi.”

Đường Khanh đầu đầy hắc tuyến, nghe đến cuối lại càng là một búng máu cũng đều sắp phun ra. Cô đây đã tạo cái nghiệt gì, mà lại gặp phải nghiệt đồ như vậy!

Hệ thống sau khi trải qua khoảng thời gian trong phòng tối, hắn xem như hiểu rõ tâm tình của ký chủ, đây quả thực chính là trường hợp thực tế của ‘ta coi ngươi là đồ đệ, ngươi lại muốn thượng ta’ nha. Đối với điều này, hắn chỉ có thể yên lặng đồng tình, rốt cuộc hắn cũng không giúp được gì cả.

Sự phản kháng của Đường Khanh ở trong mắt hắn không đáng kể chút nào, thậm chí còn có thể xem là chút tình thú nhỏ. Rốt cuộc đến cuối cùng hắn vẫn được như ý nguyện.

Đường Khanh cảm thấy toàn bộ thân thể mình đều bị rút hết sức lực, mà đối phương lại có tinh thần phấn chấn như thể tinh lực vô cùng.

“Sư phụ.”

Nghe giọng nói vui vẻ bên tai, cô yên lặng trợn trắng mắt, nhưng đối phương lại tiếp tục nói: “Sư phụ, người nghỉ ngơi thật tốt đi, ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”



Đường Khanh bị giày vò đến cả người vô lực, lúc này nghe được lời hắn nói, liền ngay cả đáp lại cũng đều lười, xoay người một cái, tiếp tục ngủ.



Bạch Trạch yêu chiều dung túng cho hành động tức giận nhỏ của cô, thuận tay giúp cô dịch dịch chăn, “Sư phụ trong thời gian này phải ngoan ngoãn chờ ta trở lại, nếu không ngoan, ta sẽ đét mông.”

Sắc mặt Đường Khanh hơi có chút vặn vẹo, đây ‘con mèo nhà nó’ rốt cuộc ai là sư phụ? Nghiệt đồ này lá gan đúng là càng lúc càng lớn!

Bạch Trạch đặt trên má cô một nụ hôn nhẹ, cuối cùng nói: “Được rồi, ta đi đây.” Nói xong câu đó, khí tức của hắn lập tức biến mất trong phòng.

Bạch Trạch vừa rời đi, Đường Khanh lập tức từ trên giường chạy xuống, trong khoảng thời gian này hắn hạn chế cô khắp nơi, bất luận làm gì cũng đều không thoải mái. Trước mắt khó khăn lắm mới rời đi, cô đương nhiên muốn chạy ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, nhưng ngay trong nháy mắt cô bước ra cửa phòng kia, lại đột nhiên phát hiện tiểu viện đã bị người bày trận pháp càng thêm tinh diệu.

Trận pháp này cô chưa thấy bao giờ, độ khó này dù là cô thì trong thời gian ngắn muốn phá giải cũng khó như lên trời. Bạch Trạch trong thời gian này bất luận đi đâu cũng đều mang cô theo bên người, trước mắt cố ý để cô ở lại trong trận pháp này, chỉ e là lo lắng cô sẽ bị thương đi. Trên đời này kẻ có thù oán với mình, phỏng chừng cũng chỉ còn vị Tà thần đang trốn bên ngoài kia.

“Hệ thống, đợi lát nữa tính giá trị sinh mệnh của Quân Vô Tà một chút xem.”

Hệ thống hiểu rõ, “Yên tâm, liên quan đến nhiệm vụ, ta đều giám sát không rời.”

Trước mắt nếu không có việc gì để làm, Đường Khanh liền đơn giản ngồi xổm xuống bắt đầu nghiên cứu trận pháp này. Vì có bàn tay vàng nên đối với trận pháp cô thật ra cực kỳ thấy hứng thú, trước mắt gặp phải trận pháp tốt ngàn năm một thuở như vậy, cô đương nhiên phải cẩn thận nghiên cứu một phen.

Bên kia, Bạch Trạch theo khí vị đuổi theo một đường, cuối cùng đi thẳng tới vùng ngoại thành Vô Song Thành.

Vùng ngoại thành dân cư phức tạp, ngoại trừ dân chúng Vô Song Thành còn có người của thành trì khác tới đây, muốn tìm người, nhất thời quả thật có chút khó khăn, huống hồ Quân Vô Tà còn cố ý giấu đi thần tức của mình. Chẳng qua Bạch Trạch nói thế nào cũng là thượng cổ thần thú, dù có giấu thần tức đi, hắn vẫn có biện pháp tìm được người.

Quân Vô Tà từ sau khi Đường Khanh mất tích liền lật người toàn bộ Vô Song Thành, nhưng bất luận hắn ta tìm kiếm thế nào cũng đều không tìm thấy người, thậm chí tới cuối cùng hắn ta còn không tiếc dùng sức mạnh bóng tối khống chế dân chúng trong thành. Cô có thể để ý đến đồ đệ của mình như vậy, hắn cũng không tin, cô sẽ thờ ơ với nhiều dân cư trong thành như thế.

Nhưng hai tháng nay, bất luận Vô Song Thành diễn biến thành dạng gì, cô cũng đều giống như bốc hơi vậy, tựa như chưa từng xuất hiện trên thế gian này.

Hắn ta không cam lòng, mắt thấy sắp bắt được thượng cổ thần thú đến tay, lại thất bại ngay thời khắc mấu chốt! Cho nên, hắn ta cố ý tránh ở vùng ngoại thành, chờ đợi cơ hội tiếp theo tiến đến.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp chờ đến cơ hội đó, Bạch Trạch đã tìm tới tận cửa.





“Đường đường Tà thần lại có thể tránh ở loại địa phương này, nói ra cũng đều mất mặt thần minh nha.”

Nghe giọng nói trào phúng của đối phương, Tà thần trầm mặt xuống. Trốn ở chỗ này quả thật mất mặt, nhưng vậy thì tính sao, nếu có thể bắt được thú thể của Bạch Trạch, đừng nói trốn ở chỗ này, dù là tránh ở chỗ tệ hơn nữa, hắn ta cũng vui, nhưng hiện tại lại bị người đúng lúc bắt gặp.

Luận về thân thủ, hắn ta cũng không bằng Bạch Trạch, nên trong khu vực ngoại thành này, hắn ta vẫn để lại một chiêu đề phòng.

Đương nhiên, trước đó cần Bạch Trạch mắc câu, mà vấn đề có thể chọc giận hắn nhất, e rằng cũng chỉ có Thành chủ Vô Song Thành Bạch Chỉ.

“Đường đường là thần thú Bạch Trạch, lại có thể đoạt thê tử của ta, nói ra đi cũng thật mất mặt thần minh mà.” Nói xong, hắn ta lại cố ý nói: “Sao, thê tử của ta tư vị thế nào?”

Quả nhiên, lời Tà thần nói tức khắc khiến sắc mặt Bạch Trạch khó coi, Chỉ Chỉ của hắn, sao có thể cho phép người như vậy nhúng chàm?!

Thượng cổ thần thú tức giận ngay cả thần minh bình thường cũng đều không thể chống cự, càng đừng nói tới dân chúng nơi này. Không bao lâu sau, nơi này liền biến thành Tu La địa ngục, chẳng qua hắn cũng rõ ràng, Chỉ Chỉ của hắn không cho phép hắn đả thương người, nên trước đó hắn đã lợi dụng gió mạnh cuốn tất cả mọi người ra xa khu vực nguy hiểm.

Tà thần tuy thần lực không tồi, nhưng so sánh với thượng cổ thần thú vẫn kém hơn không ít, mười chiêu qua đi, mắt thấy sinh mệnh dần dần biến mất, hắn ta rốt cuộc hoàn toàn kích hoạt trận pháp chôn ở ngoại thành.

“Bạch Trạch, ngươi cho rằng chỉ có ngươi và Bạch Chỉ biết trận pháp? Ta dám xuất hiện khắp nơi ở đây, tất nhiên phải để lại hậu chiêu, ngươi hãy hưởng thụ thật tốt uy lực của Ngũ Quân Trận này đi.”

Ngũ Quân Trận uy lực không nhỏ, chẳng qua hắn ta cũng rõ ràng, muốn vây khốn Bạch Trạch, nếu chỉ có trận pháp này thì còn xa không đủ, mà với thần lực của hắn ta căn bản không giết được Bạch Trạch, nên mục đích cuối cùng của trận pháp này chính là giữ chân hắn, để hắn ta có thời gian chạy thoát.

Lúc trước đánh một trận với hắn, Quân Vô Tà sớm đã bị thương đến lục phủ ngũ tạng, dù hắn ta là thần minh, giờ phút này vẫn có thể cảm nhận được Tử thần đang tiến đến.

Che lại miệng vết thương, hắn ta nhe răng trợn mắt. Hắn ta không muốn chết, hắn ta cực khổ lắm mới lên làm thần minh, cứ chết như vậy, sao có thể cam tâm được!

Bỗng dưng, trong đầu nghĩ tới Mộc gia ở Lăng thành, nghe đồn Mộc gia có thể khởi tử hồi sinh, y thuật lợi hại, không chỉ chưa cho người, thậm chí còn có thể chữa cho thần.

Trong Ngũ Quân Trận, Bạch Trạch bình tĩnh nhìn hắn ta đào tẩu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh. Hắn không vội, kẻ như Tà thần này, vẫn nên chậm rãi tra tấn mới tương đối thích hợp. Chỉ một lần dứt khoát đưa hắn ta lên đường, quả thật là quá có lợi cho hắn ta.