Công Lược Nam Phụ

Chương 33: Công lược hoạ sĩ tàn tật (05)




Edit: Aya Shinta

Đa số tranh mà người ngoài có thể mua được, đều là bị Tạ Ức Chi ghét bỏ.

Mà những bức họa bị Tạ Ức Chi ghét bỏ, ở bên ngoài đều xào tới giá trên trời.

Cho nên Tạ Ức Chi ở Tạ gia, cũng không phải cái ăn cơm trắng!

Được tin tức mà mình muốn, Lăng Vu Đề sau khi ăn cơm chiều, liền ngoan ngoãn trở về phòng mình.

Ngày mai, ngày mai là cô có thể nhìn thấy Tạ Ức Chi đấy!

Đúng rồi, Tạ Ức Chi trong trí nhớ của nguyên thân, trông như thế nào nhỉ?

Lăng Vu Đề cau mày tìm tòi trong ký ức, sau đó cô mới phát hiện, hoá ra trước nay nguyên thân cũng không dám đưa mắt nhìn Tạ Ức Chi.

Ở trong lòng nguyên thân, Tạ Ức Chi, từ lúc bắt đầu cô ấy cho rằng là người đáng thương, biến thành người đáng sợ.

Cho nên ở trong trí nhớ, ấn tượng với Tạ Ức Chi trừ bỏ tính tình táo bạo, tính cách bạo lực, thế nhưng không có cái khác!

Trong cốt truyện nhưng thật ra có nhắc qua, kỳ thật Tạ Ức Chi cũng không phải thích phát giận quăng đồ vật như vậy.

Anh ta chỉ là đang ngụy trang chính mình, muốn tất cả mọi người rời xa mình, không cần nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình như vậy.

Lăng Vu Đề quyết định, nàng nhất định phải mặt dày tấn công Tạ Ức Chi, mặc kệ anh ta phát giận thế nào, nếu anh ta lấy đồ vật ném cô, vậy trốn đi là được.

Hì hì! Liền vui vẻ quyết định như vậy!

Nghĩ kỹ phương án công lược, Lăng Vu Đề ngủ sớm, bởi vì cô rất chờ mong ngày mai lần đâu gặp mặt Tạ Ức Chi!

Một đêm vô mộng ——

Khi đồng hồ báo thức vang lên lúc sáu giờ rưỡi, Lăng Vu Đề lập tức ngồi dậy khỏi giường.

Cô mơ mơ màng màng nhìn nhìn bốn phía, sau đó mới nhớ tới, cô đã tới một thế giới nhiệm vụ khác.

Lăng Vu Đề cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên mất mát.

Cô cho rằng mình có thể khi hoàn thành nhiệm vụ mà thực tiêu sái rời đi, nhưng lại không nghĩ tới, đã ở chung hơn một năm, thế nhưng với Túc Diệp, vẫn là có chút không buông bỏ được.

Được rồi, quả nhiên có cảm tình nhân loại với hệ thống đúng là không giống nhau.

Tuy rằng có chút tình cảm không làm người thích, nhưng, so với hệ thống lạnh như băng muốn tốt hơn nhiều!

Cho nên, cô nhất định phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, tranh thủ sớm một ngày có thể trở thành con người thật sự!

Nghĩ như vậy, ý chí chiến đấu của Lăng Vu Đề liền trào dâng mà bò dậy khỏi giường, bắt đầu đánh răng tắm rửa!

Bảy giờ, Lăng Vu Đề ăn xong bữa sáng, liền bưng bữa sáng của Tạ Ức Chi lên lầu ba biệt thự.

Phòng Tạ Ức Chi ở nơi đó.

Bởi vì hộ công bị Tạ Ức Chi đuổi đi, cho nên ngày thường chiếu cố Tạ Ức Chi trên cơ bản đều là Tề tẩu.

Vốn dĩ Tề tẩu vẫn thực không yên tâm muốn tự mình mang Lăng Vu Đề đến phòng Tạ Ức Chi, chẳng qua Lăng Vu Đề luôn bảo đảm tự mình một người là được, Tề tẩu cũng không cố chấp nữa.

Lăng Vu Đề đứng ở ngoài cửa phòng Tạ Ức Chi, hít sâu vài lần, cô mới lấy hết can đảm đưa tay gõ cửa.

Cô nhớ rõ trên vở viết, khi gõ cửa thì Tạ Ức Chi sẽ không đáp lại mình, gõ ba tiếng, chỉ cần báo cho Tạ Ức Chi: Tôi vào đây nha ~

Sau đó liền có thể tự mình đẩy cửa đi vào.

Lăng Vu Đề nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong phòng bởi vì có rèm che lại, có chút tối tăm.

Trong không khí còn có một loại cảm giác bức bối, phỏng chừng là lâu rồi không có mở cửa sổ để gió lùa đi.

Vào phòng, là có thể thấy một cái giường lớn hơn hai mét, trên giường lớn, không có một bóng người.

Lăng Vu Đề quay đầu khắp nơi nhìn xung quanh, sau đó ở phòng vẽ tranh bên cạnh phòng ngủ thấy được Tạ Ức Chi ngồi ở trên xe lăn.

Anh đưa lưng về phía Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề chỉ có thể nhìn thấy tóc đen có chút dài lại mềm của anh, anh mặc một cái áo sơ mi thuần trắng sắc.

Cho dù là ngồi ở trên xe lăn, cũng ngồi thật sự thẳng thắn, thật ra có một tia phong phạm của quân nhân.

Chẳng qua, Lăng Vu Đề cũng không biết cái gì gọi là phong phạm quân nhân, cô chỉ cảm thấy, thoạt nhìn thì bóng dáng Tạ Ức Chi, hoàn toàn không giống như một người quái gở táo bạo.

Bởi vì vẽ tranh cần có ánh sáng, cho nên rèm che phòng vẽ tranh dùng màu trắng, như vậy sẽ không quá tối.

Lăng Vu Đề nhẹ nhàng nâng chân đến gần Tạ Ức Chi, chỉ là chưa đi tới hai bước, Tạ Ức Chi đang vẽ tranh liền dừng cọ trong tay, sau đó chuyển động xe lăn hướng qua phía cô.

Ực ——

Đây là âm thanh Lăng Vu Đề âm thầm nuốt nước miếng, đây không phải ý cô, thật sự không phải!

Muốn trách liền trách Tạ Ức Chi này đi, không có việc gì thì lớn lên đẹp như vậy làm cái gì!

Sắc mặt Tạ Ức Chi bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lăng Vu Đề.

Bởi vì lâu lắm rồi không có tỉa tóc, có chút chặn đôi mắt anh.

Anh an vị ở trên xe lăn, một tấm thảm mỏng màu nâu che lại trên đùi.

Tạ Ức Chi lớn lên đặc biệt thanh tú, trừ bỏ đôi mắt, nơi khác lại thật ra rất giống với Điền Mật.

Bởi vì hàng năm không có ra nắng, làn da anh ta trắng đến mức có chút dọa người, quả thực có thể trắng như cái áo sơ mi trên người anh ta vậy.

Một người như vậy, làm sao sẽ là cái người tính tình táo bạo, bất chợt liền sẽ quăng đồ vật đâu?

Nếu không phải có cốt truyện đề cập qua, cùng ký ức đây, Lăng Vu Đề nói cái gì đều sẽ không tin tưởng!

Kéo kéo khóe môi, Lăng Vu Đề vừa định cười cười với Tạ Ức Chi, sau đó liền cảm ứng được Tạ Ức Chi thế mà lại trừ cô 5 điểm hảo cảm!

Vốn dĩ độ hảo cảm bằng không trừ đi 5 điểm hảo cảm, chính là -5 điểm hảo cảm nha!

Khoé miệng muốn cong lên lập tức liền sụp xuống, Lăng Vu Đề cúi đầu nhìn cháo bách hợp trong tay, khom khom lưng với Tạ Ức Chi: "Chào thiếu gia, tôi tên Lăng Vu Đề, là hộ công của ngài!"

Hàng lông mày hơi hơi nhíu của Tạ Ức Chi bị tóc mái che đi, trong mắt không che dấu chút nào sự ghét bỏ đối với Lăng Vu Đề.

Thấy Tạ Ức Chi không nói gì, Lăng Vu Đề lại nói tiếp: "Thiếu gia, ngài ăn bữa sáng trước đi!"

"Cô thật xấu!"

Giọng nói Tạ Ức Chi rất êm tai, chẳng qua bởi vì không thường xuyên nói chuyện, tiếng nói có chút chút khàn khàn, nhưng không ảnh hưởng đến sự êm tai này.

Chỉ là, âm thanh êm tai, lại không có nói ra lời nói êm tai.

Hôm qua thì những người hầu này nói qua với Lăng Vu Đề, Tạ Ức Chi nói dài nhất, là hai chữ.

Lúc này, Tạ Ức Chi lại nói với cô ba chữ.

Nhưng ba chữ này, Lăng Vu Đề lại không biết cô nên khóc, hay nên cười đây?

"Thiếu gia, tôi chính là đen một chút, chờ trắng lên liền không xấu." Lăng Vu Đề nhìn thẳng Tạ Ức Chi, cười tủm tỉm nói.

Kỳ thật ngũ quan của nguyên thân lớn lên vẫn không tồi, chính là quá đen.

Chờ khuôn mặt này trắng lên, hẳn là một em gái rất xinh đẹp!

Câu này vừa thốt lên xong, Lăng Vu Đề liền cảm giác được, thế nhưng Tạ Ức Chi lại trừ cô 5 điểm hảo cảm!

Nào có như vậy!? Không thích nghe người ta nói chuyện thì liền trừ độ hảo cảm, còn có thể vui vẻ chơi đùa hay không?!

Lăng Vu Đề có chút bực mình quyết định, cô không nói ( đó là không có khả năng đi)!

Nàng đặt cháo bách hợp lên một cái bàn bên cạnh phòng vẽ tranh, đó là nơi ngày thường Tạ Ức Chi dùng cơm.

Sau đó Lăng Vu Đề liền nhấc chân đi đến chỗ Tạ Ức Chi, dưới anh mắt kinh ngạc của Tạ Ức Chi, trực tiếp đẩy xe lăn, tới cái bàn trước mặt, sau đó ý bảo Tạ Ức Chi ăn cháo.

Aya: Xuất sư bất lợi nha 0051:)))))

Truyện convert hay : Danh Môn Phu Nhân: Sủng Thê Thành Nghiện